Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 75: Thị trấn sương mù (8)




Nói xong người phụ nữ ôm nàng khóc, đấm ngực giậm chân, nước mắt ướt cả quần áo nàng: "Ai thích thì đi mà làm gia chủ, Dao Nhi không làm, Dao Nhi gả cho một người đàn ông tốt không phải là được rồi sao? Cả đời thoải mái dễ chịu..."
Lăng Diệu Diệu thật sự không nhịn được tò mò, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: "Bà ấy là ai?"
Mộ Thanh dừng một chút, đáp: "Bạch Di Dung."
Lăng Diệu Diệu kinh ngạc: "Là Dung di nương?"
Nói đi nói lại, người Mộ Dao nhiều lần nhắc tới, nhiều lần tránh né, kiêng kị như hồng thủy mãnh thú, ngay cả tên cũng không muốn nhắc tới chỉ gọi là "nàng ta", lại là mẹ đẻ của nàng.
"Ừ." Mộ Dao nghe vậy mỉm cười, tâm tình phức tạp nhắc lại cái tên đã phủ bụi nhiều năm ấy: "Dung di nương."
"Dung di nương, mười tám tuổi gả cho cha ta."
Năm đó, Mộ gia gia chủ Mộ Hoài Giang và vợ cả Bạch Cẩn thành hôn sáu năm vẫn không có con.
Hai đại thế gia liên hôn, Bạch Cẩn là trưởng nữ con vợ cả, dung mạo xuất chúng, dịu dàng hào phóng, thuật pháp cao siêu, là một nửa xứng đôi với Mộ Hoài Giang. Mọi thứ đều tốt, đáng tiếc thân thể Bạch Cẩn có vấn đề, khó có thể sinh con.
Bạch gia cũng là một gia tộc biết tiến thoái, bọn họ sao có thể để Mộ Hoài Giang tuyệt hậu? Hơn nữa để cô gia cưới người ngoài, chắc chắn là không yên tâm. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bọn họ chọn một cô nương trong gia tộc đưa tới, là con vợ lẽ đường muội của Bạch Cẩn, Bạch Di Dung.
Bạch Di Dung từ trên xuống dưới, khác nhau như trời với đất Bạch Cẩn. Thứ nữ không có tư cách tu tập pháp thuật, mà giống như những tiếu thư khuê các kiều dưỡng lớn lên, không được bước ra khỏi cửa, ánh mắt thiển cận, tính tình ngang ngược, thích chưng diện, hay ghen tuông.
Nói tóm lại là một người phụ nữ ngu ngốc loè loẹt.
Suy nghĩ của Bạch gia rất đơn giản, khi còn trẻ Bạch Cẩn bị pháp thuật làm suy kiệt cơ thể, sau đó lại theo Mộ Hoài Giang đi khắp nơi trừ yêu, bị thương nặng mấy lần cho nên mới mất đi khả năng sinh sản. Bọn họ phải chọn một người con gái bình thường không biết pháp thuật, chỉ cần nuông chiều ở hậu viện, sinh con cho Mộ Hoài Giang sau đó đưa cho Bạch Cẩn nuôi nấng, vậy là sẽ không uy hiếp tới danh dự của trưởng nữ Bạch gia.
Cuộc sống của Bạch Di Dung cũng rất đơn giản.
Nàng ta sinh ra và lớn lên ở hậu trạch, nửa đời sau vẫn bị nhốt trong hậu trạch, vì thế mỗi ngày nàng ta đều quan tâm đ ến những chuyện vặt vãnh mãi không chán. Nàng ta dùng vẻ ngoài quyến rũ để tranh sủng, ghen tuông với người tỷ tỷ không hề chấp nhặt với mình, vì việc nhỏ mà quát mắng hạ nhân, ba ngày khóc nháo một lần, làm trong nhà lúc nào cũng gà bay chó sủa.
"Ta không thích bà ấy."
Mộ Dao hạ kết luận, nhàn nhạt nói: "Tính tình của bà ấy không có mấy người chịu được." Nàng hít sâu một hơi, không muốn nói việc không vui: "Bà ấy còn không tốt với A Thanh."
Mộ Thanh ngẩng đầu, nhìn Mộ Dao đang say khướt và áy náy, ánh mắt lạnh băng đạm mạc của hắn rốt cuộc có dấu hiệu buông lỏng: "...... A tỷ, không nói cái này."
"Mộ tỷ tỷ..." Lăng Diệu Diệu nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ chỉ bởi vì cái này sao?"
Mộ Dao lắc đầu sau đó uống một ngụm rượu lớn, ánh mắt dần lạnh lẽo, đôi mắt lưu li trong suốt đột nhiên sáng kinh người.
"Sáu năm trước, Mộ gia sụp đổ. Ba mươi ba người chết oan uổng, đều là nhờ bà ấy ban tặng."
"A..." Lăng Diệu Diệu trong lòng cả kinh: "Bà ấy... vì sao?"
"Bà ấy là yêu quái." Mộ Dao nở nụ cười chán nản: "Có lẽ là bị dính yêu khí, cũng có lẽ là đã sớm tu luyện yêu thuật, hoặc có lẽ vốn là đại yêu ngụy trang thành người. Ta cũng không rõ..."
Nàng chỉ mơ hồ nhớ khói trắng bốc lên từ ngọn lửa hừng hực khiến cảnh tượng trước mắt đều trở nên vặn vẹo mờ mịt, làn váy của bà ta tung bay trong ngọn lửa lớn, dưới chân dẫm lên thi thể chồng chất, trên mặt dính một vệt máu tươi, nhếch miệng cười khẩy, môi đỏ khẽ mở: "Mộ gia, phải như vậy mới sạch sẽ."
Ánh mắt nhìn về phía nàng đã không còn vui vẻ trìu mến mà chỉ còn căm ghét, mỉa mai và một chút sát khí lạnh lẽo.
Ký ức vô cùng mơ hồ, nàng ra sức hồi tưởng, nhưng trong đầu chỉ còn cảnh tượng ngắn ngủi đó.
"Bởi vì ta nghĩ không ra, không hiểu nổi..." Mộ Dao thấp giọng nói, nước mắt đột nhiên chảy xuống, tay nàng nắm chặt ly rượu, trên mặt hiện lên vẻ sụp đổ như một đứa trẻ phải chịu uất ức, yên lặng rơi lệ: "... nên ta mới hận bà ấy, mới muốn tìm bà ấy hỏi một câu vì sao lại làm như vậy?"
Liễu Phất Y thở dài, ôm Mộ Dao vào trong lòng, vỗ lưng an ủi nàng.
Lăng Diệu Diệu nghĩ đây là tình tiết chưa từng xuất hiện trong cốt truyện gốc.
Vốn tưởng rằng đại yêu giết cả nhà họ Mộ là nhân vật lợi hại nào không ngờ lại là Bạch Di Dung... Đầu óc Lăng Diệu Diệu rối bời như một nồi cháo, nàng không ngừng rót rượu vào bụng.
Mộ Dao dựa vào Liễu Phất Y, thẫn thờ nhìn cái đ ĩa trống không trên bàn.
Ngày đó, trong căn phòng tối, khi bà ấy xách hộp đồ ăn xuất hiện, khi thìa cháo ấm nóng chảy vào bụng, khi bà ấy ôm nàng khóc rống, khi bà ấy tháo toàn bộ trâm cài đầu quý giá trên tóc xuống cài lên tóc nàng, cười nói "Cho Dao Nhi cài."...
Sự quyến luyến và sự thân mật của bà ấy, khi đó bởi vì lòng tự trọng trẻ con mà nàng không nói ra.
Nhưng nàng còn chưa kịp lớn lên thì bọn họ đã bị ngăn cách bởi huyết hải thâm thù, làm người sợ hãi, đêm không ngủ được.
Tiếng "mẹ" nghẹn ở cổ họng, đời này đã không thể gọi lại.
"Bùm bùm ——"
"Bùm bùm bùm ——"
Pháo hoa đột nhiên trở nên dày đặc, ngoài cửa sổ ánh sáng lập loè, thi thoảng còn nghe thấy tiếng người ồn ào náo nhiệt truyền tới từ trong trấn.
Vô Phương trấn là thiên đường ăn nhậu chơi bời, mọi người đốt pháo hoa cuồng hoan đến nửa đêm, chúc mừng tân xuân đã đến.
So với sự vui mừng đó, bầu không khí trong phòng có vẻ có chút ảm đạm, ngọn nến nhẹ nhàng lay động, gần như không ai phát ra âm thanh.
Mộ Thanh dựa vào ghế, nhìn bả vai run rẩy của Mộ Dao, nhớ tới giấc mơ kỳ quái kia.
Trong mộng hắn lại gọi Bạch Di Dung là mẹ, thân thiết như mẹ con, hoang đường không thể tưởng.
Thái dương chợt nhói đau, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, hắn dùng ngón tay ấn lên trán, cơn đau đột ngột xuất hiện hồi lâu mới biến mất.
Hắn ngồi trên ghế, ngơ ngẩn xoay chuyển vòng thu yêu trên đầu ngón tay.
Dưới bề ngoài bình tĩnh của Vô Phương trấn, dường như ẩn chứa sóng to gió lớn, chỉ cần hắn nhấc lên cái nắp, mọi thứ sẽ lập tức trào ra nuốt chửng hắn.
Từ ngày đầu tiên tới nơi này, hắn đã có cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt, cùng với đó gương mặt thân thiết của Mộ Dung Nhi trong mộng càng thêm rõ ràng, đáng tiếc trong những giấc mộng đó đều là dáng vẻ ác độc của bà ấy, thậm chí ác độc hơn cả Bạch Di Dung.
"A tỷ, tỷ còn nhớ khi nào bà ấy bắt đầu được cha sủng ái không?"
Hắn cầm ly rượu lên, đặt bên môi nhấp một ngụm, ánh mắt tối tăm, ngữ khí bình tĩnh.
Nghe thấy hắn hỏi, Mộ Dao lập tức ngồi thẳng lưng, ngẩn người suy nghĩ trong chốc lát.
Đúng rồi, ban đầu phụ thân không thích Bạch Di Dung cho lắm. Sự nịnh nọt và th ô tục của bà ấy không hợp với gia đình quy củ nề nếp như Mộ gia và cuộc sống bình đạm đó.
Nhưng sau đó, đột nhiên có một thời gian, hai người trở nên gắn bó keo sơn. Không chỉ một lần nàng nhìn thấy bà ấy kéo phụ thân về phòng, hai người vừa nói vừa cười, Bạch Cẩn đứng ở một bên buồn bã nhìn, muốn nói lại thôi.
Bạch Di Dung khi đó vẫn có khuôn mặt nhọn, đôi mắt như móc câu, trang điểm đậm, ngực lộ ra một nửa, nhưng lại vô cớ có thêm một loại khí chất cao ngạo, loại khí chất hiện lên khi đôi mắt màu hạt dẻ của bà ấy liếc nhìn người khác, đuôi mắt trông quyến rũ lạ thường, trong mắt hàm chứa nụ cười xa cách, đáy mắt lạnh lùng như băng.
Đoạn thời gian đó, bà ấy rất ít khi quấy rấy nàng, số lần làm loạn cũng ít đi rất nhiều.
Cũng chính là khi đó, Mộ Hoài Giang bỗng nhiên bắt đầu để ý tới vị trắc thất này, nâng bà ấy lên địa vị tương đương với chính thê, ngày ngày quyến luyến, thậm chí có cảm giác... sa vào sắc đẹp.
Nhưng sao có thể như thế? Giờ nghĩ lại Mộ Dao vẫn cảm thấy rất hoang đường. Với tính tình của Bạch Di Dung... Nàng thà tin rằng phụ thân bị Tô Đát Kỷ câu dẫn, cũng không tin được Bạch Di Dung lại có thể làm dao động ý chí phụ thân.
"Năm ta mười bốn tuổi." Nàng cau mày, có chút do dự: "Có một lần, cửa phòng bà ấy không đóng chặt, ta đi qua hành lang nghe thấy... nghe thấy cha ở trong phòng bà ấy."
Nàng không ngờ rằng một người ở trước mặt người ngoài uy nghiêm và cứng nhắc như phụ thân sẽ có lúc càn rỡ như vậy. Xuyên qua kẹt cửa, nàng mơ hồ thấy Bạch Di Dung vòng lấy cổ phụ thân, treo trên người ông, giọng nói như oanh đề, vừa mềm mại vừa quyến rũ oán trách nói: "Lão gia, ta tên là Dung Nương."
"...... Dung Nương."
"Vâng, lão gia..."
Bà ấy cười, nghiêng đầu nhìn về phía khe cửa, trong mắt hiện lên nụ cười trào phúng và có vẻ khiêu khích.
Giây phút đó, trái tim nàng đập lỡ một nhịp, nàng cho rằng mình nhìn trộm bị người phát hiện, tay chân lạnh cóng sau đó bỏ chạy.
Nàng nhấp môi: "Bà ấy bảo cha gọi mình là Dung Nương."
Kể từ đó, Mộ Hoài Giang sủng ái bà ấy, gọi bà ấy là Dung Nương, ngay cả ở trước mặt Bạch Cẩn cũng không kiêng dè.
Đó là bắt đầu cho một khoảng thời gian đắc ý của Bạch Di Dung cho đến buổi tối ngày Mộ gia diệt môn.
Mộ Thanh xoay ly rượu, thấp giọng nói: "Gọi là... Dung Nương sao?"
Hắn cầm lấy bầu rượu, lại rót thêm một ly, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì mà nặng trĩu phiền muộn.
Một ly rượu bỗng nhiên duỗi tới trước mắt hắn, Lăng Diệu Diệu gương mặt ửng hồng, đôi mắt như nai con nhìn hắn, nàng hơi say, giọng nói mềm như bông: "Ta cũng muốn."
Hắn quay đầu nhìn lại mới phát hiện trong lúc nghe bọn họ nói chuyện nàng đã yên lặng uống sạch bầu rượu trước mặt mình, bây giờ còn tới đòi của hắn.
Hai người ngồi gần nhau, chỉ cần giơ tay là sẽ chạm vào vạt áo nàng, mùi sơn chi ấm áp trộn lẫn với mùi rượu khiến lòng người xốn xang, những suy nghĩ u ám lúc nãy tức thì tan vụt đi.
Hắn khẽ chớp lông mi, tránh đi tay nàng, rót rượu cho mình, kìm nén nhịp tim đập kịch liệt: "Nàng... đã uống một bầu rồi."
Lăng Diệu Diệu tửu lượng không tốt lắm, lúc ở sườn núi Kính Dương chỉ một hồ thiêu đao tử đã làm nàng say đến hồ ngôn loạn ngữ, giờ còn uống nữa thì sẽ đến mức nào?
"Không phải, không đủ một bầu." Lăng Diệu Diệu lắp bắp thanh minh, tay phải nàng bám chặt cánh tay hắn, nửa người vô tình dựa vào hắn, vội vàng ấm ức: "Thêm một ly nữa mới say. Mau rót cho ta, ta khát."
Hơi thở của nàng phả vào bên cổ hắn.
"...... Không được." Hắn dừng một chút, gian nan phun ra hai chữ, sau đó nhẹ nhàng nhấc tay nàng ra, không biết là đang cản nàng, hay là đang kiềm chế bản thân: "Nếu khát thì ta đi rót nước cho nàng."
Hắn cầm bầu rượu không buông tay, sợ nàng cướp mất, nhưng vừa mới đứng lên, quay đầu lại thì đã thấy Liễu Phất Y trực tiếp cầm bầu rượu của mình vươn ra, dũng cảm rót cho nàng: "Nước cái gì... Tết nhất, uống rượu."
Mộ Thanh nghiến răng: "Liễu công tử..."
"Cảm ơn Liễu đại ca." Hắn còn chưa kịp đoạt, Lăng Diệu Diệu đã nở nụ cười uống một hơi cạn sạch.
Uống xong vẫn chưa thoả mãn, nàng nhanh chóng cầm lấy cái ly hắn đặt lên bàn, uống cạn, sau đó còn li3m thành cái ly của hắn tỏ vẻ chưa đã thèm như một con mèo tham ăn.
Sau đó, nàng mới hài lòng đùa nghịch hai ly rượu trống rỗng trong tay, lúc thì chạm vào nhau, lúc thì xếp hai cái ly cạnh nhau, dường như không hề cảm thấy thiếu niên đang giận dữ nhìn chằm chằm nàng, như dã thú nhìn chằm chằm chú thỏ trắng đang tung tăng nhảy nhót.
Nàng cầm hai cái ly, ngước mắt sau đó cười ngây ngốc với hắn: "Năm mới vui vẻ nha, Tử Kỳ."
Đúng lúc này, pháo hoa chợt nổ tung, ngoài cửa sổ bỗng sáng lên, vô vàn ánh sao đầy màu sắc rơi xuống.
- ---------
Tối hôm đó, Lăng Diệu Diệu được Mộ Thanh ôm về phòng.
Không phải ôm chặn ngang bình thường, bởi vì sau khi say nàng ôm chặt cổ Mộ Thanh không buông, hắn đành phải dùng tư thế rút củ cải bế nàng lên, Lăng Diệu Diệu ngồi trên cánh tay hắn, vòng tay ôm cổ hắn, dựa vào đầu vai hắn, mặc cho hắn khiêng về, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy vẻ uất ức.
Đầu óc Mộ Thanh bay phiêu đãng nên đi đường có chút gập ghềnh. Lăng Diệu Diệu ở bên tai hắn rầm rì, nhắc đi nhắc lại mãi: "Tử Kỳ, ngươi thích ta đi, thích ta đi..."
"...... Thích." Hắn gian nan rút ra một bàn tay vỗ lưng trấn an nàng, bước vào phòng.
"Đừng thích Mộ tỷ tỷ, thích ta đi, thích ta." Đôi mắt hạnh mơ màng, tóc mái bị mồ hôi ướt đẫm, đầy vẻ đáng thương, nàng nắm tay áo hắn không bỏ, lặp đi lặp lại: "Đừng thích Mộ tỷ tỷ..."
"......" Lúc này hắn mới hiểu ra, từ nãy đến giờ không phải nàng đang hỏi hắn mà đang thỉnh cầu hắn.
Có điều tâm trí nàng... có lẽ vẫn còn dừng lại ở lần uống rượu trước...
Vừa vào cửa, hắn liền ôm cô đặt lên bàn, Lăng Diệu Diệu ngồi ở mép bàn, ngã trái ngã phải như không xương, hắn duỗi tay vừa đỡ nàng ngồi thẳng, nhìn xuống mặt nàng, hồi lâu sau mới thật cẩn thận giúp nàng sửa lại mái tóc hỗn độn trên trán: "Đã thành hôn..."
Đời này hắn chưa từng dịu dàng nói chuyện như thế: "Đã thành hôn, Diệu Diệu."
"Hả?" Nàng ngơ ngác nhìn hắn, giọng mũi kéo dài, hơn nửa ngày mới nghe hiểu: "Thành hôn?"
"Phải." Hắn thuận thế ngồi lên ghế, hôn lên mu bàn tay nàng một cái, vô tình để lộ ra bóng tối sâu thẳm trong mắt: "Hối hận cũng đã muộn, kiếp này nàng đã là người của ta."
Lăng Diệu Diệu ngẩn ngơ nhìn hắn, không biết suy nghĩ cái gì, nàng rút tay lại sau đó nắm chặt cổ áo hắn kéo về phía mình.
Nàng dùng sức rất lớn, người ngoài không biết sẽ tưởng rằng nàng định đánh nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Thanh không nhúc nhích mặc cho nàng lôi kéo. Lăng Diệu Diệu nhìn hắn, quan sát một lúc lâu sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Thật tốt quá."
Ánh mắt nàng khẽ động, vừa lòng nở nụ cười: "Ta chờ ngươi thật lâu."
Nói xong câu đó, nàng buông tay, bước vào trạng thái thiền định, mỉm cười phóng không.
Mộ Thanh ngẩn ra, lập tức tới gần nàng, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp: "Chờ ai?"
"......" Lăng Diệu Diệu chau mày, đầy vẻ đau khổ nhìn hắn.
Hầu kết của hắn giật giật, duỗi tay nắm lấy hai vai nàng, đẩy người mềm như bông ngã xuống trên bàn, hai tay chống lên bàn, khống chế nàng trong vòng tay hắn, ghé sát vào mặt nàng, cặp mắt đen nhánh dưới hàng mi: "Chờ ai?"
Lăng Diệu Diệu bực bội duỗi tay đẩy đuôi tóc từ mặt sườn chảy xuống xuống của hắn, tóc bị nàng đẩy lắc qua lắc lại, ngọn tóc quét lên mặt nàng, nàng nghiêng đầu né tránh, thản nhiên đáp: "Ngươi đó."
"Ta?"
"Ừ." Nàng kiêu ngạo hất cằm, chỉ vào mũi hắn, cười ngả nghiêng: "Hắc liên hoa, chính là ngươi."
Nàng nở một nụ cười mê hoặc mà giảo hoạt, dương dương tự đắc vì có bí mật hắn không biết, tóc mái nàng hơi bung ra, bay lung tung, như một con thỏ lông xù.
"......" Ánh mắt hắn si mê, vẻ mặt trở nên vô tội, hắn dùng môi khẽ chạm gương mặt nàng như thể không nhịn được: "Vì sao?"
Nàng vươn ngón tay thanh mảnh chỉ vào mặt hắn, lời ít ý nhiều: "Giống... hoa sen trắng." Sau đó lại chọc ngực hắn, như là con rắn nhỏ mềm mại chui vào trong lòng ngực hắn: "... nhưng tim là đen..."
Nàng chọc chọc xong lại đổi thành xoa, như thể người đau ngực đang cố gắng giảm đau, dùng sức vuốt v e vạt áo trước ngực hắn, đến nỗi lòng bàn tay và hốc mắt đều nóng hầm hập, sau đó bắt đầu náo loạn: "Đã đen thì đen tới cùng đi, đừng sính làm anh hùng..."
"Xoẹt..."
Nàng bỗng ngừng nói, giãy giụa nghiêng đầu nhìn, thiếu niên nhu thuận rũ hàng mi, tay nắm quần áo Tết của nàng, xoèn xoẹt từ váy lót xé lên như xé giấy, làn váy đỏ thắm bị đẩy lên, cẳng chân nõn nà đè trên chiếc bàn gỗ nam đen nhánh, cảm giác lành lạnh.
Trong nhà bóng màn lay động, ngoài cửa sổ pháo hoa không ngừng nghỉ, mãi cho đến canh ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.