Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 19: Người yêu sô-cô-la đích thực




Tôi đang làm cái việc mà tôi đã không làm kể từ khi hết một mình, theo cái nghĩa trong sáng nhất nhé.
Người tình bí mật của tôi chắc sẽ hãi lắm nếu biết việc tôi định làm, việc tôi vẫn thường xuyên làm trước khi hẹn hò với hắn: tôi đang định làm một cú sô-cô-la chạy trốn. Không phải tôi định mua sô-cô-la; thật ra khi làm một cú sô-cô-la chạy trốn thật sự thì không bao giờ tôi mua sô-cô-la cả.
Trong một cuộc sô-cô-la chạy trốn thật sự, tôi sẽ đến giữa lối đi siêu thị, nhặt lên một thanh sô-cô-la nào đó, đọc thành phần của nó, cảm nhận hình thù của nó v cố ngửi lấy mùi hương của nó qua lớp giấy bọc. Cơ bản là hành động như một kẻ mất trí thứ thiệt. Trong một chuyến như vậy, tôi phải chuẩn bị cho mình khả năng bị điệu cổ khỏi siêu thị và cấm bén mảng đến nữa.
Vậy nên, khi đã trở thành một phần của một cặp đôi, dẫu là một cặp đôi bí mật đi chăng nữa, tôi trở nên quá đứng đắn cho việc quen thuộc ấy. Ngửi sô-cô-la trong siêu thị không phải là kiểu việc bạn làm khi có sex thường xuyên và mọi thứ. Nhưng bây giờ, những lối đi đó mời gọi tôi, như bài ca quyến rũ không sao cưỡng lại nổi. Tôi đã cố hết sức kháng cự, chối từ những lời mời gọi ấy, những khao khát ấy, những bài ca sô-cô-la ấy; tôi giả vờ rằng sex đã là đủ cho mình lắm rồi. Tuy vậy không phải lúc nào tôi cũng có thể làm được như thế. Tôi cần một cuộc sô-cô-la chạy trốn.
Tôi không phải một con nghiện sô-cô-la. Tôi không chỉ đơn giản là thèm muốn nó, hay sử dụng nó như một thứ thuốc gây mê khi tình hình chuyển xấu; tôi thích sô-cô-la. Tôi thích nhìn ngắm, ngửi, cảm nhận, nghĩ về nó, và so sánh mọi người với nó. Ăn chỉ là một phần mà thôi.
Tôi mặc một chiếc quần xanh biển, một áo phông trắng trơn và một áo khoác đen. Tôi giấu khuôn mặt mình dưới cái mũ kết. Tôi chọn một cái túi đi chợ bằng dây đan - một vỏ bọc hay ho cho cái việc tôi sắp sửa làm - và nhắm hướng đến những dãy hàng bánh kẹo, tim tôi rộn ràng hào hứng. Gần đến miền đất hứa, tôi đi gần như chạy. Khi tôi rẽ qua khúc quanh, những dãy hàng bánh kẹo đã hiện ra trước mắt tôi, hai đường thẳng tắp chỉ toàn là bánh kẹo.
Tôi bước đến giữa những hàng dãy đó, tim đập rộn ràng, ngắm nhìn mê mải. Sô-cô-la đủ các loại. Sô-cô-la, sô-cô-la, khắp nơi...
Tôi nhặt lên một gói Twix, cảm nhận nó qua lớp giấy gói, cảm nhận những gờn gợn qua lớp giấy gói trơn nhẵn. Rồi tôi lật ngược lại, đọc thành phần sản phẩm - đầu tiên viết bằng tiếng Anh, rồi bằng tất cả các thứ tiếng khác. Đối chiếu với tiếng Anh mà tôi biết được rằng “Glucose Syrup” trong tiếng Anh sẽ tương đương với:
Glucosesiroop trong tiếng Hà Lan
Glukosesirup trong tiếng Áo
Và Sirop de Glucose trong tiếng Pháp
Một khi đã cải thiện vốn từ vựng của mình mà thực biết giờ mình đã biết thêm được ngôn ngữ của quốc gia nào hơn rồi, tôi nhìn ngược nhìn xuôi, đảm bảo chỉ có mình mình ở đây, tôi đưa thanh sô-cô-la lên và hít lấy một hơi. Hít thật sâu. Không có gì. Thể chất tôi chẳng thể ngửi được gì, nhưng tinh thần tôi thì có thể. Tinh thần tôi đang uống lấy những thứ đó. Va-ni ngọt ngào, ca cao đắng, sữa, glucose syrup. Caramel. Đường. Hương liệu. Hummmm! Mắt tôi nhắm nghiền, hình dung ra nó đang tan chảy. Trên đầu lưỡi mình, trên bếp, trên bàn ăn. Nhìn ngắm nó khi nhiệt độ xung quanh tăng lên, làm nó tan ra! Tôi cúi đầu xuống, dùng đầu chót lưỡi mình để cuốn lấy nó vào mồm, từ từ, chậm rãi...
Tôi mở choàng mắt vì có cảm giác đang có ai đó nhìn mình. Tôi sắp bị nắm chân nắm tay mà lẳng ra ngoài mất thôi. Tôi thận trọng liếc sang trái. Chỉ có một người nữa đang cùng đứng dọc lối đi này với tôi, nhưng anh ta không nhìn tôi, anh ta đang đắm đuối nhìn một phong sô-cô-la như thể nó đang chuẩn bị thoát y không bằng. Anh ta cao, người rắn chắc, đầu trọc lốc cùng làn da nâu sậm.
Anh ta đưa một phong sô-cô-la lên mũi ngửi. Hít thật sâu và giữ hơi thở ấy. Trông tôi cũng kỳ quái vậy sao ta? Tôi tự hỏi mình. Chắc vậy.
Ánh mắt đầy đam mê của anh ta chầm chậm rời đi và bắt gặp tôi đang chăm chú nhìn. Tôi quay vội đi chỗ khác, thầm ước gì mình trở nên vô hình. Những khoảnh khắc như thế này thường sẽ dẫn tới những câu như “Nhìn gì mà nhìn?” và có thể cả một chuyến đến bệnh viện và/hay đồn cảnh sát, tùy.
“Tôi đã cố, nhưng không đừng được,” giọng nói cất lên bên tai tôi.
Tôi giật thót mình trước khi quay sang nhìn anh ta. “Vâng,” tôi nói và lại ngoảnh đi.
“Tôi luôn tưởng tượng mình có thể ngửi được các thành phần trong đó,” anh ta nói.
Đầu tôi quay ngoắt lại. Anh ta đang đùa tôi đó hả? Rõ ràng anh ta lạ lùng, nhưng có phải cũng đang trêu tôi không đấy?
“Vâng,” tôi đáp lửng lơ.
“Mars là có mùi tuyệt nhất,” anh ta nói tiếp.
“Không, mùi sô-cô-la Cam của Terry mới tuyệt nhất,” tôi đáp lại.
Anh ta nhìn tôi giây lát, như thể đang tự hỏi phải tôi đang trêu đùa gì anh ta hay không. “Em cũng ngửi hả?” câu hỏi cuối cùng cũng bật ra.
Tôi lắc đầu. Không nói chuyện với người lạ. “Không, không hẳn. Thỉnh thoảng. Không nhiều.”
Gã gửi sô-cô-la nhoẻn cười với tôi, nụ cười làm sáng cả khuôn mặt.
“Anh không biết em có đủ lớn để nhớ không, nhưng ngoài ra Terry còn có cả loại Sô-cô-la Chanh nữa.”
“Tôi cũng có nhớ mang máng. Tôi nhớ dòng sô-cô-la của Terry còn có một loại nữa, và có màu vàng.”
“Đúng rồi đấy, mà người ta đã ngừng sản xuất nó sau hai năm.”
“Hơn hai chục năm rồi, nên thứ lỗi nếu tôi chỉ nhớ được mang máng, như kiểu Snickers với Marathon. Lúc mười tuổi thì tôi chỉ có thể nhớ được đến thế.”
“Không!” anh ta phản đối. “Nó không bao giờ chết. Vì Chúa! Snickers! Nghe cứ như knickers[8] vậy, em không muốn ăn cái thứ như thế chứ, phải không?”
[8] Trong tiếng Anh, knickers là quần lót chẽn gối của phụ nữ.
Tôi không nhịn được cười. “Không, rõ là không.”
“Dù Marathon với anh thì cũng hơi quá ngọt.”
“Không, loại sô-cô-la ngọt nhất phải là Marx.”
“Thật ra thì, Milky Way mới là ngọt đánh lừa nhau nhất.
Em không nghĩ nó có thể ngọt đến vậy, nhưng hóa ra là có,” anh ta bình luận.
“Bao nhiêu lâu nay tôi không ăn Milky Way rồi,” tôi nói.
“Crunchies cũng ngọt, nhỉ. Rồi, em cũng biết cuối cùng thì sẽ có câu hỏi này: em thích loại nào nhất?”
“Maltersers.”
“Em còn không cần nghĩ.”
“Tôi đã nghĩ nếu mình bị phán quyết cả phần đời còn lại chỉ được một loại sô-cô-la, tôi sẽ chọn loại nào? Và tôi chọn Maltersers, không suy nghĩ gì nữa cả. Thế còn anh?”
“Ừm...”
“Anh còn phải nghĩ ấy à?” tôi trêu. “Hâm mộ sô-cô-la kiểu gì thế?”
“Không, không, khoan đã. Xin lỗi. Anh có nhiều thời kỳ lắm. Em biết đấy, hôm nay là Galaxy, hôm sau thì Marx. Hôm khác nữa thì sẵn sàng hiến thân vì một gói M&M đậu phộng.”
“Không thanh minh,” tôi nói.
“OK, OK...”
Tôi giơ tay lên như chiếc đồng hồ đếm ngược. “Tích tắc... tích tắc...”
“BOUNTY!” anh ta nói to. “Anh chọn Bounty.”
“May cho anh đấy, vừa kịp giờ.”
Anh chàng Ngửi Sô-cô-la mỉm cười. “OK, một câu nói quan trọng khác nữa là,” anh ta nói. “Em đọc thành phần sản phẩm trước hay sau khi ngửi nó?”
“Trước.”
“Anh cũng thế. Như thế sẽ giúp ngửi dễ hơn, đúng không?”
Bụng dạ tôi nhộn nhạo. Thế này không đúng. Anh ta đang chạm vào tôi mà không cần đặt một ngón tay nào lên người tôi. Anh ta đang nói chuyện với tôi bằng đúng ngôn ngữ của tôi, và điều đó làm tôi bị kích thích. Đây là khúc dạo đầu, màn chính sẽ là cùng nhau ngồi giữa một căn phòng và cùng ngấu nghiến sô-cô-la. Anh ta sẽ cầm một thanh Malterers và tôi sẽ cắn dần dần, từ ngoài vào cho đến khi chỉ còn lại cái nhân mạch nha chính giữa. Rồi anh ta sẽ đút nó vào giữa môi tôi, và tôi sẽ mút cho đến khi nó tan chảy ra.
Rồi tôi sẽ đưa cho anh ta một Cadbury’s Crème Egg và cắn phần chóp cho anh ta. Và anh ta sẽ sục lưỡi vào đó, chầm chậm mút lấy cái chất ngọt chứa đầy trong... Thôi, thôi, thế này không đúng. Không đúng tí nào.
Tôi nhìn lại người đàn ông ấy thêm cái nữa. Anh ta đúng với mẫu người của tôi hơn Gregory. Anh ta già hơn tôi một chút, có lẽ 38 hay 40 gì đó, hơi nhàu, đầu cạo trọc, làn da nâu mịn sáng hơn tôi một chút, đôi mắt màu hạt dẻ. Từ anh ta tỏa ra một thứ điềm tĩnh vây lấy những người xung quanh. Và cái sự điềm tĩnh đó làm tôi say mê, tôi muốn thêm nữa. Tôi có thể nghiêng tới trước mà đặt môi mình lên đó. Chỉ để cảm nhận sự điềm tĩnh trên làn môi đó. Anh ta cũng có hào quang, cái cách kết nối với tâm trí tôi, trí tưởng tượng của tôi và khả năng hài hước của tôi. Tôi có thể nhận thấy mình trong người đàn ông này - rất dễ cảm nhận điều đó, dù mới chỉ sau vài giây phút ở bên nhau.
Tôi bứt về phía những dãy kệ, với tay lấy thứ đầu tiên trong tầm tay mình và đọc. Tôi thậm chí không thể đọc được gì vì tay tôi cứ run lên. Run bần bật ấy. Chưa từng có người đàn ông nào tác động đến tôi như thế này.
“Em có muốn đi uống cà phê hay gì đó không?” anh ta hỏi.
Thế đó. Không cần một năm chờ đợi, bóng gió xa gần để khiến tôi yêu thích, không làm bạn trước. Cứ thẳng thừng đề nghị thế đó. Tất nhiên, có khả năng rằng anh ta, một người lạ, là kẻ thường xuyên gạ gẫm phụ nữ trong siêu thị, rủ rê đi cà phê rồi sau đó người ta chẳng còn nghe nói gì về những phụ nữ ấy nữa.
“Không,” tôi nói. Bất kể động cơ của anh ta là thế nào thì tôi cũng không đi cà phê với anh ta. Nếu Greg mà làm thế này thì tôi sẽ giết hắn.
“Anh không phải đồ kỳ quái đâu. Nghe này, anh sẽ đưa em danh thiếp của anh, em có thể gọi cho vài người bạn và cho họ biết anh là thằng cha nào. Cho họ các thông tin của anh, và dặn họ cứ cách mười phút lại gọi em một lần để chắc rằng em không sao.”
Anh ta đút tay vào túi, lấy ra một cái ví da lộn màu đen, lục tìm trong đó để tìm ra thứ cần tìm - một tấm danh thiếp - và đưa cho tôi. Tôi nhận lấy cái mẩu bìa chữ nhật đó mà không nhìn.
“Tôi, ờ, có người hẹn hò rồi,” tôi giải thích.
“Ồ,” anh ta rõ là có thất vọng. “Nhưng không nghiêm túc, phải không?”
“Điều gì khiến anh nói thế?”
“Thì không có nhẫn đính hôn hay nhẫn cưới,” anh ta vừa đáp vừa ngúc ngoắc những ngón tay được cắt gọn ghẽ. Bỗng dưng tôi lại nghĩ tới những móng tay gặm nham nhở của Greg.
“Không phải tất cả phụ nữ kết hôn đều đeo nhẫn cưới,” tôi đáp.
“Đúng, nhưng em không nói đã có chồng hay chồng sắp cưới. Và em cũng không nói có bạn trai hay người yêu. ‘Có người hẹn hò rồi’ là cách nói của những người không quen với việc đó mà thôi.”
Anh ta có lý.
“Dù em sẽ không đi uống cà phê với anh, nhưng anh vẫn có thể hỏi em đã là một người yêu sô-cô-la đích thực từ khi nào được chứ? Anh ghét cái cụm từ con nghiện sô-cô-la. Thật chẳng ra sao. Anh thích là NYS hơn. Mà, được bao lâu rồi?”
“Một thời gian.”
Anh ta lại nhe răng cười. “Anh đã tạm ngưng ít lâu. Em biết đấy, cái trò hít ngửi sô-cô-la ở chỗ công cộng này, nhưng khi đến Leeds thì đâu lại hoàn đấy. Thế giúp anh cảm thấy vững vàng hơn. Anh thấy hơi lạc lõng. Đây không phải nhà anh, và anh không biết nhiều người cho lắm. Nhưng sô-cô-la... Bất kể ở đâu trên thế giới này cũng đều có thể tìm được sô-cô-la.”
“Điều gì đã đưa anh đi vòng quanh thế giới vậy?” tôi hỏi.
“Anh là đạo diễn, đạo diễn phim,” anh ta trả lời.
“Có phim nào tôi có thể đã từng nghe không?” tôi hỏi.
“Chắc không đâu,” anh ta nói, và rồi liệt kê ra vài cái tên khiến tôi thót cả người. Tôi cực thích những phim đó. Tôi đã năn nỉ xin chiếu chúng ở Liên hoan, và đã mời anh ta đến nhưng anh ta toàn bận đi quay.
“Tôi đã xem hết rồi ấy chứ.” Tôi cực rành về những thứ liên quan đến phim ảnh. Tôi không thể, ví dụ, kể tên các bà vợ của vua Henry VIII, nhưng cứ thử hỏi tôi tên năm bộ phim đỉnh nhất của Sandra Bullock, tôi chẳng kể thêm được cả ngày công chiếu nữa ấy chứ. “Một phim là về một bức tường trong một thị trấn nhỏ, qua nhiều năm, trở thành ranh giới thù hằn giữa những tôn giáo khác nhau trong thị trấn; phim khác là về một tuần trên con đường ở châu Phi. Ai dùng con đường đó, họ đi đâu, họ từ đâu đến.”
Dù khá nổi danh trong giới làm phim, nhưng anh ta - nếu tôi đọc không nhầm ánh mắt ấy - vẫn tỏ ra bất ngờ. “Sao em biết được cả phim của anh à,” anh ta hỏi.
Giờ, tôi có nên kể cho anh ta nghe mình là ai, và từ đó cho anh ta một tấm giấy thông hành xen vào cuộc sống của tôi vài tuần tới không - hay vài năm tới, chưa biết chừng? “À thì, tôi cũng xem khá nhiều phim.”
“Anh đang tạm nghỉ làm phim để đi dạy một khóa đạo diễn. Mà, cho anh biết đi, em hâm mộ phim của anh được bao lâu rồi?” anh ta hỏi kèm một nụ cười toe. Tôi thích người đàn ông này, anh ta thật dễ khiến người khác thấy nguôi ngoai - chẳng khác nào tên sát nhân hàng loạt khét tiếng Ted Bundy.
“Anh dạy ở đâu thế?” tôi hỏi. “Và tôi sẽ lờ đi câu hỏi cuối ấy là vì tôi chẳng có chứng cớ gì anh chính là người mà anh đã nói, nhỡ khen nhầm người thì sao.” Tôi đang đong đưa. Tôi đang đong đưa thật. Thế này không giống tôi. Nói chung. Và đặc biệt khi giờ tôi đã có bạn trai. Rồi tôi sẽ cười khúc khích và sẽ hất tóc hất tai, chớp chớp mắt. Và nếu tôi làm thế thật thì chỉ có nước ra đường cho xe đâm cho một cái thôi...
“Anh dạy ở trường Meanwood, một khóa ba tháng, sao em không đăng ký nhỉ?”
Tôi lắc đầu.
“Tốt. Anh sẽ không hẹn hò được với em nếu em là học sinh của anh.”
Tôi cười khúc khích. Ôi trời ơi là trời, bắt đầu rồi đấy. Cái trò khúc khích này đã tuột khỏi môi tôi. “Có bạn trai rồi, nhớ không,” tôi nói với vẻ nghiêm nghị của một ả đang cố chấn chỉnh mình chứ không phải đang đe người đối diện, về tình trạng bồ bịch của mình. Nói ngắn gọn thì, tôi không được phép thế này. Đây không chỉ là tán tỉnh, mà là tán tỉnh với nhiều khả năng. Khả năng dẫn tới một thứ gì đó. Có thể một cơn say nắng, có thể một mối quan hệ. Dù là gì, đó cũng là một khả năng...
“À, giờ thì anh chàng đã qua được cấp bạn trai rồi,” Anh chàng Ngửi Sô-cô-la tiến thêm một bước gần hơn, ánh mắt chúng tôi vẫn không dứt khỏi nhau. Tôi có một thôi thúc. Một thôi thúc... “Đi, cà phê đi mà. Em có thể kể cho anh về anh chàng bạn trai của em.”
Một thôi thúc... “Không.” Nếu có thứ gì đó mà tôi không cần thì đó là làm cho đời mình phức tạp thêm nữa. Amber Ngoan Ngoãn biết điều đó. Nhưng chẳng phải Amber Ngoan Ngoãn đã định làm tình ngay ngoài ngõ, và giữ bí mật mối quan hệ của mình với Jen sao? Thôi đi. Thôi nghĩ như thế đi. Tôi đặt túi sô-cô-la trên tay mình xuống. “Tôi nên đi. Rất vui được nói chuyện với anh.”
“Anh cũng thế, người đẹp ạ. Ít nhất thì cũng cho anh
Tôi lắc đầu. “Anh có thể dùng nó.”
“Chẳng có thể gì cả,” anh ta mỉm cười. “Em đã có số của anh, vậy hãy gọi cho anh nhé.”
“Ừm.”
Anh ta lắc đầu. “Ngay cả nếu em không gọi, thì anh cũng có cảm giác rằng ta sẽ gặp lại nhau.”
“Tại sao? Anh định lén theo tôi sao?”
Anh ta cười lớn. “Không. Số phận chúng ta là dành cho nhau mà.”
“Trên phim, khi người ta nói những câu như thế thì thường dẫn đến lén bám theo, lệnh của tòa án, bắt cóc và, hoặc nhốt vào trong một tòa nhà. Anh có biết thế không, anh Đạo Diễn?”
Anh ta lại cười lớn. “Chắc không còn cách nào để anh nói chúng ta đã được xếp đặt đến với nhau mà nghe không có vẻ một thằng tâm thần quá, phải không, người đẹp?”
“Có thể vì anh không nên nói điều đó. Tạm biệt.”
*
Tôi thậm chí không cởi áo cởi mũ mà vội vàng lao vào bật máy tính. Tôi vào mạng, gõ cái tên trên danh thiếp vào tìm kiếm. Hàng trăm trang kết quả hiện ra. Tôi vào trang đầu tiên, trong đó có cả một danh sách những bộ phim mà anh ta đã làm.
Những phim tôi đã xem cũng được liệt kê trong đó. Tuy nhiên không có hình. Tôi kéo xuống, bấm sang một trang khác. Không có hình. Lại một trang khác nữa. Có thông báo về khóa học, tôi mở ra xem. Và kia rồi. Hình của anh ta, bên cạnh vài dòng thông báo về khóa học. Chính là anh ta. Chính thế. Tôi đã nói chuyện với một đạo diễn. Anh ta đạo diễn hai trong số những bộ phim mà tôi yêu thích nhất. Và anh ta tán tỉnh tôi. Gọi tôi là người đẹp.
Tôi nhìn xuống tấm danh thiếp mà anh ta đưa, ngón tay miết nhẹ trên những dòng chữ dập trên đó.
Cách anh ta cười, cách ánh mắt hạt dẻ đó giữ ánh mắt tôi ùa đến. Cả cái cách mà tôi đã cười khúc khích nữa. Người đàn ông ấy đạo diễn phim, dạy làm đạo diễn phim, và ngửi sô-cô-la. Anh ta đã ở đâu trong những tháng ngày một môi? Khi tôi có thể lao vào anh ta như một ả đói ngấu được mời chiếc bánh kem ngon lành. Ừ, tôi một mình là do tôi thường phát điên lên trong các mối quan hệ, nhưng dẫu thế, tôi cũng không thể quay lưng với một người hợp với tôi đến vậy.
Anh ta hợp với tôi một cách kỳ cục. Nếu anh ta và Greg đang trong một cuộc thi thì tôi sẽ chẳng buồn liếc sang Greg thêm lần thứ hai, với cái mái tóc dài và cái tính lăng nhăng. Trong khi Anh chàng Ngửi Sô-cô-la thì... Tôi không thể hình dung được cảnh anh ta trần truồng trèo khỏi cửa sổ phòng ngủ nhà ai đó bởi vì anh chồng nhà nọ về sớm hơn dự định.
Khi nhìn Greg, bạn biết ngay hắn là một rắc rối. Rằng hắn có thể tán tỉnh cả bạn gái của bạn thân nhất của mình. Tôi không bảo hắn tán tỉnh Jen. Nhưng hắn vẫn có khả năng làm việc đó. Thế nên tôi mới dễ tin đến vậy khi Jen kể với tôi. Thế nên tôi phải chạy trốn sô-cô-la thế này. Greg có khả năng tán tỉnh Jen. Hắn là một điều bí ẩn mà tôi chưa thể giải mã. Tôi cần quay về với thứ gì đó bình thường, yên ổn. Như Anh chàng Ngửi Sô-cô-la, tôi chỉ tìm đến một cuộc chạy trốn sô-cô-la khi tôi cảm thấy lạc lõng. Hoặc thấy chênh vênh. Hoặc cần an ủi.
Tôi không thể chia sẻ với ai sự lo lắng của mình về Greg và Jen. Tôi không thể giải thích với Jen, rõ ràng. Tôi cũng không thể giải thích với người tiếp theo trong danh sách gọi của mình, vì đó chính là Greg. Tôi không thể với người thứ ba trong danh sách vì đó là anh trai tôi, Eric, người chẳng biết gì về chuyện giữa tôi và Greg cả. Tôi chỉ có thể kể những lo lắng vô hình của mình với Martha và Renée - những người đã tỏ ra rất rõ rằng nếu để họ biết được một dấu hiệu cho thấy Greg đang đối xử với tôi không tốt, thì chỉ trong một tuần, người ta sẽ thấy xác hắn lều phều sông Aire ngay. Vậy nên, bất kể tình trạng hẹn hò của mình, tôi phải làm một cuộc sô-cô-la chạy trốn để làm một điều gì đó thật dịu dàng. Có phải Định mệnh lại đang cố nói gì với tôi? Anh ta có vẻ là một đối tượng nhạy cảm và đúng mực. Một đối tượng mà tôi nên tiến tới trong trường hợp không hẹn hò với Ai. Tôi sẽ không lừa dối Greg. Tôi sẽ kết thúc với hắn... bởi vì thế dễ mà, không phải sao?
Tôi nhìn tấm danh thiếp.
Tôi chưa bao giờ muốn gọi lại cho một người đàn ông nhiều như bây giờ. Chưa bao giờ. Tôi muốn nói chuyện với anh ta. Nghe về những bộ phim của anh ta. Hỏi ý kiến anh ta về kịch bản của mình, cái kịch bản mà Greg ghen với nó. Bất kể tôi làm gì, Greg cũng đều muốn tham gia. Lúc nào cũng vậy. Nếu tôi ngồi máy cố nghĩ ra ý tưởng thì hắn sẽ lại sốt ruột chạy ra chạy vào trước khi cuốn tôi vào sex. Dạo này bọn tôi hay làm với nhau trong căn phòng bỏ trống/ phòng làm việc của tôi. Cách duy nhất tôi có thể làm việc là ngồi với hắn trên sofa, với giấy bút lăm lăm trong tay. Thế thì không sao. Hắn sẽ vui vẻ xem TV hay gì đấy. Cứ như một đứa bé lúc nào cũng cần sự quan tâm - và kịch bản của tôi là một đứa trẻ khác. Tôi có thể chơi cùng một đứa trẻ khác miễn có mặt hắn ở đó. Tôi không thể hình dung Anh chàng Ngửi Sô-cô-la cùng làm trò như thế. Anh ta sẽ hiểu tôi cần hàng giờ lánh xa tất cả để làm việc. Ngay cả khi không có đi dến đâu, tôi vẫn muốn làm. Tưởng tượng ra ai đó đóng vai gì. Và thể hiện lên màn ảnh rộng thế nào.
Tôi nhìn lên trời, đến những thế lực đang điều khiển tất cả những thứ này. “Không vui đâu nhé!” tôi hét lên, và hua hua tấm danh thiếp. “Không vui tí nào đâu nhé!”
“không có gì thỏa mãn hơn mở một hộp sô-cô-la và biết rằng chưa ai từng mở nó trước đây”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.