Số Phận Định Trước

Chương 4:




Lâm Duyệt nhìn thiếu nữ trong gương, trong lòng nổi lên một trận hoảng hốt.
Cô gần như đã quên mất mình 15 tuổi trông như thế nào. Nhìn thiếu nữ trước mắt gương mặt còn non nớt, cô có chút không thể tin được đây là bản thân mình.
Đồng phục học sinh mặc trên người có vẻ lỏng lẻo, cô suy nghĩ một chút, hình như là năm đó khi cô vào trường cảm thấy sau này cao lên đồng phục sẽ mặc không vừa, cho nên cố ý đặt một size lớn hơn, kết quả cho đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở cô cũng không thể cao hơn mấy cm. Trên thực tế, Lâm Duyệt sống đến 22 tuổi mới biết, cho đến năm cuối của đại học, cô vẫn chỉ là người lùn không cao nổi đến một mét sáu.
Cho nên nói gì thì nói, đúng là tuổi trẻ không có hiểu biết. Ít nhất năm 15 tuổi, Lâm Duyệt vẫn có thể tự an ủi bản thân rằng, sau này lớn lên chiều cao sẽ phát triển, phải không?
‘’ Tiểu Duyệt, nếu con không ra nhanh thì sẽ đến lớp muộn đấy!’’
Nghe được tiếng thúc giục của mẹ, Lâm Duyệt thở dài một hơi. Bây giờ mới 6 rưỡi sáng, đang là mùa đông, trời bên ngoài vẫn còn tối như mực. Học sinh của trường Thiên Triều thật là vất vả, sáng phải dậy sớm, Lâm Duyệt không tài nào nghĩ được, năm đó sao cô có thể kiên trì mỗi ngày dậy sớmkhông đến muộn?
Đi trên đường về trong khuôn viên trường trung học cơ sở, Lâm Duyệt không cảm thấy xa lạ chút nào. Cách đây không lâu, cô còn cùng Hứa Nhất Đình nắm tay nhau đi dạo ở đây, Hứa Nhất Đình cười nói sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn…
Một trận gió bắc thổi qua, Lâm Duyệt cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, cô đưa tay lau mặt, phát hiện thì ra mình đang khóc.
Cô lau khô nước mắt, vỗ vỗ khuôn mặt để cổ vũ: Không sao đâu, Lâm Duyệt, mày đã quay ngược thời gian, lần này mày nhất định có đủ thời gian để thay đổi tương lai. Mày nhất định có thể thay đổi được vận mệnh của Hứa Nhất Đình!
Lần này Lâm Duyệt trực tiếp xuyên qua tám năm trước. Sau khi trải qua ba lần chết của Hứa Nhất Đình, Lâm Duyệt đã xác định Hứa Nhất Đình sẽ chết vào lúc 10 giờ tối ngày Lễ tình nhân 8 năm sau, hơn nữa đều là vì cứu cô mà chết, cái chết đầu tiên là đẩy cô ra khỏi chiếc xe tải mất kiểm soát; cái chết thứ hai là thay cô đỡ hàng hóa đổ ập xuống; lần thứ ba là vì cô đột nhiên bị bệnh nên mới khiến Hứa Nhất Đình đi đến hiện trường tai nạn.
Cô nghĩ, muốn thay đổi vận mệnh tử vong của Hứa Nhất Đình, chỉ có thể tự mình bắt tay vào làm việc, cô không thể ngăn cản tai nạn xe cộ xảy ra, nhưng cô có thể lựa chọn để Hứa Nhất Đình không cứu mình nữa.
Nếu như cô không phải bạn gái của Hứa Nhất Đình, nếu cô và Hứa Nhất Đình không yêu nhau, nếu cô và Hứa Nhất Đình… là người lạ.
Vì vậy, cô đã đưa ra một quyết định rất tàn nhẫn nhưng một lần và cho tất cả: cô phải tránh những người quen biết với Hứa Nhất Đình tám năm trước. Chỉ cần bọn họ không có giao tình lúc  đầu, trải qua tám năm với hiệu ứng cánh bướm, giữa Hứa Nhất Đình và cô sẽ chỉ là  người qua đường với người qua đường. Như vậy sau tám năm, có lẽ bi kịch sẽ không xuất hiện Hứa Nhất Đình cũng vì cứu cô mà chết trong tai nạn xe cộ.
Cô không muốn nhìn thấy Hứa Nhất Đình chết
Lâm Duyệt bước vào lớp 8 – 2, nhìn từng gương mặt quen thuộc trong mắt hiện lên sự xúc động bồi hồi. Cô phải hồi tưởng lại một lúc mới nhớ ra mình đang ngồi ở ghế nào, cô đi đến chỗ bàn thứ hai hàng ba ngồi xuống, hít sâu một hơi, sau đó đưa tay vào ngăn kéo bàn làm học.
Cô chạm vào một lá thư, trên mặt khống có bất kì ngạc nhiên nào.
Đây là khởi đầu cho câu chuyện của cô và Hứa Nhất Đình. Tám năm trước, Lâm Duyệt 15 tuổi vào buổi sáng ngày Valentine, nhận được một bức thư tình của Hứa Nhất Đình, lớp 12 – 3. 
You’re just too good to be true
Can’t take my eyes off of you
You’d be like Heaven to touch
I wanna hold you so much
At long last, love has arrived
And I thank God I’m alive
You’re just too good to be true
Can’t take my eyes off of you
Pardon the way that I stare
There’s nothin’ else to compare
The sight of you leaves me weak
There are no words left to speak
But if you feel like I feel
Please let me know that it’s real
You’re just too good to be true
Can’t take my eyes off of you
Lời bài hát: Cant Take My Eyes Off You của Frankie Valli and The 4 Seasons  
Dù trong thư là lời bài hát, nhưng Lâm Duyệt biết rõ đây là một bức thư tình. Cô sờ lên mặt mình, cảm giác nóng rực đến kỳ lạ, cô nghĩ, mặt cô hiện tại nhất định rất đỏ. Đây là lần đầu tiên cô nhận được thư tình. Nhìn chữ viết thanh tú, không có chút dấu vết sửa đổi nào trên giấy, cô nghĩ, đối phương nhất định rất tỉ mỉ đã luyện tập rất nhiều lần, để ra được bức thư tình chỉnh chu giao cho cô.
Lâm Duyệt có chút thẹn thùng, đồng thời lại xen lẫn hưng phấn, cô ngước mắt nhìn bốn phía, xác định các bạn học xung quanh đều không chú ý tới mình, tiếp tục cúi đầu đọc lại bức thư một lần nữa. Cô ngượng ngùng mím môi cười khẽ, vô tình phát hiện mặt sau bức thư hình như còn có chữ. Cô lật bức thư lại, lưng giấy sạch sẽ, chỉ có mấy chữ rất nhỏ được viết ở góc dưới bên phải:
“—— Anh thích em, Lâm Nguyệt.”
Khuôn mặt Lâm Duyệt thay đổi đột ngột khi cô nhìn thấy dòng chữ cuối.
Không phải tên của cô….Tên cô là Lâm Duyệt, Duyệt bộ tâm thẳng đứng, không phải Nguyệt trong ánh trăng. Lâm Nguyệt thực sự ở lớp 8 – 1 bên cạnh, có mái tóc bồng bềnh giống cô, chẳng qua Lâm Nguyệt kia cao và gầy, so với cô thì xinh đẹp hơn nhiều.
Cô nghĩ, đại khái là người viết thư chỉ nói tên khi nhờ người đưa thư, kết quả người đưa thư lại đưa nhầm. Loại chuyện này trước kia cũng đã xảy ra,  lớp 12 được chia làm hai tòa nhà giảng dạy khác nhau, giao lưu giữa các tòa nhà khác nhau thường nhờ bạn học mình quen biết truyền lời. Phòng học của Lâm Duyệt ở lầu giảng dạy thứ nhất, thường xuyên có học sinh tòa nhà giảng dạy thứ hai tới tìm lớp Lâm Nguyệt bên cạnh nhưng vô tình tìm nhầm cô
Nếu là bình thường thì việc tìm nhầm cũng không có gì to tát, nhưng lần này …
Lâm Duyệt cắn cắn môi, cảm thấy có chút ảo não. Nghĩ đến bản thân mình vừa rồi tràn đầy chờ mong mở thư ra, quả thật không khác gì một đứa ngốc, bức thư tình này căn bản không phải viết cho cô! Cô còn tự đa tình thẹn thùng đỏ mặt, tim đập hưng phấn, nghĩ đến là thấy mất mặt.
Nhưng bức thư tình này nên được xử lý như thế nào đây? Cô đã đem thư bóc ra, chuyển cho Lâm Nguyệt có vẻ không tốt lắm. Cô nghĩ đi nghĩ lại và cuối cùng cũng quyết định trả lại bức thư cho người viết thư. Cô nhìn ra được, người viết thư nhất định là lấy hết dũng khí mới viết một bức thư tình như vậy  biểu đạt tâm ý của bản thân với Lâm Nguyệt, kết quả bị cô làm hỏng mất, tuy rằng cô cũng không có cố ý, nhưng sự thật là cô đã nhìn trộm tình cảm của người khác.
“Lớp 12 – 3, Hứa Nhất Đình?”
Lâm Duyệt dùng ngón tay ma sát tên lưu trữ trên thư, nhịn không được tò mò người viết thư sẽ là một nam sinh như thế nào.
“Hứa Nhất Đình…”
Lâm Duyệt ở trong lòng mặc niệm cái tên quen thuộc, không còn cảm thấy xa lạ như năm đó, ngược lại có chút hoài niệm. Đây là người yêu sau này sẽ yêu cô bốn năm, là người nói sau khi tốt nghiệp sẽ cưới cô…
Nhưng những chuyên tương lai này không bao giờ lặp lại.
Lần này Lâm Duyệt không mở lá thư ra. Cô do dự một chút, cuối cùng cầm bức thư đi đến cửa lớp 12 – 3 bên cạnh, vẫy  tay với nữ sinh ngồi ở hàng đầu tiên: “Đàn chị, phiền chị có thể giúp em tìm Hứa Nhất Đình một chút không? ”
“Em chờ một chút.”
Nữ sinh kia trả lời một câu, sau đó đứng lên đi về phía sau lớp học gọi người. Lâm Duyệt lẻ loi đứng ở ngoài cửa, giống như lại trở về ngày mới gặp Hứa Nhất Đình, cô thấp thỏm bất an đứng ở cửa lớp 12 – 3, chờ đợi một nam sinh xa lạ chỉ biết mỗi tên ——
‘’Nhất Đình, có một cô bé tìm cậu kìa!’’
Nam sinh ngồi ở cửa truyền lời giọng nói quá lớn, hầu như toàn bộ lớp học đều nghe thấy. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng im lặng, hơn mười đôi mắt đồng loạt nhìn về phía ngoài cửa phòng học. Chỉ thấy bên ngoài có một nữ sinh đầu mái bằng, vóc dáng không cao, đồng phục học sinh mặc trên người rộng thùng thình thoạt nhìn đặc biệt nhỏ nhắn.
Ánh mắt của bạn học xoay chuyển vài vòng giữa nữ sinh tóc xù và Hứa Nhất Đình, sau đó không biết là ai huýt sáo, tiếp theo trong lớp học vang lên đủ loại tiếng ồn ào ý vị thâm trường.
Lâm Duyệt ngoài cửa xấu hổ đến mức chỉ muốn trực tiếp chạy trốn, cô đã bắt đầu hối hận vì hành vi tới tìm Hứa Nhất Đình gửi thư. Vốn dĩ cô  thấy, mình đã đọc thư tình của người khác, lại nhờ người khác chuyển về thì có lẽ tốt lắm, hơn nữa cô cũng muốn trực tiếp nói lời xin lỗi. Nhưng không nghĩ tới người còn chưa thấy đã bị học sinh lớp 12 -3 nhìn thấy….
Trời xanh làm chứng, đến bây giờ cô vẫn chưa rõ trong phòng học ai mới là Hứa Nhất Đình cô muốn tìm.
‘’Đừng náo loạn nữa!’’
Phía sau lớp học có một nam sinh cao cao gầy từ chỗ ngồi đứng lên, lên tiếng ngăn cản bạn học tiếp tục bổ não, sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía Lâm Duyệt, biểu tình hình như có chút ngoài ý muốn. Anh bước ra từ cửa sau lớp học, sải bước về phía Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt nghĩ, hóa ra anh chính là Hứa Nhất Đình người đã viết bức thư.
“Chúng ta đến cầu thang nói chuyện đi.”
Nam sinh trước mắt chỉ cầu thang ở cuối hành lang. Lâm Duyệt liếc mắt nhìn một đám học sinh đang chờ xem kịch vui trong phòng học, dứt khoát gật đầu. Hai người không để ý tiếng la hét kỳ lạ của bạn học sau lưng, đi đến góc cầu thang yên tĩnh hẻo lánh mới bắt đầu nói chuyện:
“Em… Tìm tôi à? ”
Không biết vì sao, mà Lâm Duyệt luôn cảm thấy biểu tình của Hứa Nhất Đình rất kỳ lạ. Nhưng mà nghĩ đến cũng đúng, bỗng nhiên có một nữ sinh không quen biết chạy đến lớp tìm mình, chắc hẳn hiện tại trong lòng anh ấy đang tràn ngập thắc mắc?
Lâm Duyệt lấy bức thư tình ra: “Anh là Hứa Nhất Đình người viết bức thư tình này phải không ạ? ”
Không đợi anh trả lời, Lâm Duyệt cũng nhìn thấy biểu tình  biến đổi rõ ràng của anh, cô như nhận được đáp án khẳng định. Bức thư tình mình viết ra lại xuất hiện trong tay một người khác, chỉ sợ trong lòng anh đã xuất hiện sóng to gió lớn ngập trời.
‘’Xin lỗi!’’ Lâm Duyệt quyết định xin lỗi trước rồi tính sau, thái độ vô cùng thành khẩn.
Ánh mắt Hứa Nhất Đình trầm xuống, không nói gì.
“Em đã đọc bức thư của anh. Nó đặt ở trong bàn học của em, cho nên lúc đầu em cho rằng là anh viết cho em…” Lâm Duyệt giải thích, “Em tên là Lâm Duyệt, Duyệt trong bộ tâm thẳng đứng, anh muốn tìm Lâm Nguyệt ở lớp 8 – 1 cạnh lớp của em. Em nghĩ, có lẽ là người giúp anh truyền thư đã đưa sai người. ”
Biểu tình của Hứa Nhất Đình lúc này quả thực khiếp sợ đến không thể hình dung: “Ý em là, Lâm Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, cô ấy ở lớp 1; còn em Lâm Duyệt, ở lớp 2. ”
Lâm Duyệt gật đầu.
Hứa Nhất Đình nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, trong lòng như đang đấu tranh kịch liệt. Cuối cùng, anh ta lấy tay che mặt, yếu ớt dựa lưng vào tường, nói với giọng vừa có chút tủi thân lại có chút bất lực: “Thật ra là … nhầm người rồi?’’
Lâm Duyệt rất có thể hiểu được tâm tình của anh. Lần đầu tỏ tình, kết quả lại nhầm đối tượng, thật không biết nên hụt hẫng hay buồn bã.
“Không sao, lần này chỉ là ngoài ý muốn. Mặc dù nó không được viết cho em, nhưng em nghĩ rằng đó là một bức thư tình hay. Lần sau tìm cơ hội đưa cho Lâm Nguyệt chân chính, cô ấy nhìn thấy nhất định sẽ cảm động. ”
Lâm Duyệt an ủi anh. Tuy rằng cô và Hứa Nhất Đình xưa nay không quen biết nhau, nhưng nhìn nam sinh cao lớn này ở trước mặt cô hụt hẫng như thế, cô cũng cảm thấy có chút không đành lòng.
Hứa Nhất Đình buông tay xuống, một lần nữa đối mặt với Lâm Duyệt: “Em thật sự cảm thấy rất tốt sao? ”
“Thật sự.” Lâm Duyệt dừng một chút, cuối cùng quyết định nói thật, “Em nghĩ, chỉ cần là nữ sinh, đọc thư tình như vậy cũng không thể thờ ơ. ”
“Vậy thì sao, nếu là em, em sẽ thích người viết thư sao?”
Lâm Duyệt nhớ tới cách đây không lâu cô ở chỗ ngồi lén đọc bức thư cảm xúc có chút ngượng ngùng cùng hưng phấn, bất giác thốt ra: “Nhất định sẽ thích. ”
Hứa Nhất Đình cúi đầu cười cười, từ trong mất mát khôi phục lại sự bình tĩnh. Anh rút bức thư tình trong tay Lâm Duyệt đi: “Cảm ơn em cố ý trả thư về cho tôi. ”
Lâm Duyệt do dự một chút, vẫn nhịn không được hỏi ra một chút: “Anh chuẩn bị khi nào thì tỏ tình? ”
Lâm Duyệt nghĩ, anh cố ý chọn ngày hôm nay là ngày lễ tình nhân để đưa thư tình. Đây cũng là vì sao Lâm Duyệt sốt ruột muốn trả lại thư cho anh, bây giờ còn chưa tan học, anh vẫn còn kịp để thổ lộ với Lâm Nguyệt trong hôm nay.
“Theo suy nghĩ của các cô gái, em thấy khi nào thì tốt?’’
Lâm Duyệt mím môi, nói ra suy nghĩ của mình, “Em cảm thấy, vẫn là chờ sau khi tốt nghiệp đi, dù sao qua mấy tháng nữa chúng ta sẽ thi đậu… Chờ lên đại học, thời gian tự do hơn nhiều, nếu anh thật sự thích cô ấy, hãy cùng  thi vào  một trường đại học với cô ấy, đến lúc đó sớm chiều kề cạnh, còn sợ không có cơ hội sao? ”
Hứa Nhất Đình nhìn cô, có vẻ là đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó, cuối cùng cúi đầu cười cười: “Em nói đúng. ”
Tiếng chuông chuẩn bị vang lên trong khuôn viên trường. Lớp học của Lâm Duyệt là ở trong tòa nhà giảng dạy khác! Cô cuống quít nói lời tạm biệt, xoay người chạy xuống lầu.
“Lâm Duyệt!”
Cô nghe thấy tiếng gọi mình, ngẩng đầu lên và nhìn thấy một cái đầu nhô ra ở tay vịn cầu thang.
“Tôi là Hứa Nhất Đình lớp 12 – 3, rất vui được gặp em, Lâm Duyệt.”
Lâm Duyệt đứng ở cầu thang, cách nửa tầng nhìn nhau với anh. Cô nghĩ, đây quả nhiên là một nam sinh rất tốt.
“Em là Lâm Duyệt lớp 8 – 2, rất vui được gặp anh, Hứa Nhất Đình’’. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.