Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 390: Là đến tìm chết




Bề ngoài dân làng ai nấy đều vui vẻ, thoải mái, cởi mở và hòa đồng. Không khí nơi này cũng không có vẻ gì là ô nhiễm hay có khí tức của yêu thú, lại thêm sự yên bình, mát mẻ và dịu nhẹ,  cùng với trẻ nhỏ nô đùa khắp nơi như này. Làm sao có thể nghĩ đến có chuyện gì đó xảy ra cho được cơ chứ?
Hạo Thiên thấy sắc mặt họ không tốt, liền hỏi
" Nơi này có chuyện gì sao? "
Người phụ nữ lại lắc đầu, cố gắng nặng ra nụ cười mà nói rằng
" Không có chuyện gì cả, nơi này làm sao có chuyện gì được cơ chứ. Cậu xem, không khí mát mẻ, trong lành lại yên bình như thế này. Làm sao mà có chuyện cho được! "
" Áaaaa.... "
Một tiếng hét vang lên, toàn trường bắt đầu huyên náo, cũng không ai dám nhúc nhích gì. Nghe thấy thanh âm này, Thống Trung liền tiến lên, nhướn mày nói
" Thật như vậy? "
Thống Trung sấn tới, làm vẻ mặt đầy hoài nghi mà nhìn. Đối với những người nông dân, dân làng chất phác, hay nói cách khác là người bình thường thì bọn họ không thể nào qua mắt được nhóm Hạo Thiên. Những lời nói dối ra mặt thế kia căn bản không che dấu được gì cả, cả bọn chỉ cần nhìn vào liền biết có chuyện xảy ra ở nơi này rồi.
Thống Trung lại nói
" Nếu mọi người chịu nói ra, chúng tôi có thể giúp. Còn nếu không thì thôi vậy "
"........ "
Toàn khu chợ lúc đầu nhộn nhịp đông vui, ồn ào huyên náo giờ đây đều câm nín như tờ. Ai nấy đều không tin một đám nhóc có thể giải quyết được việc gì, còn chưa kể đây chỉ là đám nhóc mới 16, 17 tuổi, có đứa còn chưa được 15 tuổi nữa kìa. Vậy thì có thể giải quyết việc gì đây? Căn bản chỉ là nói suông cho sướng miệng mà thôi
Có vẻ người dân nơi này không ai tin tưởng nhóm Hạo Thiên, các cậu nhún vai. Nếu đã không muốn nói thì thôi, chúng ta vốn dĩ cũng chẳng phải người lương thiện thấy khó khăn thì cứu đâu. Nếu các người không nói chúng ta cũng chẳng cần, đi khỏi nơi này khỏi phải rước thêm phiền phức vào thân... Haizzz...
Cả bọn quay lưng bỏ đi, nhưng ngay sau đó liền dừng lại bởi tiếng la...
" Đừng đi... "
Cả bọn quay mặt nhìn, một người phụ nữ khác đầu tóc rối bời, quần áo lấm lem, trên thân đều là vết máu, khuôn mặt đầy vẻ bi thương cùng hoảng sợ, nhưng có vẻ nhờ một động lực nào đó mà bà ta đã chạy ra đây và kêu cứu
Dân làng thấy người phụ nữ lại là vô cùng hoảng sợ, lùi ra xa mấy mét cũng không muốn đến gần. Như thể đang sợ hãi một điều gì đó, như đang nghĩ rằng nếu đến gần sẽ chết đó
Người phụ nữ đầu tóc rối bời chạy đến trước mặt nhóm Hạo Thiên, quỳ xuống nói
" Xin đừng đi... Cứu chúng tôi với... Cứu con tôi với... Nó chết mất... Cứu nó với.. Hu hu hu... "
Thống Trung nhanh chóng đưa tay đỡ người phụ nữ dậy, hỏi
" có chuyện gì? "
" Con... Con gái tôi chết mất... Nó chết mất... Xin các cậu cứu nó với... "
Người phụ nữ lại liên tục cầu xin nói, Hạo Thiên lúc này tiến tới, đưa tay giữ chặt hai bả vai bà lại, hỏi
" Bình tĩnh lại, có chuyện gì từ từ nói "
Người phụ nữ hít vô hít ra vào hơi, cố gắng giữ lấy bình tĩnh cho mình, cố gắng kìm nén cơn khóc nức nở, cơn hỗn loạn đang dâng trào, nói
" Con gái tôi bị bắt đi mất rồi... Lũ khốn đó bắt con gái tôi đi rồi... Con bé mới 5 tuổi đầu.. Chúng bắt đi mất rồi.... "
Hạo Thiên bình tĩnh hỏi
" Hướng nào? "
Người phụ nữ nói
" Chúng đi về phía vách núi... "
Người phụ nữ vừa nói xong, Hạo Thiên liền ra lệnh cho đám nhóc di chuyển đi tìm người. Những người đi là Thống Trung, Minh Kỳ, Lưu Vân và Lưu Dạ. Cả bốn dùng tốc độ nhanh nhất, chạy về phía khu rừng gần nơi này nhất.
Tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn, vào đến trong rừng liền bắt đầu cảm nhận, Thống Trung liền nói
" Hướng Đông Bắc có người, tổng cộng là 4 người lớn và 1 đứa nhỏ "
Nhận được tin từ Thống Trung, cả bọn nhanh chóng cất bước đuổi theo sau lưng Thống Trung, để cậu dẫn đường. Cả bốn đẩy nhanh tốc độ, chẳng bao lâu liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ...
" Hu hu hu hu hu.... Thả con ra... Hu hu hu... Con muốn về với mẹ con.... "
" Câm miệng "
Lại nghe thấy tiếng quát nạt của ai đó, giọng có vẻ khàn khàn đến khó nghe. Nhưng câu chữ vẫn rõ ràng, cả bọn nhăn mày, không muốn chậm trễ thêm nữa. Nhanh chóng đuổi theo sau cho đến khi gặp bọn người kia...
Cả bọn trùm kín toàn thân, từ trên xuống dưới chỉ là một màu đen tuyền, không nhìn rõ mặt mũi dáng dấp, nhưng từ tướng đi cho đến cơ thể đồ sộ thì rất có thể là đàn ông. Trong đó lại có một người có vẻ mảnh khảnh thì chắc có lẽ là phụ nữ, còn lại thì đều không biết đặc điểm chúng như nào.
Cả bốn đứng từ xa quan sát, cảm nhận chúng không có ý định giết đứa nhỏ thì bèn nói khẽ
" Chúng ta theo dõi chúng "
Gật đầu, cả bọn vẫn theo sát từ xa, không hề để lộ bất kỳ sơ hở nào. Và có cẻ như đám người này khá yếu cho nên không cảm nhận được sự tồn tại của bọn Minh Kỳ, cả bốn vẫn theo sát sau, phòng ngừa bất trắc nhảy ra cứu đứa bé. Còn không thì theo dõi đến hang ổ chúng xem sao...
Trên đường đi xuyên qua khu rừng, đứa bé vẫn la hét đòi về tìm mẹ, la đến khan cả họng, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi nhưng bọn chúng vẫn mắt điếc tai ngơ mà như không hay biết gì. Còn đám Thống Trung nhìn thấy cảnh này mà lòng sôi lên, lửa giận bốc lên ngất trời nhưng vẫn phải kiềm nén lại vì mục đích về sau.
Theo bọn chúng đi mãi, đi mãi cho đến khi gặp một vách núi thẳng đứng, xung quanh là những vây cối vây lấy, rong rêu bám đầy đất, trên vách là những dây leo bò lênh lán. Bọn Thống Trung nhìn thấy bốn tên kia đứng trước vách núi, đưa tay gõ lên đó ba nhịp nhẹ, lại bỗng nhiên nghe thấy từ bên trong phát ra giọng nói trầm
" Mật mã là gì? "
" Bầy sói đêm lang bạc rình rập con mồi "
Khi vừa nói xong mật mã, vách núi bỗng nhiên lộ ra một cánh cửa cao 2 mét, ngang một mét, bên trong lối đi tối om, đứng từ xa rất khó nhìn thấy được. Lối đi bên trong nhìn vào có cảm giác sâu, rộng và cũng đầy nguy hiểm. Nhưng đối với bọn Thống Trung mà nói,  càng nguy hiểm thì càng kích thích chứ sao nữa!
Ngay khi bốn tên áo đen vác đứa bé vào trong thì cánh cửa liền đóng lại, cả bốn người Thống Trung dần lộ diện, Lưu Vân hỏi
" Hiện tại thế nào đây? Hay là quay về chờ lệnh xem sao? "
Thống Trung liền bảo
" Cậu không nghe Boss nói à? Boss bảo phải đi theo đem đứa bé về, hiện tại về tay không chắc chắn sẽ có chuyện đấy. Mà người có chuyện ở đây chính là chúng ta đấy "
Lưu Dạ liền nói
" Vậy hiện tại liền xông trực diện vào! "
Minh Kỳ lắc đầu, nói
" Cái này không được, chúng ta phải... "
Còn chưa hết câu thì Thống Trung săn tay áo, miệng cười tiến tới gần vách đá, nói
" Ý kiến hay "
" cốc... cốc... "
" Mật... "
" RẦM "
Âm thanh đầu là hai tiếng nhẹ nhàng như khều vào, đến tiếng thứ ba thì nắm đấm liền vung ra, tên ở trong còn chưa kịp nói " Mật mã là gì? " nữa thì Thống Trung đã ra tay rồi.
" Khụ khụ khụ.... "
Vách đá sụp đổ, một làn bụi lớn ào tới, Thống Trung lấy tay che mặt, ho lên vài tiếng, " aiii " một tiếng liền nói
" Hình như gõ hơi mạnh tay thì phải? "
Minh Kỳ vỗ trán một cái, tùy tùy tiện tiện, không kế hoạch gì cả mà đã trực tiếp tiến lên, còn chưa biết thực lực đối phương ra sao nữa cơ mà. Haizzzz...
Cả 3 người kia cũng tiến tới chỗ Thống Trung, từ từ bước vào trong. Bên trong liền vang lên một tiếng nói tức giận
" Các ngươi là ai? Dám đến nơi này làm loạn, muốn chết!? "
Thống Trung đưa mắt nhìn một mảnh tối thui, liền dựa vào giác quan cảm nhận xung quanh, tay trái chợt đưa ra...
" Ặc... Mau buông tay... "
Bắt trúng mục tiêu, Thống Trung cười nhạt nói
" Ố ồ, để xem nào. Chúng ta quả thật là đến tìm chết đấy, phiền ngươi dẫn đường đi gặp chủ nhân nơi này đi! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.