Sinh Tồn Ký

Chương 42: Trở về




Đối diện quả lựu đạn thình lình bay đến, Trần Phi bình tĩnh lướt qua, toàn lực tăng tốc lao thật nhanh về phía trước đoạn nhảy tới chụp lấy gã kia, cả hai cùng té sấp xuống đường.
Oành!!
Quả lựu đạn chạm đất nổ mạnh, miểng văng tứ phía, cuốn theo bụi cát bay rào rào tới chỗ Trần Phi. 
Đầu tóc hắn phủ đầy bụi bặm, may mà vừa rồi kịp nằm xuống đồng thời thi triển kỹ năng Hóa Đá bảo vệ phần lưng nên không sao, chỉ bị trầy trụa chút ít bên ngoài và áp lực cú nổ khiến hơi thở có phần nặng nề.
Gã kia bị hắn đè chặt dưới đất, bàn tay như gọng kềm sắt bóp chặt lấy gáy không cách nào giãy dụa được, ú ớ:
- Thả tao ra!
Lưỡi đao lạnh lẽo kề lên gáy gã:
- Nói mau, đại ca tụi mày đi đâu?
- Tao... không rõ. Chỉ biết anh ấy đã dẫn vài người đi ra ngoài, lát nữa sẽ về. Mày khôn hôn thì...
Phập!
Lời hăm dọa còn chưa xong, Trảm Ma Đao đã nhẹ nhàng cắt đứt đầu gã, chết không nhắm mắt.
Trần Phi không phải kẻ hiếu sát, nhưng đối với những người có ý đồ xấu với hắn lại còn ngoan cố, hắn nhất định không nương tay. 
Trần Phi lau lưỡi đao dính máu lên người gã kia, tiếp đó lục soát khắp người gã song chỉ lấy được một con Dao Mổ Chó, ngoài ra không hề có thêm băng đạn nào như hắn kỳ vọng. Cả hai băng đạn đều được tên này sử dụng trước đó hết sạch.
Đang định trở vào, thoáng nghe tiếng lá cây xào xạc, Trần Phi đưa mắt nhìn về phía trước, nhận ra vừa rồi đuổi bắt thế nào lại chạy gần tới chỗ Tiểu My nấp, bèn bước đến.
Trong một lùm cây um tùm, phát hiện người tới là Trần Phi, Tiểu My mừng rỡ đi ra, tíu tít hỏi:
- Mọi người đâu cả rồi, sao có mình bạn? Xong rồi hả?
Trần Phi gật nhẹ:
- Tạm ổn. Giờ thì bạn có thể theo tôi!
- Tốt quá! Ở đây một mình nãy giờ tôi sợ muốn chết, toàn mồ mả...
Nàng ta thè lưỡi, vui vẻ theo sau hắn.
Khi bọn họ về khu nhà trọ, mọi chuyện đã ngã ngũ. Không ai bị gì, ngoại trừ Lửng Mật đứt một đường dài trên cánh tay, như là vết dao chém. Gã ngồi thở dốc, tự băng bó vết thương đang không ngừng chảy máu.
Trong khi đó, tên nhóc Thiên Lôi đi loanh quanh thu gom chiến lợi phẩm, chẳng có gì ngoài mấy món vũ khí bọn kia để lại.
Mạnh Quân tới gần Trần Phi, hỏi:
- Sao rồi?
- Giải quyết xong. - Trần Phi đáp - Tên kia cũng không biết đám anh Dĩ đi đâu, tạm thời chúng ta chỉ có thể chờ!
Mạnh Quân đảo mắt một vòng, khẽ than:
- Máu me khắp nơi thế này, không thể tiếp tục phục kích!
Trần Phi khi nãy cũng tính thế, nhưng giờ nhìn thấy cảnh tượng trong sân liền vứt bỏ ý định. Xác chết la liệt khắp nơi, máu đổ ngập sân, cách xa vài trăm mét đã ngửi được mùi máu, dù muốn cũng không có cách nào che giấu.
Mạnh Quân nhìn về phía nhà kho, đề nghị:
- Tôi thấy hay là thôi, phát tiết lửa giận thế đủ rồi! Nhân lúc chúng chưa trở về, ta gom hết vật tư rồi đi!
Lời này rất hợp ý mọi người, ai cũng đồng tình. Chỉ riêng Trần Phi phản đối, hắn nói:
- Tôi làm vậy không chỉ vì muốn báo thù. Ta muốn đi khỏi đây nhất định phải vòng qua chân núi, không ngẫu nhiên mà bọn chúng chọn nơi này làm căn cứ nhằm chặn đường cướp, giết sạch. Nếu bây giờ quay về, xem như bỏ qua cơ hội chủ động, về sau phải luôn phòng ngừa chúng tìm tới báo thù. Anh không muốn lúc nào cũng lo âu chứ?
Lời hắn rất có lý, song Mạnh Quân lắc đầu:
- Thực ra vẫn còn một con đường khác, không nhất thiết phải đi qua vùng này. Tôi có bản đồ cụ thể, lát nữa về sẽ cho cậu xem rõ ràng.
Trần Phi cười nhẹ:
- Khi trước trên xe tôi có nhìn lướt qua, đúng là vẫn còn đường khác, nhưng nếu đi đường đó chúng ta sẽ phải đánh một vòng lớn, làm vậy rất mất thời gian!
- Thà chậm một chút còn hơn đối đầu mấy kẻ kia, tôi có linh cảm chúng không dễ chơi. Sẽ rất nguy hiểm!
Mạnh Quân kiên quyết phản đối. Y không nhát gan, nhưng thực sự đám anh Dĩ nọ chẳng phải hạng xoàng. Một Lưu Kiệt Huy khi trước đã đủ khiến bọn họ điên đảo, đây lại là đại ca băng xã hội đen gần 50 mạng, y có cảm giác Trần Phi lần này quá mức liều lĩnh.
Trần Phi im lặng giây lát, chợt nhìn qua Tiểu My hỏi:
- Bạn cũng muốn quay về sao?
- Tôi...
Đột nhiên bị hỏi, Tiểu My rụt rè ấp úng. Đúng là nàng muốn quay về, ngay từ đầu đã bày tỏ ý kiến rồi, càng ít va chạm càng tốt. Thế nhưng Tiểu My vẫn chưa quên lời hứa khi trước của nàng, rằng sẽ luôn nghe theo hắn trong mọi chuyện. Bởi vậy lúc này mới e dè không dám nói.
Trần Phi khoát tay:
- Được rồi. Cá nhân không thể bác bỏ ý kiến số đông! Lấy vật tư rồi về!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó đi lại gần nhà kho. Cửa kho được khóa bởi một cái ổ khóa to tướng, Trần Phi chỉ vung đao chém một nhát nó đã đứt làm đôi. Đó chính là lý do bọn kia phải cử thêm người canh chừng.
Trong kho khá ít hàng hóa, chỉ có chút gạo, rau dưa, chục hộp thịt, rất có thể toàn bộ nhu yếu phẩm cần thiết đều được gã đại ca cất trong nhẫn luôn đem theo bên người. Đây chỉ là nơi chứa tạm chỗ lương thực dùng trong vài hôm của cả bọn. 
Trần Phi và Mạnh Quân chia nhau số lương thực ít ỏi, lấy thêm được một ít xăng. Khi cả bọn định lên xe quay về, chợt nghe tiếng khóc yếu ớt từ phía sau vọng lên. 
Trần Phi nghiêng tai nghe ngóng rồi đi ra sau dãy nhà, phát hiện bọn hắn đã bỏ sót. Tiếng khóc phát ra từ một miếng gỗ to nằm sát mặt đất, như là nắp hầm trú ẩn có từ thời chiến tranh, phía trên khóa chặt.
Thiên Lôi và Lửng Mật hì hục phá khóa, mở nắp hầm. Mấy người Trần Phi vừa nhìn xuống thì chấn động tinh thần.
Chút ánh sáng nhợt nhạt xế chiều không đủ soi tỏ, nhưng bọn họ vẫn nhìn được cảnh vật bên dưới. Trong hầm, bốn thiếu nữ lõa lồ ôm nhau khóc, tóc tai rũ rượi, toàn thân bê bết máu và những vết trầy xước tím bầm. Không cần nói, ai cũng hiểu các nàng là nô lệ tình dục của băng nhóm kia. 
Cửa hầm thình lình mở, ánh sáng lọt vào khiến mấy cô gái chói mắt, run rẩy thụt lùi vào trong, hai tay bị trói bằng dây thừng cố che cơ thể lồ lộ nhưng không cách nào che đậy. Những tấm thân tiều tụy sợ hãi co rúm lại, ôm chặt lấy nhau.
Trước đó, Lửng Mật có nói qua chuyện này nhưng bọn họ không quá để tâm. Cứ tưởng đám kia dâm đãng cỡ nào cũng chỉ thỏa mãn nhu cầu rồi thôi, nào ngờ giữa người với người lại có thể đối đãi như thế. Quả thật là được mở rộng tầm mắt! 
- Lũ khốn nạn!
Cảnh tượng trước mắt khiến Tiểu My quá sốc, chực trào nước mắt thương cảm. Nàng tự thấy mình may mắn, nếu không gặp Trần Phi, có lẽ số phận nàng cũng chẳng khác những người này.
Tia mắt Mạnh Quân vụt xẹt qua mặt Lửng Mật, vẫn chưa quên những gì gã nói. Y đột ngột chồm tới tóm lấy cổ áo gã, gằn giọng:
- Cậu cũng tham gia đúng chứ?
Gã đầu vàng đang bị thương, bất ngờ bị tóm lấy cổ suýt nghẹt thở, mặt nhăn nhó giải thích:
- Không có. Em chỉ nghe những kẻ khác nói lại, chứ chưa thử qua... à không, chưa tham gia bao giờ! Đây là lần đầu em thấy căn hầm này, thật!
Mạnh Quân buông tay khỏi người gã, đoạn thảy mớ quần áo nam giới xuống hầm cho bốn cô gái tạm che thân, đồng thời ra lệnh cho hai tên kia:
- Mau xuống dưới cởi trói cho bọn họ rồi đưa lên đây!
Lửng Mật và Thiên Lôi thấy y đùng đùng nổi giận thì không dám nói gì, lăng xăng nhảy xuống hầm cắt dây trói cho mấy cô gái, sau đó chờ các nàng mặc quần áo xong xuôi mới đưa lên.
Các nàng mặc đồ Mạnh Quân rộng thùng thình, líu ríu đứng trước mặt y, e dè không biết những người này muốn làm gì, hay lại giống lũ kia thường xuyên xuống cưỡng bức rồi đánh đập.
Mạnh Quân kéo gã đầu vàng tới trước mặt các nàng:
- Mọi người nhìn xem tên này có quen không?
Mấy nàng nọ chưa kịp phản ứng, Lửng Mật đã rối rít xua tay:
- Em không liên quan thật mà...
- Câm miệng! - Mạnh Quân trừng mắt, thái độ vô cùng giận dữ - Cuộc đời tao thù nhất kẻ nào ức hiếp phụ nữ, đã từng bắt nhiều thằng tống vào tù mọt gông! Nếu mày có làm, đừng hòng yên với tao!
Mặt gã đầu vàng như cái bánh đa nhúng nước, ỉu xìu im bặt. 
Mạnh Quân nhìn các nàng, ôn tồn lặp lại:
- Tên này có tham gia không? Có tôi ở đây, đừng sợ!
Mấy cô gái ngại ngùng nhìn Lửng Mật một hồi, sau cùng lắc đầu. 
- Chắc chắn chứ? - Y hỏi lại.
Một cô gái tóc chấm vai, mặt mũi lấm lem nhưng vẫn nhìn được dung nhan khá xinh xắn, rụt rè gật đầu:
- Thật sự chưa thấy qua người này bao giờ!
Mạnh Quân buông Lửng Mật ra, mỉm cười nhìn gã:
- Không có thì tốt rồi. Xin lỗi, đã làm cậu sợ!
Lửng Mật sợ thật, tên cảnh sát vừa rồi như muốn ăn tươi nuốt sống gã vậy, vội lùi về sau, miệng rối rít:
- Không sao, không sao...
Mạnh Quân đưa một ít bánh và nước cho mấy cô gái ăn hồi phục. Có lẽ các nàng nhịn đói nhịn khát lâu ngày, vừa ăn ngấu nghiến vừa khóc rấm rứt. Hỏi ra mới biết bọn họ lúc trước đều là khách trọ ở đây, kẻ đi một mình, người thì đi cùng gia đình hoặc bạn trai. Khi đại dịch quét qua, một số chết, một số biến thành thây ma. Sau đó nhóm kia từ đâu kéo đến giết sạch đàn ông và trẻ nhỏ, chỉ giữ phụ nữ lại làm nô lệ tình dục.
Nghe xong hoàn cảnh các nàng, mọi người đều thương cảm. Mạnh Quân hỏi Trần Phi:
- Không thể bỏ họ được, cậu nghĩ sao?
Trần Phi thấy đau đầu. Chủ trương của hắn là phải gấp rút về nhà tìm thân nhân, không muốn vướng bận thêm nữa. Nhưng tình cảnh các nàng như vậy, hắn có lòng dạ sắt đá cũng khó nhắm mắt làm ngơ. Mặt khác, dù hắn muốn bỏ mặc họ thì Mạnh Quân và Tiểu My chưa chắc đồng ý, bèn nói:
- Tùy anh quyết định!
- Được.
Mạnh Quân vỗ vỗ vai Trần Phi, quay ra bảo Lửng Mật lấy xe. Tiếp đó mọi người lên xe rời đi, chạy tới chỗ giấu chiếc Land Rover khi nãy bèn chia thành hai nhóm. Tiểu My và Mạnh Quân hộ tống bốn nàng nọ. Trần Phi, Lửng Mật và Thiên Lôi ngồi riêng một xe. Hai chiếc nối đuôi nhau chạy nhanh về khách sạn, nơi nhóm Bạch Yến đang chờ.
Lửng Mật lái xe, tên nhóc Thiên Lôi ngồi cạnh. Hai tên xì xầm to nhỏ gì đó một hồi, đột nhiên gã đầu vàng quay xuống hỏi:
- Vừa rồi không phải anh ta định giết em thật đấy chứ?
- Có thể. - Trần Phi đáp gọn.
- Trời, như vậy sao thành người một nhà được? Em nói này, hiện giờ tình hình hỗn loạn, gái đẹp đầy đường, chúng ta không nhân cơ hội hưởng thụ sẽ rất phí phạm! - Nói đến đây, Thiên Lôi bỗng huých một cái vào tay Lửng Mật, gã quay ra gắt - Mày để yên cho tao nói...
Đoạn gã đầu vàng tiếp tục hăng say trình bày, hai mắt mơ màng quên cả quan sát thái độ kẻ ngồi phía sau:
- Mấy anh không biết chứ, trước kia muốn chơi gái phải tốn những năm trăm nghìn, không ít đâu, nhưng còn không ngon bằng mấy cô kia. Chậc, toàn trẻ măng lại xinh đẹp, lúc nãy đưa đồ cho các nàng, nhìn thân thể trắng nõn mà em chảy hết nước bọt, chỉ muốn... Chậc, thật là phí quá! Tức chết mất!
Trần Phi đang nhìn hai bên đường, nghe vậy chuyển mắt về phía trước:
- Dừng xe!
- Hả? Anh nói sao? - Gã kia ngơ ngác.
- Tôi bảo dừng xe! Mau!
- À, vầng vầng...
Lửng Mật vội hãm phanh. Xe vừa dừng, Trần Phi hất hàm:
- Xuống!
Gã đầu vàng ngẩn người, không hiểu đầu cua tai nheo gì:
- Ý anh là sao? Em hả? Sao tự dưng kêu em xuống xe?
Trần Phi thản nhiên:
- Tôi tha cho cậu, muốn đi đâu cứ đi!
Lúc này Lửng Mật mới hiểu ra, đây là bỏ rơi gã chứ tha con mẹ gì. Gã thừa biết chỉ với sức mình mà muốn sinh tồn trong thời đại này là không đủ, nhìn tấm gương lũ đồng bọn đều đã biến thành xác chết là hiểu. Kẻ mạnh có quyền định đoạt toàn bộ, kể cả sinh mạng những người như gã. Đó là chưa nói thây ma khắp nơi, một mình gã rất khó kháng cự, còn phải lo chuyện sinh hoạt ăn uống... Gã cũng không thể quay về tìm anh Dĩ. Tên kia rất lọc lõi, Lửng Mật khó lòng che giấu được sự thật, về đó thế nào cũng bị lột da xẻ thịt. 
Thế nên gã không dại tự ái mà bỏ đi, miệng méo xệch rên rỉ:
- Em có nói gì sai thì anh cứ dạy bảo, đừng đuổi em! Em biết đi đâu bây giờ?
Gã đầu vàng hiểu ra thì tốt. Trần Phi chỉ định hù dọa, đương nhiên không muốn vứt đi một tay sai hữu dụng. Hắn nhướn mày:
- Cậu ở ngoài muốn làm gì thoải mái, tôi mặc kệ không quan tâm! Nhưng ngày nào còn trong nhóm tôi thì tuyệt đối không được làm chuyện xấu, nhất là giở trò với phụ nữ! Nếu để tôi phát hiện, cậu tự hiểu hậu quả rồi đấy! Tôi sẽ không lặp lại lần thứ hai. Rõ chứ?
"Mẹ nó, lũ ngu đạo đức giả này!"
Lửng Mật hậm hực mắng thầm, ngoài mặt giả lả:
- Vâng, em hiểu rồi. Sau này nhất định không dám làm bậy, anh cứ yên tâm!
Trần Phi thừa biết gã nghĩ gì, nhưng mặc kệ, chỉ bảo:
- Đi tiếp!
Bọn họ chạy thêm một đoạn, thấy xe nhóm Tiểu My dừng chờ bên vệ đường. Chờ ba người chạy lên, Mạnh Quân ló đầu ra hỏi:
- Dừng lại có chuyện gì thế?
- Không.
Trần Phi khẽ đáp, sau đó Lửng Mật cho xe vượt lên trước dẫn đầu.
...
Khi bọn họ về tới khu khách sạn đổ nát, trời cũng đã về chiều, không gian sẩm tối.
Nghe tiếng xe, Bạch Yến và những người khác vui mừng chạy ra đón. Tất cả có mặt đông đủ, chỉ thiếu mỗi Lương Nhật, nghe bảo gã đi đâu đó từ trưa, đến giờ vẫn chưa quay về.
Nhóm Bạch Yến đều là phụ nữ, nghe kể sơ qua hoàn cảnh mấy cô gái lạ mặt thì xúc động, sụt sịt muốn khóc, liền lấy quần áo của mình cho các nàng thay đổi, cứ mặc mãi đồ đàn ông trông rất kỳ cục.
Khách sạn tan hoang, cả nhóm không còn chỗ trú ngụ. Mạnh Quân bàn với Trần Phi nên rời đi, tìm nơi khác tốt hơn, song hắn không đồng ý. Đi ban đêm rất nguy hiểm, hơn nữa mục đích của hắn không phải tới đây để du lịch ngắm cảnh. Theo ý Trần Phi, tạm thời đêm nay cứ ngủ lại đây, phía sau nhà hàng có không ít bàn ghế, trên xe cũng có chỗ, cứ thế chia ra ngủ tạm chẳng sao, sáng mai sẽ đi. 
Y nghe thế cũng ổn, gật đầu không nói thêm.
Mạnh Quân lấy ra một ít nguyên liệu đưa cho Gia Mỹ và Bạch Yến để các nàng làm bữa tối. Mấy cô gái mới gia nhập nhóm liền đi theo phụ giúp, bọn họ lúc này mới có cảm giác mình đã an toàn, dần lấy lại chút sinh khí, thỉnh thoảng cười đùa nhau vài câu.
Trong lúc chờ các nàng nấu ăn, Trần Phi đi ra ngoài. Lát sau, Nguyễn Huy lò dò tới gần, chưa kịp đặt mông xuống đã thì thào:
- Này, cái gã Lương Nhật đó, cậu phải đề phòng!
- Sao? Có chuyện gì à?
- Không có gì cụ thể, nhưng tôi cảm giác gã rất mờ ám, cứ chốc chốc là ra ngoài, khi về cũng tránh né ít tiếp xúc mọi người. À, tới giờ gã vẫn chưa về, chả biết lại đi đâu?
- Có thể là đi luyện cấp. - Trần Phi nói.
Nguyễn Huy vỗ đùi:
- Ừ, có thể lắm! Thảo nào... Mà này, hình như gã thù cậu lắm phải không? 
Trần Phi bật cười:
- Sao cậu biết?
- Đơn giản! Cả ngày gã cứ lườm lườm cậu, ai chả biết! Sao? Cướp người yêu của gã à? Bạch Yến khi trước là bạn gái Lương Nhật hả?
Trần Phi thở dài, gã này có tật nói nhiều, mồm miệng bép xép cả ngày không biết mệt. Hắn bóp bóp trán:
- Đừng nói lung tung! Tôi và cậu ta chẳng có gì nghiêm trọng, chỉ mâu thuẫn đôi chút nhưng đã giải quyết rồi.
- Hì hì, thôi nào! Chỗ bạn bè tôi đâu còn lạ cậu, cứ khai thật đi! Tôi...
Tới đây, Nguyễn Huy chợt ngưng bặt, tay vờ đẩy đẩy gọng kính khi thấy Lương Nhật đột ngột đi từ ngoài vào.
Lương Nhật liếc nhìn Trần Phi, khẽ gật đầu:
- Về rồi à?
- Ừ. 
Nguyễn Huy vọt miệng hỏi:
- Cậu đi đâu cả buổi mới về đấy?
Lương Nhật thoáng dừng chân, lạnh nhạt nhìn gã đeo kính, nhếch môi:
- Đi dạo. Tôi đi đâu cũng phải báo cáo với cậu sao?
- Không. - Nguyễn Huy nhún vai - Chỉ tiện miệng hỏi thôi. Đi đâu là quyền của cậu, nhưng nên hạn chế đi lung tung, lỡ như bị thây ma cắn lại mất công mọi người!
- Hừ!
Lương Nhật hừ lạnh, đi thẳng ra sau nhà hàng.
Thái độ gã khác hẳn trước khi Trần Phi đi, dường như tự tin hơn rất nhiều. Sự biến hóa này giống hệt lúc Trần Phi mới trở thành người chơi, cái cảm giác như nắm trong tay vận mệnh tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.