Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 400: Tìm ra Băng Liên




Ngoài sân vườn nhỏ trồng nhiều loại thảo dược, dược liệu khác nhau, hương thơm bay thoang thoảng trong gió. Nhóm Hạo Thiên lại đặc biệt chú ý đến một mảng đất đóng băng lạnh giá do Băng Huyết quả gây ra. Nó được trồng rất tốt, sinh trưởng rất khỏe mạnh, trông còn có phần to hơn những loại sinh trưởng ngoài tự nhiên kia.
Lúc này, những người dân đứng từ ngoài nói vọng vào trong
" Tiểu Liên nhi, con có trong nhà không đấy? "
" Vâng ạ? "
Một giọng nói có phần êm ái, dịu dàng và ngọt ngào vang lên. Cùng với đó là thân hình mảnh khảnh, mảnh mai của một cô gái tuổi đời 15, 16, ánh mắt hồn nhiên, vô tư khoác lên người một chiếc váy trắng, tóc xõa tung phía sau lưng. Môi nở nụ cười, trên tay cầm theo một giỏ thảo dược còn tươi roi rói, có vẻ là mới được hái xong mà xuất hiện.
Cả đám Hạo Thiên ngay sau khi nghe giọng nói liền quay phắt sang nhìn, mắt mở ra thật lớn mà nhìn chăm chú vào cô gái mới vừa xuất hiện kia. Toàn thân của bọn khẽ run, miệng cứ run run không nói thành lời, ánh mắt cứ lay động liên tục.
Người dân lúc này lại cười nói với cô gái, bảo
" Giới thiệu với con,  đây là khách vừa mới đến nơi này. Con đừng nhìn họ còn trẻ, dáng người ốm yếu mà nghĩ họ yếu đuối nha. Họ rất mạnh đấy, có thể bay được như con vậy đó "
" Đúng đúng, ta thấy cả bọn người này đáp từ trên trời cao đáp xuống. Nhìn bọn chúng rất đẹp trai nha, khí chất cũng rất cao lãnh, hẳn là người nhà giàu có gì đi. Con xem nơi này lâu lắm rồi chưa có khách đến, hôm nay người đến trùng hợp lại còn trẻ, mạnh mẽ này, sức mạnh bá đạo. Rất giống con nha! "
............
Dân làng liên tục nói chuyện về vấn đề của bọn Hạo Thiên. Nhưng bọn Hạo Thiên lúc này thì sao?
Bọn họ cảm xúc đã dâng đến đỉnh điểm, lòng ngập tràn niềm vui mừng. Ánh mắt thoáng rưng rưng đỏ lên, đồng loạt la lớn
" Băng Liên! "
Tiếng la thất thanh khiến tất thảy dân làng cùng với Băng Liên giật mình nhăn mày. Đám nhóc bắt đầu chen lên, đẩy dân làng né sang một bên mà vây quanh lấy Băng Liên. Cô gái nhỏ, người muội muội nhỏ mà cả bọn đã để lạc mất vào hơn 2 tháng trước. Băng Liên vẫn như xưa, vẫn dáng người ấy, giọng nói ấy, hành động cử chỉ vẫn giống như xưa. Nhưng... Duy chỉ có ánh mắt là khác hẳn, Băng Liên nhìn họ bằng một ánh mắt hoảng loạn, bối rối và xa lạ hoàn toàn.
Đám nhóc vừa vây quanh Băng Liên vừa hỏi han liên tục
" Tiểu Liên, muội đã đi đâu vậy? Có biết chúng ta lo lắng lắm hay không? "
" Đêm đó rốt cuộc tại sao lại nói dối chúng ta mà bỏ đi như vậy hả? Muội làm như vậy khiến bao nhiêu người phải lo lắng đấy "
" Sao muội không chịu quay về, tại sao lại ở nơi này? Chúng ta tìm muội vất vả lắm đấy có biết hay không? "
" Muội tại sao phải vất vả đi tìm Băng Huyết quả chứ. Chúng ta không cần, chúng ta chỉ cần muội bình an thôi muội có biết không! "
" Chúng ta đã lo lắng lắm đấy có biết không hả? Sao muội chẳng nói gì đã đi như vậy chứ? "
.............
Câu hỏi tung ra một cách dồn dập, tới tấp không ngưng giây phút nào. Băng Liên bị kẹp chính giữa cứ nhận câu hỏi liên tục ra ra vào vào như thế. Nghe đến hoa đầu choáng váng, mặt mày say sẳm cả lên. Hạo Thiên lúc này liền bảo
" Mau dừng lại. Các ngươi nói gì mà lắm vậy, muội ấy nghe các ngươi nói đến mệt rồi kìa "
Cả bọn lập tức dừng lại. Băng Liên lui dần ra bên ngoài, không đứng chính giữa nữa. Cố giữ lấy tâm mình, bình tĩnh hết mức có thể, còn dùng tay xoa xoa đầu. Liền nói
" Xin lỗi, có phải mọi người nhầm lẫn muội với ai không vậy ạ? Muội chưa từng gặp qua các huynh tỷ mà?! "
Nghe câu nói xong, cả bọn như trời quang đổ sập, kinh hoảng bội phần. Mặt đứa nào đứa nấy đều là sự kinh ngạc, sự hoảng loạn hiện rõ trên đấy.
" Muội... Muội làm sao vậy? Muội... Muội đừng đùa giỡn như vậy... Không vui đâu, tiểu Liên à... "
Cả bọn lắp bắp nói. Băng Liên hơi nghiêng đầu, nói
" Muội nói thật mà. Muội quả thật tên Băng Liên, nhưng không phải là người các ca ca tỷ tỷ tìm đâu. Muội đâu quen biết các huynh, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau mà "
" Huỵch "
Dân làng lấn vô, che trước người Băng Liên, nhìn đám Hạo Thiên mà nhăn mày, nói
" Các ngươi làm gì vậy? Tiểu Liên nhi đã bảo là không quen rồi, sao lại cứng đầu như vậy. Đừng có thấy đẹp mà bắt quàng làm quen nha,  không dễ dụ đâu "
Hạo Thiên lúc này cũng là kinh ngạc bội phần, mắt khẽ đảo vài vòng, lấy bình tĩnh nhìn Băng Liên mà nói
" Tiểu Liên, muội thật sự không nhớ chúng ta sao? Ta là Hạo Thiên đây, là Thiên ca đây mà. Còn có Nguyệt tỷ nữa, muội không nhớ gì hết sao? "
Băng Liên hơi nghiêng đầu, nhíu mày nói
" Không, ta không nhớ gì hết. Ta không biết các người "
" đấy, tiểu Liên nhi đã nói không biết các ngươi rồi đừng có cố ép con bé nữa "
Cả nhóm Hạo Thiên trợn mắt nhìn đám người, nhưng nghĩ lại họ là nông dân, là người thường nên nén giận lại. Hạo Thiên trừng mắt nói
" Mau tránh sang một bên cho ta "
( P/s: lịch học càng ngày càng kín, thời gian viết truyện không có. Chương hôm nay chỉ có bấy nhiêu thôi, Nay phải học thêm đến tận 8h30 mới về, còn học hành các thứ nên các bạn thông cảm cho tác nha)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.