Số Phận Định Trước

Chương 12:




Cảm giác thân thể bị người khác đẩy đi, Hứa Nhất Đình khó khăn mở hai mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cậu bạn trung học.
“Cậu say đến trình độ này luôn á, sao lại ngủ ở hành lang thế này? Mau trở về trong phòng đi, đêm nay tụi này đã bao cả khu này, cho dù cậu say thành đống bùn lầy cũng không sao cả. ”
Lượng Tử vừa nói, vừa đưa tay kéo Hứa Nhất Đình từ trên mặt đất đứng  lên.
Hứa Nhất Đình vừa đứng dậy, bỗng cảm thấy đầu choáng váng, bước chân phù phiếm, đành phải vịn tường mà đi để không bị té ngã. Anh dùng sức lắc lắc đầu muốn lý chí thanh tỉnh hơn một chút, nhưng anh chỉ cảm thấy đầu óc mình ngày càng choáng váng hơn. Hứa Nhất Đình không nhớ được sao mình lại ngã xuống hành lang và trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay là một bữa tiệc của các bạn cùng lớp thời trung học, mặc dù anh đã uống rất nhiều, nhưng bởi vì tửu lượng tốt, chỉ có cảm giác một chút đầu óc hơi lâng lâng, không say đến mức bất tỉnh nhân sự, còn ngủ ngay trong hành lang của KTV. Hơn nữa Hứa Nhất Đình không thích rượu cho lắm, nhưng đêm nay dường như anh uống quá nhiều, có phải vì quá vui khi được gặp lại bạn học cũ sau một thời gian dài? Nhưng……
Hứa Nhất Đình nhíu nhíu mày. Trong lòng anh mơ hồ dâng lên một nỗi buồn không thể giải thích được.
“Nhất Đình cậu không sao chứ…’’
Thanh âm  bên tai đánh tan tâm tư như có như không của Hứa Nhất Đình. Tiếng ồn ào cùng tiếng nhạc từ phía sau cửa phòng riêng hé một góc nhỏ truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị của hành lang. Hứa Nhất Đình đứng thẳng người đứng,  dùng sức lắc lắc đầu, miễn cưỡng bắt mới tỉnh táo được. Sau đó anh trả lời một cách mơ hồ, theo bước chân của Lượng Tử đi vào phòng KTV.
Chỉ là trước khi vào cửa, anh như có cảm giác quay đầu nhìn về góc hành lang cách đó không xa. Không biết tại sao, trong ấn tượng của anh dường như có một người đang đứng đó. Nhưng anh nhìn đi nhìn lại, nơi đó không có gì cả.
Quả nhiên là say rượu thật rồi.
Hứa Nhất Đình tự giễu cười, bước chân không chút do dự mà đi vào phòng KTV, cửa phòng tự động đóng lại, ngăn cách bên trong và bên ngoài phòng thành hai thế giới.
Không có ai trên hành lang yên tĩnh
Trong phòng riêng, một nhóm bạn học cũ còn đang chơi đùa. Hứa Nhất Đình vẫn luôn thấy váng đầu, tất nhiên là không có hứng cùng bạn học cũ đùa giỡn, tự mình tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, tiện tay nhấn màn hình điện thoại di động.
22:15。
Có vẻ như tối nay anh sẽ qua đêm trong KTV. Hứa Nhất Đình lại thấy chẳng không sao cả cười cười, anh mở thêm một lon bia nữa.
Hứa Nhất Đình rời khỏi KTV đã là sáng sớm ngày hôm sau. Suốt đêm say rượu cộng thêm trong người nôn nao làm cho thân thể anh có chút khó chịu, hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ một giấc thật ngon. Gọi xe đến gần đại học N rồi đi xuống, Hứa Nhất Đình kéo lê thân thể mệt mỏi chậm rãi đi về phía trường học, đi đến ngã tư trước cổng trường chờ băng qua đường, anh bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
“Đến lúc đó anh sẽ chuẩn bị hoa và nhẫn cho một màn cầu hôn lãng mạn. Vậy nên, em không được từ chối anh đâu đấy. ”
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một số hình ảnh. Anh đang nắm tay ai đó ở ngã tư này, giọng điệu thân mật. Hứa Nhất Đình nhíu nhíu mày, không rõ mảng ký ức từ đâu mà đến. Anh chưa từng có bạn gái chứ đừng nói đến cầu hôn người yêu. Chẳng lẽ là đây cốt truyện của bộ phim nào đó mà trước kia anh từng xem qua sao? Hứa Nhất Đình lắc lắc đầu, nghĩ thầm có vẻ là men rượu làm đầu anh mơ hồ rồi.
Hai con gái bên cạnh cũng chờ đèn đỏ chuyển sang màu xanh, họ không ngừng tán gẫu. Nội dung trò chuyện như có như không bay vào lỗ tai Hứa Nhất Đình:
“…… Cậu lướt Weibo à, tối qua ở đây hình như đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi rất nghiêm trọng. Trường chúng ta có học sinh chụp ảnh hiện trường đăng weibo, chậc chậc, cảnh tượng kia, quá kinh khủng luôn. ”
“Tớ nghe nói, hình như là xe tải lớn mất kiểm soát, dẫn đến mấy xe va chạm liên hoàn. Cảnh sát bận rộn cả đêm, hai giờ trước mới hủy bỏ việc niêm phong đường. ”
“Cũng không phải, nhìn lan can bên kia đều bị đâmthành như vậy. Ah, những người bị đụng phải…”
Hứa Nhất Đình nghe bọn họ lải nhải, ánh mắt theo lời nói của nữ sinh chuyển hướng sang lan can đường bị hỏng cách đó không xa, hàng rào kim loại thật dày lúc này hiện ra một loại trạng thái cực kỳ vặn vẹo, phối hợp với mấy vết xe màu xám đen còn sót lại trên mặt đất, không khó để nhận ra tối hôm qua nơi này đã từng xảy ra một tai nạn giao thông thảm khốc như thế nào.
Cảnh tượng như vậy làm cho lòng Hứa Nhất Đình rất không thoải mái. Có lẽ là  tâm lý có ở nhiều người, chóp mũi anh phảng phất mùi máu tươi ở hiện trường vụ tai nạn xen lẫn mùi xăng, sau đó từ xa bay tới một thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.
—— “Đừng ngủ… Làm ơn, đừng ngủ…”
Leng Keng.
Tiếng nhắc nhở vang lên. Hứa Nhất Đình chớp mắt một cái, tất cả ảo giác kỳ quái trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết. Anh ngẩng đầu nhìn sang, đèn tín hiệu đã chuyển từ đỏ sang xanh. Cuối cùng anh quan sát thoáng qua lan can bị đập vỡ, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bước nhanh về phía trường học.
Sau khi trở lại ký túc xá, không có gì bất ngờ chỉ có một mình anh. Hôm qua là ngày lễ tình nhân, đại thiếu gia đào hoa Từ Lăng ở giường bên trái chắc hẳn lại điên cuồng lăn giường với bạn gái không biết mấy nhiệm kỳ; đối với cậu bạn cuồng chị gái giường trên nhất định là đã về nhà tìm chị gái của cậu ta rồi, còn một người nữa vừa mới nhập học đã dọn ra ngoài,chiếc giường kia đã bỏ trống gần bốn năm.
Vừa vặn phòng ngủ không có ai, Hứa Nhất Đình bây giờ chỉ muốn yên lặng ngủ một giấc. Anh mau chóng thay quần áo,nhưng tay vô tình chạm vào mặt dây chuyền trên cổ. Anh nhíu mày, mò mẫm cởi dây chuyền ra, phát hiệnđây  là một mặt dây chuyền ngọc màu trắng, dùng dây thừng đỏ tinh tế buộc lại, thắt nút kĩ càng.
Hứa Nhất Đình nhìn nó một lúc, lông mày của anh nhíu chặt hơn.Mặt dây chuyền ngọc bích nhìn nhẵn bóng, rõ ràng là lúc nào nó cũng được đêo bên người. Nhưng xưa nay anh không thích trang sức, anh thật sự không nhớ ra từ khi nào mình đã đeo một mặt dây chuyền như vậy, hơn nữa loại phong cách dây đỏ bạch ngọc này, hơn phân nửa là dành cho con gái đeo, một người đàn ông như anh làm sao có thể luôn luôn đeo thứ này bên mình chứ?
Anh nghĩ tới nghĩ lui, bất kể nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra lai lịch của dây chuyền bạch ngọc này, cuối cùng đành phải bó tay, chuẩn bị bỏ nó sang một bên. Hứa Nhất Đình tiện tay nhét chiếc dây chuyền ngọc xuống dưới gối, cả người ngã xuống giường muốn đi ngủ, nhưng ngoài phòng lại vang lên tiếng chuông cửa không đúng lúc.
dong dong dong – dong dong dong –
Hứa Nhất Đình nhíu nhíu mày, có chút bất mãn bò xuống giường đi mở cửa. Không biết vì sao, anh bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng như vậy có chút quen thuộc.
Anh mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy người phía sau cửa hơi ngẩn người, lập tức thốt ra: “Lăng Tử, sao lại là cậu? ”
“Không phải tôi thì là ai? Hôm qua khi đi ra ngoài quên mang theo chìa khóa, may là có cậu ở trong phòng, nếu không tôi cũng không thể vào được.”Từ Lăng đi vào phòng ngủ, lại phát hiện Hứa Nhất Đình còn sững sờ đứng bên cạnh cửa: “Sao không đóng cửa đi, cậu ngẩn người gì vậy. ”
“Tôi nghĩ… Người gõ cửa sẽ là người khác. ”
“Chậc, cậu cho rằng chuyện này có thật sao? Có lúc nào mấy tên kia về sớm như vậy à. Trong ký túc xá này chỉ có ba người chúng ta, sáng sớm, còn có ai có thể tới gõ cửa? ”
“Tôi nghĩ đó là…” một cô gái. Một cô gái mặc đồ ngủ.
Sau đó, cô khóc, nước mắt cô như muốn đốt cháy trái tim Hứa Nhất Đình.
Trong đầu đột nhiên hiện lên mấy hình ảnh, nhưng nó biến mất quá nhanh khiến Hứa Nhất Đình nhìn không rõ. Chỉ có bên tai loáng thoáng nghe được có người thấp giọng khóc nức nở, thanh âm quen thuộc đến mức làm cho anh đau lòng.
“Nhất Đình, cậu đang làm gì vậy?” Thanh âm nghi hoặc của Từ Lăng vang lên, xua tan tiếng khóc dường như không tồn tại trong đầu anh.
Hứa Nhất Đình ngơ ngác nhìn cánh cửa trống không, nghĩ rằng có lẽ mình cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Anh mỉm cười bất lực, đóng cửa phòng ngủ vào.
Ngày hôm đó, Hứa Nhất Đình có mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, anh vẫn là học sinh trung học cơ sở, mặc đồng phục màu xanh nền trắng đi bộ trên con đường của trường. Một đám học sinh mang theo nhạc cụ mặc trang phục biểu diễn thống nhất lướt qua bên cạnh anh, tầm mắt của anh nhịn không được bị hấp dẫn qua bên đó. Trang phục này trông quen quá… Hình như họ là thành viên của ban nhạc trống trường học.
Hứa Nhất Đình dừng bước, ánh mắt lưu luyến giữa các thành viên trong ban nhạc trống. Anh cảm thấy hình như là mình là tìm kiếm một bóng dáng nào đó trong đám học sinh kia, cho dù chính anh cũng không biết đó là ai.
Hứa Nhất Đình cứ đứng ngẩn người giữa đường, bỗng nhiên vai trái có cái gì đó đập vào khiến anh loạng choạng về phía trước vài bước rồi mới đứng dậy. Sau đó nhìn lại, phát hiện một cô gái ngã xuống đất.
Cô mặc trang phục biểu diễn giống như đám học sinh vừa rồi, chỉ là nút áo chưa cài hết, nơ cũng rơi xuống đất, thoạt nhìn có chút chật vật. Nhưng hai tay cô lại gắt gao che giấu trống nhỏ trong ngực, tay phải nắm chặt hai cây gậy trống, bộ dáng sợ trống rơi xuống.
Hứa Nhất Đình theo bản năng muốn đưa tay kéo cô một dậy, nhưng tay mới vươn tới một nửa, đối phương đã tự mình từ trên mặt đất đứng lên, liên tục nói xin lỗi với anh: “Xin lỗi xin lỗi, tôi đi vội vàng, thật sự rất xin lỗi. ”
Nói xong, không đợi Hứa Nhất Đình trả lời, cô liền vỗ chút bụi bặm trên làn váy rồi chạy đi.
Không biết vì gì, Hứa Nhất Đình cảm thấy không thể  để cô rời đi nư vậy, vì thế khi cô đi ngang qua bên cạnh mình, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đưa tay giữ chặt cổ tay trái của cô. Bước chân của cô gái dừng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn anh: “Bạn học, bạn có chuyện gì sao?” 
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm mại như xúc cảm lúc chạm vào cổ tay cô vậy, làm cho Hứa Nhất Đình có chút ngứa ngáy. Một tay anh kéo cổ tay cô gái, miệng há hốc, không biết nên nói cái gì.
“A, chiếc nơ của tôi!” Cô gái bỗng nhiên lộ ra một biểu tình như bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt mở to nhìn thứ trong tay Hứa Nhất Đình. Ánh mắt kia đáng yêu đến mức khiến Hứa Nhất Đình hoảng hốt một hồi lâu, anh còn không biết mình đã buông cổ tay cô gái ra.
Cô gái dùng tay trái nắm lấy chiếc nơ trong tay Hứa Nhất Đình nhét vào túi áo khoác, gật đầu với anh rồi xoay người tiếp tục đuổi theo thành viên ban nhạc trống phía trước. Nhưng còn chưa chạy được vài bước, cô đột nhiên dừng lại xoay người, hướng về phía Hứa Nhất Đình còn đang sững sờ phất phất tay, nụ cười tỏa nắng:
“Cảm ơn bạn học, tạm biệt cậu nha~”
Tuy rằng nói như vậy có thể làm cho người ta cười nhạo, nhưng Hứa Nhất Đình thề rằng vào lúc đó, anh thực sự nghe thấy tiếng hoa nở trong tim mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.