Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 133:





 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Chương 74.1: Cốt truyện bãi công (2)
 
Diêu Thiên Thiên đột nhiên phát hiện ra một chuyện, tìm Tề Lỗi chính là một kỹ năng sống. Trước đây chỉ cần một đoạn tin nhắn tùy tiện là có thể lôi được người ra, nhưng hiện tại cô đã chạy tới tất cả những nơi mà Tề Lỗi có thể ngẩn ngơ ở đó nhưng đều không thấy anh. Cô không ngừng gọi điện cho anh, kết quả vẫn không có ai bắt máy. Đây là số điện thoại chuyên dụng của cô, chỉ mình cô có thể gọi tới số này.
 
Cuối cùng, cô gửi một tin nhắn… 
 
Tề Lỗi, trong vòng một phút đồng hồ phải nói cho em biết địa chỉ của anh, nếu không trực tiếp chia tay, không nói gì thêm nữa. Nếu anh muốn nhân cơ hội này để kiểm tra xem tình cảm của em dành cho anh hay tiền quan trọng hơn, vậy thì xin chúc mừng, anh thắng rồi.

 
Rốt cuộc lần này cũng có hồi âm, rất nhanh tin nhắn trả lời được gửi tới.
 
Căn nhà em ở hồi tiểu học, anh đã mua rồi.
 
Lại nói tiếp, Diêu Thiên Thiên đã sống ở đó rất nhiều năm, nơi đó cũng chính là học khu*. Sau khi Diêu Thiên Thiên tốt nghiệp tiểu học xong liền bán chỗ đó đi, nghe nói còn bán được giá cao. Không ngờ, người mua lại là Tề Lỗi. Nhưng lúc đó anh đang khởi nghiệp mà, lẽ ra không nên có nhiều tiền dự phòng như vậy chứ?
 
*hình thức của khu dành cho mục đích đặc biệt (special-purpose district) phục vụ điều hành các trường trung học và tiểu học công cộng địa phương.
 
Diêu Thiên Thiên chạy như bay tới đó, trên đường không gặp một lần đèn đỏ nào, chẳng lẽ ông trời thật sự đang thông cảm cho cô sao?
 
Đó là một tòa nhà đã cũ, đèn ở cầu thang lúc sáng lúc tối, mờ mờ ảo ảo. Năm ấy khi mua phòng, cô và Vương Nhị Nha, hai mẹ con cô nhi quả phụ, vì để an toàn nên đã mua phòng ở tầng rất cao. Vì thế nên hiện giờ Diêu Thiên Thiên đang phải vật lộn trên đôi giày cao gót để lên lầu. Cuối cùng cũng tới nơi cần tới, Diêu Thiên Thiên phát hiện cửa đã được mở, có lẽ là Tề Lỗi đã mở sẵn cho cô. Cô đẩy cửa tiến vào, bên trong rất tối, không thể nhìn rõ thứ gì.
 
Mới đi được hai bước, chợt có người đóng sập cửa lại, giây tiếp theo Diêu Thiên Thiên bị người ôm vào lòng đẩy sát vào tường. Hơi thở nóng bỏng ập tới, một đôi môi nóng rực hôn lên chóp mũi cô rồi dần dần hôn xuống dưới khiến cả người cô trở nên mềm nhũn.
 
Lần này, dường như Tề Lỗi cố tình muốn làm cô bối rối, môi lưỡi liều mạng đoạt đi không khí trong miệng cô. Không được bao lâu, Diêu Thiên Thiên đã bị thiếu dưỡng khí, đầu óc choáng váng, bị người nhẹ nhàng ôm lấy rồi đặt xuống giường.
 
Tề Lỗi cao to vạm vỡ, đè lên người Diêu Thiên Thiên, đưa tay mở từng nút áo của cô. Mỗi lần mở một nút áo, anh đều có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng trong ngực cô. Chiếc váy công sở bị kéo xuống, bàn tay có chút thô ráp vuốt ve bắp đùi Diêu Thiên Thiên. Cô vùng vẫy một chút, đối phương lại càng vuốt ve say mê hơn. 
 
Vì vậy Diêu Thiên Thiên cứ mềm nhũn như một vũng nước, mặc cho Tề Lỗi muốn làm gì thì làm sao?
 
Còn khuya! Cô giơ cái túi trong tay lên rồi trực tiếp đập vào lưng Tề Lỗi, vừa đập vừa nói: “Bật đèn lên!”
 
Tề Lỗi:…
 
Khóa kéo của anh cũng mở hết rồi, em nỡ đối xử với anh như vậy sao?
 
Thừa cơ anh đứng dậy bật đèn, Diêu Thiên Thiên sửa sang lại quần áo một chút. Đèn vừa sáng lên, cô cũng đã ngồi dậy ở trên giường, ở độ cao này vừa hay đối diện với Tề Lỗi đang kéo khóa quần.
 
Tề Lỗi:…
 
Diêu Thiên Thiên: “Em phát hiện, lớn lên có đẹp trai thế nào đi nữa, thì cái khóa quần không kéo chặt cũng hèn hạ như nhau. Vì chỗ đó và khuôn mặt lớn lên thật sự không giống nhau!”
 
Hai tai Tề Lỗi đỏ rực, kéo quần lên cẩn thận rồi ngồi xuống cạnh Diêu Thiên Thiên, ôm lấy eo cô nhẹ nhàng xoa nắn.
 
“Thôi đi!” Diêu Thiên Thiên đánh anh một cái: “Hôm nay em muốn tới để cãi nhau với anh! Đừng có mong dùng viên đạn bọc đường để lừa cho qua chuyện. Nếu không phải em biết tin từ chỗ khác, anh tính giấu em tới bao giờ?”
 
Tề lỗi xấu hổ sờ mũi, dùng ánh mắt rất chân thành nhìn cô, nói: “Thật ra anh tính qua nửa tháng nữa sẽ nói với em.”
 
“Qua nửa tháng nữa, chờ sau khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, công ty của anh tuyên bố phá sản, bị Nam Cung Tiêu Minh và tên khốn không biết là ai kia tính kế, giấy không gói được lửa rồi mới nói sao?” Diêu Thiên Thiên không cho Tề Lỗi cơ hội tiếp theo để giải thích, tấn công ầm ầm như pháo, chứng tỏ lúc này cô đang rất tức giận!
 
“….” Tề Lỗi bị cô nói tới mức không biết nói gì: “Thật ra em hiểu lầm rồi, anh có thể giải thích.”

 
“Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm việc anh coi em là đứa trẻ không biết gì nên không thèm nói với em sao? Hiểu lầm việc anh không tin tưởng vào tình cảm trước đây của chúng ta, thật sự cho rằng trong mắt em tiền mới là thứ quan trọng nhất? Hiểu lầm chuyện suốt ba tháng trời anh không liên lạc với em, tính lấy cớ ‘muốn tốt cho em’ để vứt bỏ em sao?” Diêu Thiên Thiên tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
 
“Trừ điểm đầu tiên thật sự anh có chút hổ thẹn, hai điểm còn lại anh đều không thừa nhận.” Tề Lỗi chân thành nhìn Diêu Thiên Thiên nói: “Nếu thật sự dùng tiền có thể trói buộc được em, vậy mấy năm trước anh cũng không cần cực khổ bay đi bay lại từ trong nước tới nước ngoài như vậy. Hơn nữa, anh không thể lấy cái cớ ‘muốn tốt cho em’ để vứt bỏ em. Em là chủ tịch của công ty, nếu công ty phá sản, nhất định không thể chạy được. Anh chỉ có thể kéo em cùng rơi xuống nước.”
 
Diêu Thiên Thiên:…
 
“Không đúng, câu thoại đồng cam cộng khổ này, anh phải nói vòng vo tới vậy sao? Giống như em với anh là oan gia sống chết vậy (⊙_⊙)."
 
Kéo xuống nước cái gì chứ, mấy lời yêu đương thì không nói. Ngày đó tỏ tình cũng vậy, đi dùng cổ phần công ty để lừa cô! Hôm lên giường với nhau còn rõ ràng hơn, nếu không phải cô chủ động trêu chọc cây nấm nhỏ của Tề Lỗi khiến nó đứng lên, cũng không biết tên ngốc này còn muốn nhịn tới lúc nào. Diêu Thiên Thiên cảm thấy bản thân cần suy nghĩ lại xem liệu có cần để Tề Lỗi tham gia một lớp bồi dưỡng cách nói mấy lời yêu đương hay không.
 
“Đừng có chuyển chủ đề, em hiểu ý của anh mà.” Tề Lỗi vỗ vỗ eo của Diêu Thiên Thiên, nghiêm túc nói.
 
“Được rồi, hai điểm sau em tán thành, nhưng điểm đầu tiên em vẫn rất giận. Chuyện gì cũng giấu em, anh có biết vừa mới lên giường với nhau xong anh lập tức biến mất không có tung tích, em rất khó chịu hay không! Cứ cho là hôm ấy em chủ động trêu chọc anh trước, nhưng anh cũng không thể cứ thế mà không để ý tới em như vậy! Liệu có phải sau khi ăn em xong rồi, anh cảm thấy không hợp khẩu vị, tính toán đổi thương hiệu có phải không. Em nói cho anh biết, không có cửa đâu!” Diêu Thiên Thiên chỉ vào trán Tề lỗi nói.
 
Tề Lỗi cảm thấy chuyện này phải giải thích rõ ràng trước: “Thật ra, không phải anh cố ý không liên lạc với em, mà là sau ngày hôm ấy, dì Vương đã tới tìm anh.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.