Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 401: Mất trí nhớ




Với hành động của Băng Liên hiện tại, nhóm Hạo Thiên có chút bàng hoàng khó tả. Không hiểu vì cớ gì lại không nhận ra bọn họ.
Lại với hành động xen ngang vào, chặn trước mặt Hạo Thiên với Băng Liên này, Hạo Thiên có chút bực tức, nói
" Mau tránh sang một bên "
Cùng lúc đó là một luồng uy chấn mạnh mẽ, chấn cho dân làng cảm thấy sợ hãi mà thụt lùi về sau. Nhưng có vẻ họ rất quý Băng Liên và khi thấy hành động của nhóm Hạo Thiên có phần lỗ mãng như vậy thì tưởng nhóm Hạo Thiên là người xấu, cho nên ra sức chắn phía trước, che chở cho Băng Liên.
" Các vị thúc thúc, bá bá, bá mẫu. Mọi người không cần lo cho Băng Liên đâu, mọi người về nhà ai làm việc nấy đi. Băng Liên rất mạnh, sẽ đối phó được với bọn họ thôi "
" Nhưng mà... "
Mọi người dân còn muốn ở lại và đuổi nhóm Hạo Thiên đi, nhưng Băng Liên lại cười nhẹ, nói
" Không sao đâu ạ. Mọi người cứ đi về đi "
Dân làng đành gật đầu một cái, vừa đi mà vừa quay lại nhìn nhóm Hạo Thiên bằng ánh mắt tức giận và nhìn Băng Liên bằng sự lo lắng.
Đợi đến khi tất thảy đã đi mất, Băng Liên lúc này mới đứng nghiêm chỉnh lại, hơi cúi đầu nói
" Muội thật sự không biết các huynh là ai hết, phiền các huynh đi cho "
Thống Trung tiến lên, nắm lấy bả vai Băng Liên, nói
" Muội là Lâm Băng Liên, là tiểu muội muội của chúng ta. Muội mất tích vào 2 tháng trước khi đi vào rừng Phục Lâm chỉ vì tìm Băng Huyết quả cho Thiên ca. Muội không nhớ gì cả sao? Chúng ta ở cạnh nhau từ hồi bé cơ mà, muội thật sự không nhớ ra chúng ta là ai sao? "
Băng Liên nghe hỏi dồn dập, có chút nhăn mày không tiếp thu nổi. Hạo Thiên tiến tới vịn vai Thống Trung, bảo
" Được rồi, để ta "
Hạo Thiên tiến tới, nói
" Tiểu Liên, ta là Hạo Thiê. Là Đường Hạo Thiên, người mà muội đã nhận định là chủ nhân khi còn nhỏ. Còn đây là.... ( Giới thiệu lại tất thảy thân phận từng người một)...... Chúng ta đã ở cạnh nhau từ khi còn rất nhỏ, cùng trải qua nhiều thứ. Muội còn có người ca ca ruột tên gọi là Lâm Phi nữa. Muội không nhớ sao? "
Băng Liên tiếp nhận một lượng lớn thông tin, đau đầu, choáng váng mặt mày, đưa tay lên trán mà xoa xoa đầu mình. Hạo Thiên lại tiếp
" Vào hai tháng trước khi huynh bệnh muội đã cực lực vào rừng Phục Lâm đầy nguy hiểm mà tìm Băng Huyết quả cho ta. Không may xảy ra chuyện mà mất tích đến nay, muội... Vẫn không nhớ gì sao? "
" Ta... Ta không nhớ gì hết... Đầu... Đầu ta đau quá... "
Băng Liên lấy tay đặt lên đầu mình, lắc đầu lia lịa nói " không nhớ gì hết ", cứ luôn miệng như thế. Đám nhóc hoảng hồn tiến lên, đưa tay đỡ lấy Băng Liên.
An Lam Nguyệt tức giận nói
" Đệ có cần nói dồn dập như vậy không? Muội ấy tiếp nhận không hết mà bất tỉnh rồi này "
Hạo Thiên lôi ra viên đan dược, nhét ngay vào miệng của cô. Lăng Giang Tuyết trách móc, nói
" Con trai các huynh sao lại mạnh bạo như vậy chứ. Nào, mau tản ra đi. Bu vào chi cho đông vậy hả, thiếu không khí quá này "
" Liên nhi, muội..... "
" Bịch "
Một giọng nam vang lên rồi cũng im bặt lại, một đồ vật rơi xuống đất. Đám nhóc quay phắt sang nhìn, xem tên khốn nào cả gan gọi Băng Liên muội muội của chúng thân thiết như vậy, xem xem tên khốn nào đã bắt muội ấy về đây.
Đó là một nam thanh niên thanh tú, đôi mắt sáng, mái tóc đen đài, đầu đội một chiếc nón đang bằng cây có phủ màn che. Dáng người cao ráo, giọng nói có phần êm tai, cử chỉ dịu dàng, lưu loát trên từng nhịp di chuyển. Một thân bạch y trắng cùng với dáng đi này có phần thanh cao, cao lãnh khôn cùng. Tuổi đời nhìn qua chỉ hơn bọn nhóc tầm 2, 3 tuổi gì đó, ở khoảng 19, 20 tuổi. Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng so với Thiên ca ca của chúng có phần thua kém hơn, thì chàng thanh niên bạch y này chỉ có thể biểu thị một sự cười nhẹ thân thiện, lúc nào cũng toát lên vẻ đẹp nắng sáng thế này thì thật tẻ nhạt.
Bọn nhóc đánh giá người này đẹp đấy, cười lên như tỏa nắng đấy, nhưng lúc nào cũng hiện lên sự sáng sủa thì có phần không thích lắm do chỉ có một biểu cảm xúc mà thôi. Còn Hạo Thiên, cậu có thể cười ấm áp, tỏa nắng sáng rực rỡ thiêu đốt trái tim mỏng manh dễ vỡ của những thiếu nữ. Cũng có thể lãnh đạm, lạnh nhạt bất kì lúc nào, lúc nói thì người nghe sẽ bị thu hút bởi giọng nói và cử chỉ của cậu, lúc im lặng sẽ cảm thấy một sự khó gần, lạnh lùng vô tâm. Khi đứng cạnh những loài hoa xinh xắn thì vẻ đẹp của Hạo Thiên dư sức lấn át chúng, khi thì có nụ cười ẩn ẩn hiện hiện không lường,.... Rất là nhiều khung bật cảm xúc khác nhau mà bọn nhóc mỗi ngày đều muốn nhìn thấy.
Bởi vậy, nam thanh niên này tuy đẹp đấy, nhưng so với Hạo Thiên chỉ là một chấm trắng nhỏ trong màn đêm mà thôi. Không đáng nhắc đến!
Nam thanh niên bạch y thấy đám nhóc vây quanh Băng Liên, còn Băng Liên thì té xỉu dưới đất. Hoảng hồn chạy lại, cheb vào trong mà giành đỡ lấy cô trên tay mình. Đưa tay sờ nhẹ lên trán, vỗ nhẹ lên má cô, lo lắng hỏi
" Tiểu Liên, muội bị làm sao vậy? Mau tỉnh lại, đừng làm ta sợ mà. Tiểu Liên.... "
An Lam Nguyệt nhăn mày, tiến lên một chân đạp ngã nam thanh niên xuống đất, tay bế Băng Liên trên tay mình, nói
" Ngươi là ai? Tìm thấy muội muội ta ở đâu? "
Nam thanh niên bất ngờ trước hành động của An Lam Nguyệt, nhưng theo đúng kiểu bình thường nên tức giận mới phải, vậy mà nam thanh niên lại quên đi chuyện đó, đứng dậy muốn đưa tay đụng vào Băng Liên nhưng bị Hạo Thiên chặn lại, nhìn cậu với ánh mắt lạnh nhạt.
Nam thanh niên lo lắng nói
" các ngươi làm gì muội ấy vậy hả? Sao muội ấy lại bất tỉnh ra đó rồi, mau để xuống ta xem "
Hạo Thiên lặp lại câu hỏi
" Ngươi là ai? "
Nam thanh niên lo lắng cho Băng Liên, bồn chồn không yên, nhưng nếu hiện tại không trả lời thì không thể tiến lại gần, đành bất đắc dĩ nói
" Ta tên là Mạnh Phi Phàm, là người sống ở đây. Cứu được muội ấy trên sông vào hai tháng trước, khi tỉnh dậy muội ấy đã không còn nhớ gì nữa hết. Vết thương của muội ấy mới lành dạo gần đây thôi, các người là ai? Sao lại tới nơi này còn làm muội ấy ra nông nỗi như vậy nữa "
Hạo Thiên nhăn mày, hiện tại vẫn chưa xác thực được lời nói của tên này có đúng hay không, nên vẫn không tin hắn. Nhưng miễn cưỡng gật đầu, tình hình hiện tại vẫn là chăm sóc cho Băng Liên là tốt nhất.
An Lam Nguyệt bế Băng Liên vào nhà, đặt cô nằm xuống giường, Mạnh Phi Phàm muốn tiến tới bắt mạch cho Băng Liên, nhưng đám nhóc chặn lại, trừng hắn một cái. Mạnh Phi Phàm liền hỏi
" Các người làm gì vậy? Ta muốn bắt mạch cho muội ấy, mau tránh ra "
Thống Trung cười khinh một cái, nói
" Bắt mạch? Có Thiên ca chúng ta ở đây còn cần ngươi sao? Tốt nhất là nên ở yên một chỗ đi, nếu Băng Liên nhớ ra mọi chuyện, kể ngươi đã làm hại muội ấy ra sao thì chúng ta chắc chắn sẽ lột da róc xương ngươi quăng cho chó ăn "
Hạo Thiên bên trong, xem mạch cho Băng Liên, mọi thức vẫn bình thường. Không có gì hệ trọng cả, không có bất kì nội thương nào, chỉ là do lúc nãy suy nghĩ quá độ, dẫn đến bị mệt mỏi mà ngấp xỉu thôi.
Xem xong xuôi, Hạo Thiên để cho các nữ ở lại chăm sóc Băng Liên, còn cả bọn lôi Mạnh Ohi Phàm ra ngoài, Hạo Thiên ánh mắt không chút biểu cảm nào nhìn tên này. Hỏi lại lần nữa
" ngươi rốt cuộc đã làm gì đã làm gì đối với muội ấy rồi? "
Mạnh Phi Phàm đầu óc hoảng loạn, nghe Hạo Thiên hỏi thì giật mình một cái, lắp bắp nói
" Ta... ta... "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.