Sinh Con Xong Ly Hôn

Chương 20:




Edit + Beta: Vịt
"......" Không nghe hiểu anh đang nói gì......
Thẩm Gia Ngôn cạn lời một hồi, nhưng không thể mặc kệ Tạ Kế Hiên, "Nơi này cách bệnh viện rất gần, nếu không tôi gọi xe cho anh nhé."
Tạ Kế Hiên thân tàn chí kiên: "Những người khác lái xe tôi ngồi không quen, còn có việc, tôi phải tiếp tục lên đường."
"......"
Lúc này, bạn của Thẩm Gia Ngôn nhìn sang xem xảy ra chuyện gì, "Sao thế Gia Ngôn, đây là bạn mày?"
Thẩm Gia Ngôn cười cười: "Ông chủ tao."
"Ui cha, nhân vật lớn như vậy mày còn để người ta đứng ở đây." Còn chống gậy, nhìn cực kỳ đáng thương, "Gặp mặt thì uống cùng một bữa đi, đến đến đến, chúng tôi vừa gọi 50 xiên thịt dê, đợi lát nữa gọi thêm món ăn, tán gẫu chút."
Thẩm Gia Ngôn vốn muốn cự tuyệt, thứ nhất, bọn họ và Tạ Kế Hiên không quen, không có chung đề tài gì, thứ hai, cái miệng kia của Tạ Kế Hiên rất quý giá, sợ rằng ngay cả quán ven đường gì đó cũng không biết.
Thẩm Gia Ngôn chờ Tạ Kế Hiên cự tuyệt.
Tạ đại tổng tài cau mày, hết sức miễn cưỡng, "Vậy thì ở chỗ này bổ sung chút sức lực rồi đi."
"......"
Trương Trí Thông ở bên cạnh Thẩm Gia Ngôn thêm một cái ghế nhựa, trong thời gian ngắn, mọi người đã trao đổi tên họ, bạn Thẩm Gia Ngôn trước giờ quen thuộc, nhào nhào gọi Tạ Kế Hiên là "Tạ tổng".
"Nào, Tạ tổng, nếm thử bia cân chỗ này chút, thật sự rất tuyệt." Có người rót cho Tạ Kế Hiên, đầy một ly, còn vẩy chút lên bàn, mặc dù Tạ Kế Hiên không có bệnh sạch sẽ gì, nhưng thích sạch sẽ là thật. Thẩm Gia Ngôn nhìn mà chân mày nhảy mãi, sợ Tạ Kế Hiên bộc phát.
Tạ Kế Hiên ngược lại không lên tiếng, người ta rót cho anh một ly anh liền uống hết, dẫn tới đám bạn Thẩm Gia Ngôn vỗ tay tán thưởng: "Tạ tổng là một người sảng khoái!"
"Không giống Gia Ngôn, còn nói mình phải giảm cân, hiện tại minh tinh cũng quá khổ."
Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình quả thực khổ, không nói đột nhiên có nhóc thối, còn làm gãy chân cấp trên, cậu đột nhiên nảy sinh ý niệm tìm người coi một quẻ, xem xem có phải mình chọc phải thứ gì hay không.
Trước mặt mấy đứa bạn, Tạ Kế Hiên thoạt nhìn hết sức dễ ở chung, lúc ở cùng với cậu thì một chút cũng không giống, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy đặc biệt khó tưởng tượng, cậu cảm thấy Tạ Kế Hiên nhất định là có chút say.
"Gia Ngôn, mày hiện tại có đối tượng chưa?" Trương Trí Thông đột nhiên nói.
Thẩm Gia Ngôn lắc đầu: "Chưa." Cậu hiện tại là một lòng một dạ nghĩ tới công việc, đâu có thời gian yêu đương, hơn nữa, trước không nhắc tới cái khác, trong bụng còn có nhãi thối đấy.
Tạ Kế Hiên ôm cánh tay, trên cao nhìn xuống: "Phải không?"
"......" Đúng thế.
Tạ Kế Hiên duỗi vào trong áo khoác móc ra một quyển sổ đỏ nhỏ, Thẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, đây không phải giấy hôn thú của bọn họ sao? Tạ đại tổng tài làm sao còn tùy thân mang theo?
(Đm anh Hiên tự dưng làm t nhớ đến bé Đình =)))))
Thẩm Gia Ngôn thấy anh uống say rồi vội vàng cất lại cho anh, nhưng mọi người đều nhìn thấy.
"Tạ tổng kết hôn rồi sao?"
Tạ Kế Hiên gật gật đầu: "Không có cách nào cả đối phương theo đuổi quá gắt, không kết hôn với em ấy liền đòi chết đòi sống, còn mang con ra uy hiếp tôi......"
"......" Đây là nói thật sao Tạ tổng??
"Sau khi biết em ấy mang thai, làm đàn ông tôi đương nhiên phải chịu trách nhiệm, nghĩ tới em ấy đau khổ thầm mến tôi, vì tôi tiến vào Tân Nguyên, chỉ vì gần tôi hơn chút......"
Thẩm Gia Ngôn muốn ném đũa.
Mọi người nghe xong sôi nổi cảm thán: "Một giai thoại đẹp!"
"Cao phú soái như Tạ tổng, khẳng định rất nhiều người theo đuổi, không biết là ai may mắn như vậy!"
"Tạ tổng là đàn ông!"
Thẩm Gia Ngôn cầm xiên thịt dê lên nhét vào trong tay Tạ Kế Hiên: "Nào, Tạ tổng, ăn xiên thịt dê."
Tạ Kế Hiên nhíu mày: "Chân tôi gãy."
Thích ăn hay không.
Tạ Kế Hiên vươn tay vào áo khoác, Thẩm Gia Ngôn cầm lấy xiên thịt dê nhét vào trong miệng anh.
"Gia Ngôn, mày xem Tạ tổng người ta đều kết hôn rồi, con cũng có rồi, mày không nhanh chóng tìm một người đi." Bạn bè chớp mắt cười: "Thực không dám giấu, tao vừa vặn có một người điều kiện không tệ, muốn giới thiệu cho mày."
Mấy người đều cười, xem ra là có chuẩn bị mà đến. Mọi người thật vất vả gặp nhau một lần, hiếm thấy người ta còn có lòng muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, Thẩm Gia Ngôn không biết phải mở miệng cự tuyệt thế nào. Bạn bè cũng nhìn ra cậu có chút khó xử, đưa một tấm danh thiếp cho cậu: "Bọn tao không ép mày đâu, mày có thời gian thì liên hệ với cô ấy. Cô bé này thật sự không tệ, xuất thân danh môn, cha là giáo sư đại học, tổ tiên của mẹ là phú thương, cô ấy lại từng đi du học, là sinh viên tài cao đấy, dáng vẻ còn xinh đẹp, ôn nhu lại tài trí, mày không phải thích như vậy sao?"
Trương Trí Thông nói: "Gia Ngôn hồi đi học đã thích kiểu con gái thích học hành thế này, rảnh rỗi không có việc gì ôm sách lên thư viện, ngồi bên cửa sổ yên lặng xem sách, ánh sáng buổi chiều rơi vào trên người nàng......"
Thẩm Gia Ngôn nghe không nổi nữa, đó đều là ảo tưởng của cậu hồi đại học, đứa con trai nào mà không thích ảo tưởng, "Được rồi, tao nhận."
"Ây!" Trương Trí Thông cười hì hì: "Thành công thì đừng quên lì xì của mấy nguyệt lão bọn tao nhe."
Ăn cơm xong, moi người tốp năm tốp ba giải tán, Thẩm Gia Ngôn cũng muốn gọi xe về nhà, cậu vẫn chưa biết Tạ Kế Hiên phải làm sao đây, nếu tiếp tục lên đường cậu cũng không thể ngăn.
Tạ Kế Hiên đứng bên cạnh cậu bất động, Thẩm Gia Ngôn hỏi: "Tạ tổng, anh nếu không thích ngồi xe taxi, có thể gọi người nhà tới đón."
Tạ Kế Hiên không động đậy: "Bọn họ đều ngủ rồi."
Thẩm Gia Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay, cũng mới hơn 10h, sớm như vậy đã ngủ hết rồi sao? "Bác sĩ Đỗ đâu?" Bác sĩ Đỗ thoạt nhìn cũng không phải là người đi ngủ sớm như vậy.
"Cậu ta không biết lái xe."
Vậy phải làm sao đây, Thẩm Gia Ngôn bất đắc dĩ: "Nếu không Tạ tổng anh phải ủy khuất hai phút, nơi này cách gần, chỉ lát thôi là đến."
Tạ Kế Hiên thở dài: "Vậy đành phải như vậy."
Ngừng một chút nói: "Nếu như không phải cậu cứ muốn tôi bồi ăn cơm, hiện tại tôi đã về nhà rồi."
"......"
Thẩm Gia Ngôn sáng sớm dậy, chạy tới bên ngoài tập yoga, trước kia cậu thích chạy bộ giữ thể hình, nhưng hiện tại vận động kịch liệt như vậy không thể làm, chỉ có thể lấy nhu thắng cương, gửi hi vọng vào yoga.
Cậu vừa tập một lúc, ngẩng đầu nhìn thấy trên ban công lầu hai, Tạ Kế Hiên ngồi ở nơi đó, đeo kính, cầm sách, sáng sớm không biết đang xem cái gì.
Thẩm Gia Ngôn tập xong yoga, cháo và trứng chưng phòng bếp cũng đã làm xong, trên toa ăn còn có bánh mì nướng và cafe sandwich, đáng tiếc Thẩm Gia Ngôn không thích ăn loại cơm Tây không nóng hổi này, từ lúc ở đây chưa từng ăn, đều cho Tạ Kế Hiên hết.
Thẩm Gia Ngôn ở phòng bếp bận rộn xong, xoay người thấy Tạ Kế Hiên đã xuống, đang ngồi trên sofa, chống cằm đọc sách, trên bìa sách viết:《Làm thế nào mới có thể trở thành người có tiền》
"......"
Thẩm Gia Ngôn nói: "Tạ tổng, ăn cơm thôi."
Tay Tạ Kế Hiên không rời sách, vừa ăn sáng vừa xem sách, vẻ mặt chuyên chú. Ăn xong điểm tâm, lúc Thẩm Gia Ngôn nghiên cứu kịch bản, cũng ngồi ở một bên đọc sách.
Buổi trưa Thẩm Gia Ngôn ngủ trưa xong, mở cửa nhìn thấy Tạ Kế Hiên ngồi bên cửa sổ sát đất, áo sơ mi trắng sạch sẽ đơn giản và quần thoải mái, cộng thêm đeo kính làm anh càng thêm hào hoa phong nhã. Cửa sổ hơi mở ra một khe nhỏ, rèm cửa sổ voan mỏng bị gió thổi nhẹ nhàng nổi lên, hình ảnh thoạt nhìn hết sức đẹp.
Tạ Kế Hiên trong quãng thời gian tươi đẹp của buổi chiếu ở nơi này, hết sức nhập tâm xem《Làm thế nào mới có thể trở thành người có tiền》trong tay.
......
Gần tối luyện xong kịch bản, Thẩm Gia Ngôn vừa mở cửa, ngẩng mắt nhìn thấy Tạ Kế Hiên cấp tốc mở sách ra, một tay đút túi quần, tựa vào bên máy cafe xem.
Gặp mặt cũng không thể không nói lời nào, Thẩm Gia Ngôn thuận miệng hỏi: "Sách hay không Tạ tổng?"
"Rất sâu sắc." Tạ Kế Hiên lấy mắt kính xuống xoa sống mũi, vuốt《Làm thế nào mới có thể trở thành người có tiền》trong tay, dáng vẻ thu được lợi ích không nhỏ: "Cho tôi rất nhiều gợi ý, khiến tôi hiểu rất nhiều đạo lý, chỉ rõ cho tôi phương hướng tiến lên."
"......" Thật sao??
Gợi ý cái gì, dạy anh làm thế nào từ người nghèo trở thành người có tiền ư?
Thẩm Gia Ngôn cười khan: "Vậy sao."
Tạ Kế Hiên nhấp ngụm cafe: "Học không có giới hạn, tôi từ nhỏ đã thích học, hiện tại cũng mỗi ngày học tập không ngừng, nhận được rất nhiều lợi."
"......" Đọc loại sách《Làm thế nào mới có thể trở thành người có tiền》này sao??
Thẩm Gia Ngôn lúc này nhớ tới danh thiếp xem mắt mà bạn bè cho cậu, cậu nhớ mình đặt trong túi áo khoác, hôm qua lúc giặt quần áo lấy ra đặt trong toilet, nhưng tìm hết toilet, cũng không tìm được.
Cái này có chút phiền toái, nếu cậu không gọi, không nói rõ với bạn, nói mất rồi chắc sẽ không ai tin.
Thẩm Gia Ngôn sốt ruột, nhịn không được hỏi Tạ Kế Hiên: "Tạ tổng, anh nhìn thấy tấm danh thiếp kia của tôi không?"
Tạ Kế Hiên đưa lưng về phía cậu, sách không rời tay: "Không có."
Không tìm thấy Thẩm Gia Ngôn cũng không tìm nữa, ngày mai cậu còn phải đi thử vai, phải nghỉ ngơi thật tốt, còn có một trận chiến ác liệt cậu phải đánh đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.