Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 71:




Leah và Amitabh đợi bố anh đến đón ở bên ngoài nhà ga ở Ascot. Malina đã mời họ về ăn trưa, chỉ có hai bọn họ. Amitabh ở trong trạng thái tinh thần kỳ lạ suốt cả dịp cuối tuần và Leah biết rằng có một điều gì đó đang xảy ra. Bởi Malina thường chỉ mời họ đến khi có những buổi tụ họp gia đình với sự tham gia của các anh chị em ruột, anh chị em họ và các bà cô.
Một chiếc xe Mercedes SUV to tướng lướt tới, dừng lại chỗ họ và Hari bước ra khỏi xe. Ông chào đón con trai mình với một vòng ôm thật chặt và hôn lên hai má Leah. Leah ngồi ở phía sau khi chiếc xe đi ngang qua miền quê để tới một khu nhà mới nằm trong một ngõ cụt rất ngăn nắp. Hari và Amitabh ngồi ở phía trước, thảo luận về thành tích của Chelsea tại Cúp C1.
Malina vẫn tươi vui như mọi khi, duyên dáng, đón họ ở cửa với những vòng tay siết chặt, vuốt ve và những nụ hôn. Bà mang bia đến cho bọn họ và hỏi Leah hàng triệu câu hỏi về sức khỏe của cô, và gia đình cô và cuộc sống của cô. Bà đứng bên bếp lò trong căn bếp khang trang, quấy những nồi xoong thơm ngạt ngào mùi cà ri và gạo basmati.
Họ ăn trưa quanh chiếc bàn ăn, chung quanh họ là rất nhiều những bức ảnh đóng khung của Amitabh, cùng với anh trai và chị gái, trong những bộ lễ phục tốt nghiệp, tay cầm cuộn giấy, nhìn vụng về và tự hào. Phía trên lò sưởi là bức ảnh gia đình, Hari, Malina và bốn đứa con của họ, chụp trong một studio, mặc những bộ quần áo thời năm 90 và những mái tóc quá dài. Trên bệ lò sưởi là một chiếc đồng hồ bằng đồng thau, một giấy mời tham dự bữa tối gala tại Câu Lạc Bộ Golf Hoàng Gia và một bức tượng Ganesha chạm trổ.
Leah lấy cho mình thêm một lượt rau chân vịt và đậu lăng nữa, rồi xén lấy một lát rô ti. Amitabh hơi toát mồ hôi, những giọt mồ hôi chảy xuống thái dương và chốc chốc anh lại dùng khăn ăn bằng vải lanh thô lau đi.
“Anh khỏe không?” Leah hỏi, thúc nhẹ vào anh.
“Ừ,” anh đáp, “anh khỏe. Chỉ là, em biết đấy...”
“Cái gì - quá cay hả con?” bố anh trêu.
“Không ạ. Không có gì đâu. Con chỉ cảm thấy hơi... không có gì đâu.”
Amitabh không nói gì nữa trong suốt bữa ăn, chỉ càu nhàu trả lời các câu hỏi cũng như đút liên tục thức ăn vào miệng. Anh có vẻ căng thẳng và bận tâm như thể anh đang lên kế hoạch chạy trốn.
“Có chuyện gì xảy ra với con thế hả?” Malina cuối cùng gắt lên khi bà dọn những bát bánh pudding khỏi bàn. “Con ốm hay sao thế?”
“Không, con không ốm. Con... con phải làm một việc.”
“Con phải đi vào toa lét hả?”
“Không, con không phải đi vào toa lét đâu mẹ. Con cần phải... Chúa ơi, con cần phải làm điều này.”
Anh rời khỏi ghế ngồi của mình và bỗng nhiên anh quỳ xuống sàn, dưới chân Leah. Anh cầm lấy hai tay cô trong bàn tay tướp mồ hôi của mình và anh nhìn vào mắt cô. “Leah,” anh nói, “hai tuần trước bố mẹ đã giới thiệu cho anh một cô dâu. Một cô gái. Anh đã nhìn thấy ảnh của cô ấy; cô ấy rất xinh. Và anh đã nói chuyện với cô ấy trên điện thoại. Cô ấy rất dễ chịu. Cô ấy là một luật sư tập sự, hai sáu tuổi. Và... và anh nghĩ về điều đó. Thực sự đấy. Anh ước gì mình muốn nó. Anh muốn làm điều đúng đắn. Nhưng anh chỉ có thể nghĩ về chúng ta, về việc chúng ta đã hạnh phúc ra sao và anh yêu em biết nhường nào và anh muốn ở bên em biết bao. Và rồi như một viên đạn, nó bắn trúng vào đầu anh. Anh không thể sống thiếu em được. Anh đã thử làm thế và thấy thật khủng khiếp. Và anh muốn em biết là anh nghiêm túc thế nào về em, về chúng ta. Vậy nên...”
Anh đưa tay vào túi quần sau và lôi ra một chiếc hộp bọc nhung nhỏ. Với những ngón tay vụng về, ướt mồ hôi, anh bật nắp hộp lên và chìa nó cho cô. “Leah, anh yêu em. Anh luôn luôn yêu em. Em sẽ lấy anh chứ, xin em, làm vợ anh chứ?”
Leah nhìn chiếc nhẫn rồi nhìn Amitabh. Đôi mắt nâu của anh ướt rượt tình cảm. Chiếc nhẫn hết sức đáng yêu - một chiếc nhẫn màu trắng đơn giản với một viên kim cương cắt tròn gắn bên trên. Cô nhìn anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi lẫy và bắt đầu lồng nó vào ngón tay thứ ba trên bàn tay trái của cô. Rồi cô ngước lên và nhìn thấy Hari cùng Malina, cô rụt tay lại. “Nhưng, thế còn bố mẹ anh?”
Amitabh nhìn bố mẹ mình. “Con rất xin lỗi, bố, mẹ. Con biết bố mẹ muốn điều khác cho con, nhưng con đã gần ba mươi mốt tuổi rồi và con quá già để thỏa hiệp, quá già để vâng lời. Và cô gái đó, cô ấy tuyệt đấy. Bố mẹ đã chọn cho con và con đánh giá cao điều đó, nhưng cô ấy không phải... không phải là Leah của con.”
Leah nín thở và nhìn chằm chằm vào Hari và Malina. Hari gật gật đầu, khó hiểu, Malina thì khóc. Không ai nói gì cả một lát. Leah có thể nghe thấy máu chạy rần rật trên thái dương.
“Nào,” Amitabh nói, lại cầm lấy tay Leah, “em sẽ đồng ý chứ? Em sẽ lấy anh chứ?”
Leah nhắm mắt lại, thật chặt. Khi cô mở mắt ra, Amitabh vẫn còn nhìn cô đăm đăm. “Em không biết nữa,” rút cuộc cô thở dài. “Em thực sự không biết nữa.”
“Nhưng - Anh cứ nghĩ là em muốn thế này.”
“Em đã muốn,” cô đáp. “Em muốn. Chỉ là. Chỉ là hơi đột ngột, thế thôi. Hơi bất ngờ. Em cần có thời gian để suy nghĩ. Em cần…”
“Để cho con bé có thời gian suy nghĩ đã.” Malina nói, vuốt vuốt lên vai con trai.
“Phải đấy,” Hari đồng tình. “Con vừa hỏi cô ấy một câu hỏi lớn. Để cho cô ấy thở đã.”
“Phải rồi,” Malina nói, “để cô ấy thở đã.”
Leah mỉm cười yếu ớt và quàng tay qua đôi vai chùng xuống của Amitabh. Cô áp mặt vào mớ tóc dày của anh và hít hà mùi hương của anh, mùi hương yêu thích của cô trên thế giới này. “Em sẽ về nhà,” cô thì thầm. “Anh cứ ở lại đây.”
Anh gật đầu rất nhẹ dưới môi cô. Cô hôn lên đỉnh đầu anh, rồi má anh, sau đó Hari đưa cô trở lại nhà ga.
“Nếu cháu trở thành con dâu hai bác, thì cháu biết là các bác cũng chấp nhận cháu mà, phải không nào?”
“Thật ấy ạ?” Leah nói, nhìn cần gạt vạch qua vạch lại những vòng cung trên tấm kính chắn gió ướt mưa.
“Đó không phải là điều mà hai bác muốn, cũng không phải là điều bọn ta hy vọng, nhưng hy vọng lớn nhất của chúng ta là con cái chúng ta được hạnh phúc. Luôn luôn.”
“Amitabh nghĩ hai bác sẽ cắt đứt với anh ấy. Rằng hai bác sẽ từ anh ấy.”
Hari lắc đầu. “Không. Cũng tốt nếu để cho con cái mình tin rằng hình phạt cho tội lỗi của chúng nặng hơn nhiều so với thực tế. Nhưng tội lỗi của con trai bác phải thực sự lớn thì bác mới tống cổ nó ra khỏi đời bác. Con trai bác là niềm vui của bác, tia nắng của bác, là quá khứ và là tương lai của bác. Con trai của bác là tất cả đối với bác, tất cả.”
Leah mỉm cười gượng gạo và bấm nhẹ móng tay vào lòng bàn tay.
“Nhưng, Leah ơi, chỉ vì con trai bác sẵn sàng để hi sinh như thế cho cháu, không có nghĩa là cháu phải chấp thuận lời cầu hôn của nó. Nó sẽ chẳng muốn rằng cháu lấy nó vì cảm giác tội lỗi hay trách nhiệm. Và hai bác cũng vậy. Hãy nghĩ thật kỹ đi. Hãy nghĩ thật lâu vào. Hãy làm theo sự chỉ bảo của trái tim, Leah, hãy nghe theo trái tim mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.