Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 57: Cuộc thi bắt đầu




"Đấu không Boss? "
Minh Kỳ đứng dậy cười nói
"Cái gì? "
Đám nhóc la lên
Mộc Lâm: "cậu muốn chết à! "
Trần Thống Trung: "Nay Tiểu Kỳ gan dạ dữ vậy ta"
Lưu Vân: " Minh Kỳ gan quá, chừa cho người khác gan với "
Dạ Thiên Lăng: "tiểu Kỳ à, cậu đừng chết sớm thế chứ!" *vỗ vai vỗ vai*
"Aaaaa, các cậu thôi đi. Làm dữ vậy" Minh Kỳ la lên, quay qua Hạo Thiên nói
"Đấu không........?!"
"Suỵt!" tiểu Siêu để tay lên miệng ra dấu bảo nhỏ tiếng thôi. Cậu nói
"Hạo Thiên đang ngủ, các cậu nói nhỏ thôi. Cậu ấy bị đánh thức lúc này là các cậu xong đấy"
Cả đám lập tức lấy tay che miệng lại, lắc đầu lia lịa, ý nói chúng tớ sẽ không gây nên tiếng động gì cả.
Nhớ có lần Boss đi làm gì đấy trong không gian hệ từ chiều 5h mấy tới sáng hôm sau rồi mới trở ra, mệt quá ngủ trên ghế salon, bọn nhóc không biết chạy giỡn ầm ầm làm cho Hạo Thiên bị thức giấc, thế là cậu bắt đám nhóc lại. Bán "hành" miễn phí cho chúng, đợt đó bị đánh đau quá chúng nhớ tới giờ và mỗi lần Hạo Thiên ngủ quên là chúng lại im phăng phắc, ra ngoài nói hoặc im lặng đi ngủ luôn.
Ấn tượng sâu quá mãi không quên, chỉ có thể là Hạo Thiên. Đám nhóc im lặng, leo lên giường ngủ luôn, dù sao cũng tối rồi. Đi ngủ cho im chuyện. Tiểu Siêu bồng Hạo Thiên lại đặt trên giường, đắp chăn cho cậu rồi đi ngủ.
.............
Đánh 1 giấc tới sáng, Hạo Thiên ngồi dậy trên giường, nhìn quanh rồi xuống vệ sinh cá nhân. Lúc trở ra thì bọn nhóc cũng đã dậy, thay phiên nhau vệ sinh cá nhân. Hạo Thiên ra phòng ăn, phòng ăn hiện tại rất đông người, Hạo Thiên lại bàn đã được chuẩn bị sẵn ngồi xuống và ăn chút đồ.
Ăn xong, ra tới ngoài tấm kính trải dài xuyên suốt tàu nhìn xuống phía dưới. Minh Kỳ bên này hô
"Boss Boss, nhìn thấy Thương Ly thành rồi"
Hạo Thiên nhìn, quả đúng thật. Thành Thương Ly to hơn cả Hoa Tuyết thành, cổng thành cao, rộng và nhiều lính canh phòng. Cánh cửa thành đang mở và nhiều người đang ra vào. Hạo Thiên cho tàu dừng lại phía xa cách thành chừng 2km và phóng xuống tàu. Phân phó
"Giống như lần trước, các ngươi cải trang đi điều tra. Khi nào tập hợp sẽ có dấu hiệu giống lần trước"
Đám học sinh nhanh chóng tản đi. Đám nhóc kè kè theo sau Hạo Thiên, cả đám dắt nhau vào thành. Thành tấp nập người qua lại, nhiều cửa hàng đồ trang sức, chắc do đây là thành chuyện về rèn chăng. Và nhiều cửa hàng về các nguyên, vật liệu trong nghề rèn. Hạo Thiên dạo quanh tất cả, cuối cùng dừng lại trước 1 cửa hàng bán nguyên liệu nói
"cũng tới lúc làm bông tai cho Mộ Phong, Vũ Ly với tiểu Vũ rồi nhỉ"
"Thật không ạ? " cả 3 mừng rỡ nói
"Thật. Ta vào trong thôi" Hạo Thiên cười nói
Cả đám bước vào trong cửa hàng, lập tức có người ra tiếp, hắn ta nói
"Chào mừng các cậu đến với cửa hàng chúng tôi. Các cậu muốn mua gì? "
"Đá quý và vàng" Hạo Thiên nói, ngắn gọn súc tích
"vâng, vàng với đá quý ở khu này. Mời đi theo tôi"
Tới khu đá quý với vàng. Hạo Thiên vào, dạo quanh 1 vòng và với tên tiếp viên và trở ra khi trên tay tên tiếp viên đang cầm những viên đá với màu sắc khác nhau và 1 khối vàng lớn. Những viên đá có màu đỏ, tím, đen và xanh biển. Tới khu tính tiền, tên tiếp viên tính một hồi, đưa ra một cái giá trên trời trong khi những giá bán trong những thương hội chỉ bằng 1 nửa nó. Hạo Thiên nhăn mặt nói
"Đây là giá thật đúng không? "
"Vâng là thật! " tên tiếp viên cười gian xảo
"Chúng ta qua cửa hàng khác" Hạo Thiên nói, lập tức đi. Tên tiếp viên hoảng cả lên, hắn lập tức đuổi theo
"Quý khách khoan hãy đi. Tôi còn chưa tính giá giảm mà"
Hạo Thiên dừng lại, nói "Tổng là bao nhiêu?"
Hắn lập tức chạy vào trong và trở ra với chiếc máy tính trên tay. Đưa giá cho Hạo Thiên, cậu gật đầu đồng ý. Nhìn qua cửa hàng này đủ biết là đã ế khách lâu lắm rồi, mà khi có khách lại bán giá cắt cổ. Và khi thấy khách là đám nhóc lại bán giá cao hơn nữa, tưởng ta khônh biết giá trên thị trường à. Quá non rồi
Hạo Thiên đưa tiền cho hắn và thu tất cả số đá và vàng vào không gian hệ. Đi khỏi đó, ra ngoài con đường lớn của thành. Hạo Thiên phân phó cho đám nhóc. Đội hình vẫn như củ không thay đổi, chia nhai đi điều tra. Lần này có thêm Lý Thanh Kỳ đí theo nhóm Hạo Thiên nữa. Hạo Thiên tạc vào hỏi thăm tình hình thành trong nhiều năm. Đa số người dân đều nói
"Thành thì vẫn ổn, dân ở đây sống cũng rất bình an. Chỉ có phủ chủ không biết làm sao, chỉ biết ăn chơi không thèm đếm xỉa đến dân. Mặc cho mấy gia tộc lớn ở đây hoành hành, cướp bóc. Ở đây còn có thêm đội kỉ luật gì đó, họ được thành lập bởi những gia tộc ở đây, tự đặt ra luật và bắt dân tuân theo. Ham tiền và còn không phan xử đúng sai, làm khổ dân"
Hạo Thiên ngẫm nghĩ, chắc chắn phủ chủ có vấn đề. Phải vào đó xem thử mới được. Hạo Thiên tiếp tục dạo quanh mấy vòng, cuối cùng dừng lại trước đám đông đang vây xem gì đó bên trong. Hạo Thiên nói
"tiểu Siêu, vào xem bên trong có gì mà chắn cả đường đi vậy"
"Vâng" tiểu Siêu trả lời, luồn lách vào bên trong xem xét tình hình. Cả 3 người Hạo Thiên ở ngoài đợi. Lát sau, tiểu Siêu trở ra nói
"Bên trong là nơi đăng kí cuộc thi rèn 2 năm 1 lần ở đây. Mọi người đang vây quanh để đăng kí thi"
"Oh ho, thú vị đấy. Đúng lúc ta cũng muốn xem xem những người ở đây có trình độ tới mức nào! Vào trong đăng kí giúp ta đi" Hạo Thiên nói, bảo Lý Thanh Kỳ vào trong đăng kí, ông ta trở ra và nói
"Đây là thẻ dự thi của cậu, cuộc thi bắt đầu vào buổi trưa 11h, cậu thi đầu đấy ạ"
"Được. Bây giờ còn sớm mới 8h thôi. Chúng ta tập hợp đám học sinh lại đi" Hạo Thiên nói, tiểu Siêu bắn một cây pháo đỏ lên trời. Rồi tất cả cùng tập hợp lại ngoài chỗ tàu bay, Hạo Thiên dặn chúng ở đây và đợi, không được xuống tàu. Và cậu cùng đám nhóc trở lại thành. Bên trong thành, khi Hạo Thiên đang đi cùng đám nhóc. Một tên với khuôn mặt hống hách tiến lại và cười đê tiện nói
"Mấy bé này đẹp thật. Đi chơi với anh không? "
Ohhhh, lại nữa à. Chẳng lẽ lần nào cũng vậy, thế nào chốc nữa cũng có kẻ kéo đến làm phiền
Hạo Thiên nhìn tên này bằng ánh mắt lạnh, mấy tên vệ sĩ phía sau trừng mắt Hạo Thiên tức giận nói
"Tên nhóc con khốn khiếp này, ngươi dám nhìn cậu chủ vậy à. Có biết cậu chủ là đại thiếu gia của Thế gia - Thế Lương Nghĩa không hả. Là gia tộc lớn nhất ở đây đấy ngươi có biết không hả tên khốn"
Lại moi gia phả nhà ra mà nói, lại còn tên Lương Nghĩa. Ta thấy ngươi là Bại Nghĩa thì đúng hơn!
Minh Kỳ tiến lên, nắm lấy cổ tên vệ sĩ, nhấc hắn lên, mặt giận dữ nói
"Lương Nghĩa hả, ta thấy thiếu gia nhà ngươi là Bại Nghĩa thì đúng hơn! Còn ngươi, dám gọi Boss chúng ta là tên khốn khiếp, có phải muốn chết rồi khồng? "
"tiểu Kỳ khỏi nói nhiều. Nhanh gọn đi" Trần Thống Trung nói
Minh Kỳ gật đầu, ném tên vệ sĩ lên, đập hắn xuống đất, chưa dừng lại, Minh Kỳ sút thêm 1 cú vào bụng tên đó làm hắn văng xa đụng sập mấy vách tường. Còn lại tên đại thiếu gia này, Hạo Thiên nhìn hắn, hắn la lên rồi tè ra quần. Đám nhóc phì cười, Hạo Thiên khinh thường nhìn, tên Thế Lương Nghĩa vừa lùi lại vừa hoảng hốt la lên
"Ngươi tránh ra, tránh xa ta ra. Quái vật, ngươi dám đụng đến ta chắc chắn thúc thúc sẽ không tha cho ngươi? Ngươi mau tránh xa ta ra"
Minh Kỳ tiếp tục tiến lại, ngồi chồm hổm xuống nhìn hắn, khinh thường. Bỗng, một người đàn ông bước ra nói
"Mấy cậu không nên gây phiền phức cho cậu ấy. Không thì các cậu gặp nguy hiểm đấy"
Minh Kỳ nhìn người đàn ông, mỉm cười tươi nói
"Cảm ơn chú đã lo lắng. Không sao đâu ạ"
Rồi lại quay sang nhìn tên Lương Nghĩa, hắn sợ tới nỗi tè ra quần liên tục, Minh Kỳ kinh tởm nhìn hắn, lấy chân đá thẳng vào đầu tên Lương Nghĩa. Hắn bị đá đập đầu xuống đất, máu chảy ròng, mặt cạ sát xuống đất trầy cả khuôn mặt. Minh Kỳ tiếp tục tiến lại, đạp lên mặt hắn rồi nói
"Lần sau đừng có dại mà đi kiếm chuyện với người khác. Không thì kết cục thảm hơn bây giờ đấy......."
"tiểu Kỳ, lùi lại" bỗng, Hạo Thiên nói. Minh Kỳ lập tức lùi lại phía sau.
"Rầm"
Mặt đất bị lún xuống, khói bay mịt mù nhưng vẫn có thể thấy được bóng của một người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn. Ông ta khụy xuống, nâng tên Thế Lương Nghĩa lên, mặt giận dữ nhìn đám Hạo Thiên quát
"To gan, dám đến đây làm càn. Lại còn dám đánh cháu ta, hôm nay ngươi chết chắc"
Áp lực từ người này tỏa ra, chí ít cũng hơn 300 rồi. Hạo Thiên nói
"Minh Kỳ, được không?"
"Chuyện nhỏ ạ! " Minh Kỳ mỉm cười nói, chiếc bông tai lấp lánh lên
Minh Kỳ cười nhạt nhìn về phía người đàn ông rồi nói
"Không tha cho chúng ta, muốn giết chúng ta? Tức cười"
"Nhóc con hỗn xược, ngươi là người đánh chúa ta. Chắc chắc ngươi sẽ chết không toàn thây" Tên đàn ông nói
"Oh ho, ta sợ quá cơ. Chết không toàn thây cơ đấy? Thích thì nhích đi. Nói nhiều làm gì!" Minh Kỳ cười lạnh
Tên đàn ông xông tên, rút ra một cây rìu lớn với chiếc cán dàn. Bổ xuống đầu Minh Kỳ, cậu lấy tay đỡ, là tay không. Cậu dùng tay không đỡ, áp dụng chiêu mà Hạo Thiên dạy hôm qua, dồn mana vào 1 điểm. Tên đàn ông bất ngờ nhìn Minh Kỳ, không ngờ tên nhóc này dùng tay không đỡ mà vẫn không bị gì. Tên nhóc này đúng là không tầm thường.
Minh Kỳ giơ chân đá thẳng lên đầu ông ta, ông ta bắt được chân Minh Kỳ, cậu gồng lên, lấy tay chặt xuống tay đã nắm chân cậu, kêu lên
"Crắc"
Tay ông ta bị chặt gãy, đau đớn la lên, ông ta buông chân Minh Kỳ ra. Cậu đánh liên tiếp vào mặt và bụng ông ta, rồi dứt điểm bằng 1 đòn đá ngay đầu khiến ông ta bay xa. Đáp xuống đất, Minh Kỳ cười nhạt nói
"Chú nào cháu nấy. Phế vật như nhau, cả cách bị đánh cũng y như nhau"
Rồi quay lại phía Hạo Thiên. Hạo Thiên gật đầu, cả đám còn chưa kịp đi, lại bị chặn lại bởi một đám người, người dân xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao
"Đám đó tới rồi"
"Mấy cậu nhóc đó không xong rồi"
"mặc dù rất biết ơn cậu nhóc kia vì đã đánh chú cháu đó dùm nhưng giờ mấy tên kia tới rồi làm so mà giúp họ đây"
"mấy tên khốn khiếp đó lại tới"
.........
Nhiều lời bàn tán vang lên, Hạo Thiên nhìn đám mới tới, chúng chui vào đống đá lui tên bị Minh Kỳ đánh ra và đỡ tên đại thiếu gia gì đó dậy. Tên chú của Lương Nghĩa nói
"Mau bắt chúng lại cho ta"
"Đương nhiên rồi ạ" tên đứng đầu trả lời
"Này, mấy tên nhóc kia. Mấy ngươi bị bắt vì tội phá hoại tài sản người dân, đánh người của Thế gia và ngang nhiên giết người khi có chúng ta là đội kỉ luật ở đây"
"Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta đánh và giết họ" Hạo Thiên hỏi
"Người dân ở đây có thể làm chứng" tên này nói "Phải không? "
Mọi người dân im bặt không nói gì. Không ai đứng ra làm chứng cả. Tên đứng đầu bắt đầu nhăn nhó hét lên
"Mọi người có làm chứng không? "
"Không. Chúng tôi không thấy gì cả! " Một người bước ra nói. Xem chúng bị đánh một trận đúng là đã mắt thật, không thể để mắt cậu nhóc đó bị được
"Chúng tôi cũng không thấy! " tất cả mọi người dân nói
"Đấy, đâu ai làm chứng cho ngươi. Ngươi lấy gì buộc tội chúng ta" Hạo Thiên cười lạnh
"Ngươi....."
"Mau bắt hắn lại cho ta" tên chú của Lương Nghĩa nói
"Thế Nhân đại nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt chúng" tên này nói
"Bắt ta? Dù sao ta cũng đang vội. Tên nào muốn bắt ta lên đây! " Hạo Thiên nói, ngoắc tay khiêu khích chúng. Tất cả mấy tên đội kỉ luật gì đó xông lên, Lý Thanh Kỳ rút kiếm, thế là...... Lại lìa đời thêm mấy em nữa. Bộ đi tới đâu cũng giết rồi mới sợ à.
Hạo Thiên cùng đám nhóc lướt qua mấy cái xác, bỏ lại 2 chú chú Thế gia đang nhìn họ trong ánh mắt căm phẫn.
Giờ là 10h rồi, chỉ còn 1 tiếng nữa là tới cuộc thi rồi. Đi kiếm cái gì ăn đã. Hạo Thiên dắt tất cả vào một của hàng, ăn chút gì đó rồi trở ra. Ăn uống xong, Hạo Thiên và đám nhóc tới đấu trường, nơi cuộc thi rèn diễn ra. Đám nhóc lên chỗ ngồi, Hạo Thiên vào phòng chờ thi đấu.
Trong phòng chờ, nhiều người đang háo hức chờ đợi. Nhiều người đứng ngồi không yên, lo lắng trước trận đấu của mình. Hạo Thiên tìm lấy một chỗ ngồi xuống, nhiều ánh mắt đổ dồn về cậu. Một tên với thân hình to lớn nhìn về phía cậu và nói
"Nhóc con ốm yếu như vậy, cầm nổi chiếc búa không mà đi thi? "
Hạo Thiên nhìn ông ta không nói gì, mắt nhắm lại. Ông ta tiếp tục nói
"Ta thấy tốt nhất nhóc nên về đi, ở lại thi chỉ thêm nhục nhã"
"......."Hạo Thiên vẫn tiếp tục không nói gì, mặc kệ lão già đó đi. Ông ta cũng im lặng. Lát sau, bên ngoài đấu trường, nhiều tiếng reo hò vang lên, ầm ĩ cả đấu trường. Một thanh âm vang lên báo hiệu trận đấu loại thứ nhất bắt đầu. Hạo Thiên nhanh chóng đi ra, theo sau cậu là người đàn ông lúc nãy, tay cầm chiếc búa to.
Bước lên sàn đấu, trên sàn đấu có 1 chiếc lò nung dành cho việc rèn đúc, những nguyên liệu bằng sắt thép, đầy đủ dụng cụ dùng để rèn chỉ thiếu cây búa, có vẻ như búa là của mình đem tới. Kế bên là chậu nước lớn. Hạo Thiên tiến về phía 1 chiếc bàn bằng sắt dày 5cm, đứng đối diện với người đàn ông lúc nãy. Ông ta bất ngờ nói
"ô, là cậu à. Không ngờ đụng độ cậu ngay vòng đầu đấy. Tôi tên là Tư Diễn. Mong chỉ giáo"
"Đường Hạo Thiên. Mong chỉ giáo" Hạo Thiên đáp lại, vắng tắt ngắn gọn
"Đùng"
Tiếng trống báo hiệu trận đấu bắt đầu
Ông ta nói
"Búa của đâu?"
Hạo Thiên lấy từ không gian hệ ra 1 chiếc búa, màu xanh đen đậm, búa 1 đầu tròn dẹp, và 1 đầu nhọn. Cáng búa dài chừng 20cm và đầu búa to có đường kính cỡ 10cm, đầu nhọn hoắc có thể đâm xuyên mọi thứ. Hai bên đầu búa được khắc 1 bông hoa đỏ như chiếc bông tai của cậu vậy. Chắc đó là 1 kí hiệu.
Hạo Thiên cầm chiếc búa trên tay, quơ tới quơ lui và tỏ ra hài lòng.
...........
Lúc này, bọn nhóc trên chỗ ngồi nhìn chăm chăm cây búa, thắc mắc hỏi tiểu Siêu
"Boss có cây búa đó khi nào thế?"
"Của Thầy Phong cho cậu ấy, trước đây cây búa có màu lam, và hình thù khác. Cậu ấy không thích như vậy và tự về chỉnh sửa nó lại, thành ra cây búa mà cậu ấy đang cầm" tiểu Siêu giải thích
"Ohh, Boss khiến người ta phải bất ngờ trước tất cả việc làm mà Boss làm ra" Minh Kỳ phán cho 1 câu. Tất cả gật gù đồng ý. Tiếp tục theo dõi trận đấu.
Đề thi là loại bỏ tạp chất trong cục sắt mà ban giám khảo đã đưa cho cả 2. Ai loại bỏ tạp chất càng nhiều thì sẽ thắng. Thời gian thi là 1 tiếng
Hiện tại, Tư Diễn-đối thủ của Hạo Thiên đang hì hục đập cây búa của ông ta lên cục sắt, cố gắng loại bỏ tạp chất. Hạo Thiên thì vẫn đang đứng yên nhìn cục sắt. Người xem thấy vậy thì xì xào bàn tán về việc làm của Hạo Thiên
"Thằng nhóc đó đang làm gì vậy? "
"Bộ nó đi lên đó chơi cho vui à? "
"Thằng nhóc đó không tính thi à? "
"Nó không thi thì tại sao trọng tài không đuổi xuống, phán người kia thắng. "
"Mà hình như người kia quen lắm thì phải"
"Quen sao không! Ông ta là Tư Diễn, là bậc thầy về rèn đấy, ông ấy đã 3 lần giành giải nhất rồi, chỉ 1 lần nữa thôi là sẽ trở thành một trong những cựu rèn của thành, giống như đại nhân Niên Kiết vậy"
"Thằng nhóc đó không thì à? "
..............
Ohhh, xem ra tên Tư Diễn này thân pháp không tệ. Đứng thứ 2 sau Niên Kiết, cơ mà Niên Kiết là ông đéo nào thế?
Hạo Thiên vẫn đứng yên bất động, một hồi sau đã qua 30p, chỉ còn lại 30p và Tư Diễn vẫn tiếp tục làm, Hạo Thiên bây giờ mới bắt đầu cầm cây búa của mình lên và loại bỏ tạp chất trong cục sắt. Tiếng búa chạm vò sắt vang lên rền rã, lấn át cả tiếng vang của Tư Diễn
"Keng"
"Keng"
"Keng"
"Keng"
"Keng"
.........
Nhiều tiếng vang liên tiếp vang lên, lấn át cả tiếng nói vang dội của người xem và cả tiếng chan chát vang lên bên phía Tư Diễn. Mọi người xem, kể cả Tư Diễn, phía ban giám khảo cũng phải trầm trồ nhìn về phía Hạo Thiên. Một cánh tay nhìn yếu ớt như vậy mà lại tạo nên những âm vang khổng lồ như vậy. Thật không thể tin được mà.
Dưới những trận búa của liên hoàn của Hạo Thiên, cục sắt liên tiếp biến dạng, nhiều hình thù khác nhau. Cho tới khi viên đá thành 1 viên tròn xoe với đường kính chỉ có 5 cm thì Hạo Thiên dừng lại, cầm viên sắt lên xem và gật đầu hài lòng. Khi cậu vừa xong thì cũng là lúc trận đấu kết thúc. Tư Diễn bắt buộc phải dừng lại, tác phẩm của ông cũng đã hoàn thành. Ông ta bỏ búa xuống, cầm viên đá lên. Hạo Thiên cũnh đặt cây búa của mình xuống bàn.
Ban giám khảo bắt đầu đi xuống xem thành quả của cuộc thi. Tới bên Tư Diễn trước, cả 3 ban giám khảo đều gật gù hài lòng, trong đó có 1 người trung niên tầm 50 tuổi, xem tác phẩm của Tư Diễn thì gật đầu nói
"xem ra ngươi đã có tiến bộ, tạp chất được loại bỏ lên đến 90%" rồi ông ta bỏ xuống
"Niên Kiết đại nhân quá khen rồi. Dẫu sao vẫn còn thua xa ngài" Tư Diễn. Nói
Oh ho, thì ra lão già này là Niên Kiết à. Thú vị rồi đây
Đến bên phía Hạo Thiên, bỗng
"Rầm"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.