Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 39: Được 1 đám đầy tớ nữa




"sao, các người đã có câu trả lời chưa"
Hạo Thiên cười, 1 nụ cười đầy mối nguy hiểm
mấy người trưởng lão lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng có 1 ông đứng ra nói, đó chính là đại trưởng lão
"chúng tôi quyết định rồi........chúng tôi sẽ đi theo cậu"
"tốt, mấy người lựa chọn như vậy là rất tốt." Hạo Thiên ngay lập tức nói
"nhưng.....Nhưng cậu có thể cho cả gia tôc đi theo được không" đại trưởng lão đưa ra 1 điều kiện
"được thôi, miễn là chúng không làm phiền ta" Hạo Thiên cười lạnh
"thật, cám ơn cậu rất nhiều. Chắc chắn chúng tôi sẽ có ích" cả đám đại trưởng lão quỳ xuống nói
"được rồi, các ngươi hãy thu xếp đồ đạc, chuẩn bị thức ăn cho 10 ngày, tới chiều nay chúng ta sẽ lên đường" Hạo Thiên nói, quơ quơ tay ý bảo lui ra
khi tất cả đã đi khỏi, Minh Kỳ đứng kế bên nói " vậy là có chân sai vặt rồi"
"tiểu Kỳ nói đúng" Trần Thống Trung cười vui vẻ nói
"đói không, chúng ta đi ăn" Mộc Lâm nói "tớ đói quá rồi"
"được, chúng ta đi ăn thôi" Hạo Thiên cười, dứng dậy khỏi ghế, rồi tất cả đi ra khỏi phòng. Đi kiếm cái gì đó để ăn, vui đùa cùng nhau trong khi cả Lý gia đang tấp nập, rộn rã chuẩn bị cho chuyến đi. Rời khỏi thủ đô Kuste để đi tới một nơi khác, một nơi không xác định trước được
Cả đám đùa giỡn cùng nhau cả ngày mà không chán, ra khỏi Lý gia, chạy chơi trên các con đường của thủ đô. Nhìn cả đám chơi người ta chỉ nghĩ đó là đám nhóc bình thường thôi, đâu có gì đặc biệt, nhưng thật chất rằng, đám nhóc mà người ta nhìn thấy ngây ngô dễ thương vậy lại không như vậy, chúng sẽ rất đáng sợ nếu có người động đến chúng, chúng sẽ giết bất cứ ai động đến anh em của chúng. Thật đáng sợ đúng không.
Hạo Thiên hôm nay cũng vui chơi hết mình, cười cả ngày, làm cho bọn nhóc cũng giật mình trước biểu cảm của Hạo Thiên. Một Hạo Thiên thường ngày lạnh lùng nay lại cười tươi như vậy, làm chúng cũng phải bất ngờ. Nhưng bỏ qua, chúng cùng đùa vui vẻ với nhau, cùng đùa giỡn và mua đồ ăn, mua những gì chúng thích. Cả 1 ngày trôi qua như vậy, toàn là ăn với chơi. Buổi chiều, chúng trở lại Lý gia, nơi mà mọi người đang tấp nập chuẩn bị cho chuyến đi, cả nhóm trở lại, lúc này, bên trong sân Lý gia, mọi thành viên trong gia tộc đang tụ tập lại ở đây. Khi cả nhóm bước vào, đại trưởng lão tiến tới nói
"Khi nào chúng ta sẽ đi vậy ạ"
"Bây giờ các ngươi hãy ăn gì đó đi, 1 tiếng nữa chúng ta sẽ đi" Hạo Thiên nói
"Sao không phải là ngay bây giờ" đại trưởng lão hỏi
"Vì bây giờ ta phải đi tắm, người ta hôi lắm rồi" Hạo Thiên thẳng thắn trả lời
Đại trưởng lão ngỡ ngàng, nhưng thôi cũng cho qua. Thông báo cho các thành viên trong gia tộc, còn nhóm Hạo Thiên thì thay nhau đi tắm, ăn uống no nê. Xong xuôi, tập trung nhau ở sân của Lý gia, Hạo Thiên đứng trước mặt đám người, Hạo Thiên nói lớn
"bây giờ, nếu các ngươi đã chọn đi theo ta thì phải thề luôn trung thành với ta. Ta cũng biết rằng, có rất nhiều tên ở đây thắc mắc rằng, tại sao mình phải nghe lời 1 tên nhóc con, nó thì có thể mạnh như thế nào chứ? Đúng không"
nói rồi, Hạo Thiên cười, 1 nụ cười đầy mối đe dọa
"ai có ý nghĩ như vậy thì bước ra, chọn 1 người trong số chúng ta mà thách đấu, nếu các ngươi thắng, dù chỉ là 1 trận thôi cũng được, mỗi người trong các ngươi sẽ nhận được 1 vạn linh tệ"
câu nói của Hạo Thiên vang lên, lập tức có nhiều tiếng xì xào, nhiều người thì mắt sáng rực lên khi nghe đến tiền, Hạo Thiên khinh thường, ra hiệu cho tiểu Siêu đi lấy 1 chiếc ghế và ngồi xuống, chân bắt chéo.
Ngay sau đó, nhiều cánh tay giơ lên biểu hiện sự không hài lòng khi phải trung thành với 1 tên nhóc con như Hạo Thiên. Cậu mỉm cười, nụ cười nham hiểm
"Được rồi, ai muốn thách đấu gì thì tiến lên, sau đó tiến về người mà mình muốn khiêu chiến"
Sau 5p, gồm có tầm hơn 200 người lên khiêu chiến, gia tộc chỉ có khoảng 1000 người mà chỉ có hơn 200 người bất bình trước sự xuất hiện của Hạo Thiên, số còn lại chắc sợ thua hay sợ bị thương chăng. Mà sao thì cũng mặc kệ, vì chúng cũng sắp phải chịu đau đớn rồi. Hạo Thiên nhìn đám người, ánh mắt khinh thường hiện lên
Chia nhóm khiêu chiến xong, có vẻ tất cả đều nhắm vào những người nhỏ con và trông yếu ớt nhất trong đám Hạo Thiên, là Minh Kỳ, tiểu Siêu, Minh Thi, Lưu Vân và Lưu Dạ, và cuối cùng là Hạo Thiên. Người khiêu chiến với Hạo Thiên là nhiều nhất, vì Hạo Thiên tuy cao nhưng hơi ốm, nhưng không đến nỗi gọi là ốm, cân đối chăng, làn da thì trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, dáng người đẹp, mái tóc đỏ xanh dài, mượt mà sau lưng, nhìn như là con gái nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng, vô cảm đến đáng sợ, điều đó đã xác định chắc rằng Hạo Thiên là trai, nhìn thôi cũng thấy đáng sợ rồi nhưng không biết vì sao chúng lại chọn Hạo Thiên, thật nực cười. Tiểu Siêu đứng kế bên cười nhẹ
"Xong rồi đúng không?" Hạo Thiên nhìn quanh và hỏi "vậy các cậu muốn đấu như nào, nhanh gọn lẹ hay từng người một" quay sang đám nhóc, Hạo Thiên hỏi
"nhanh gọn lẹ đi ạ" cả đám nhóc nói
"tốt, vậy, các ngươi lên hết đi" Hạo Thiên quay sang đám người và cười nhẹ nói
"Cái gì, các ngươi nghĩ sẽ thắng chúng ta sao, chỉ là 1 lũ nhóc con mà dám láo toét à" 1 tên nói
"Các ngươi lên hết đi" Hạo Thiên lập lại câu nói, kèm theo là 1 biểu cảm vô cùng đáng sợ
"Được, nếu các ngươi muốn vậy thì chúng ta chiều" cả đám người nói
Rồi cả đám xông lên, xông về phía người mà chúng chọn khiêu chiến, nhưng, có 1 điều chắc chắn rằng, trận đầu kết thúc rất nhanh chóng, bởi chênh lệch trình độ quá cao, 1 bên trên trời 1 bên dưới đất thì đánh làm gì cho mệt. Nhóm Hạo Thiên chỉ cần thả uy áp ra, thế là cả đám khụy xuống, run cầm cập dưới đất, cả những người không tham gia cũng bị ảnh hưởng bởi uy áp mà nhóm cậu thả ra. Tất cả đều run lên sợ hãi, Hạo Thiên cười lạnh
"Sao, còn muốn đánh tiếp không."
"Không, không, làm ơn cậu mau thu hồi lại, nếu không tất cả sẽ bị chấn động mà ngất đi hết mất" đại trưởng lão vang xin
Hạo Thiên và đám nhóc cùng nhau thu hồi uy áp, cả đám người bật ngửa ra sau, thở hồng hộc. Hạo Thiên đứng dậy khỏi ghế, tiến lên phía trước và nói
"Còn ai muốn khiêu chiến nữa hay không"
Im lặng, không ai trả lời, trên mặt hiện rõ sự sợ hãi, lo lắng, hoảng sợ trước nhóm Hạo Thiên. Cậu cười
"Tốt, nếu đã không muốn nữa thì từ nay các ngươi phải trung thành với ta, ta cũng lại có 1 lựa chọn cho các ngươi nữa, nếu không muốn đi theo ta thì có thể rời khỏi đây và nhận cho mình 1 vạn tinh tệ, ai ở lại thì sẽ được sự bồi dưỡng tu luyện từ ta và sẽ được hưởng nhiều quyền lợi, sẽ được sự bảo vệ của ta và nhất thiết phải trung thành với ta, phản bội là chết. Ai đi thì như ta đã nói, sẽ được cấp 1 vạn tinh tệ và từ nay không quen biết, nếu đụng đến chúng ta thì sẽ chết như thường mà không có vụ là người của Lý gia mà được tha chết. Rồi, chỉ có nhiêu đó thôi, bây giờ ai muốn rời khỏi đây thì đứng qua bên phải, ai muốn đi theo ta thì đứng sang bên trái"
Sau 1 tràn ngôn ngữ mà Hạo Thiên tuôn ra, cả đám người lao nhao không biết nên như thế nào cho đúng, rồi tầm 10p, khi tất cả đã suy nghĩ thấu đáo, lần lượt từng nhóm từng nhóm người di chuyển sang 2 bên, Hạo Thiên nhìn từng đám người di chuyển sang trái, hầu như tất cả đều là người có tu luyện, còn số người mà di chuyển sang phải hầu hết là các người hầu, gia nhân trong Lý gia.
Xong xuôi, nhìn sơ qua số người đi theo Hạo Thiên chỉ có tầm 200 người, số còn lại thì nhận tiền và rời đi. Hạo Thiên đứng trước đám người ở lại, nói to
"Được rồi, bây giờ đứng xếp thành 10 hàng, sau đó đặt tay lên nhau, 10 người đứng đầu cũng phải nắm tay lại với nhau. Rồi, nhanh lên, xếp hàng lại đi"
Cả đám vâng lệnh, xếp hàng lại với nhau, thực hiện đúng yêu cầu của Hạo Thiên. Sau 5p chen nhau xếp hàng, tất cả đã xong xuôi. Hạo Thiên cười nhẹ
"Tốt lắm. Các cậu đứng đợi ở đây"
Rồi quay sang đám nhóc nói. Hạo Thiên tiến lên phía trước, đặt tay lên vai 1 tên đứng đầu, rồi "bụp" 1 cái, tất cả hơn 200 người biến mất cùng với hành lý của họ.
Bấy giờ, bên trong không gian hệ của Hạo Thiên, đồng loạt xuất hiện 1 đám người, trước sự ngỡ ngàng vừa rồi, nhiều người còn chưa định thần lại cái gì vừa mới xảy ra. Đại trưởng lão ngạc nhiên, thốt lên
"Đây là đâu? "
"Đây là không gian hệ của ta" 1 tiếng nói vang lên, đáp lên câu hỏi của đại trưởng lão, đó là Hạo Thiên.
"Không gian hệ? Không thể nào, cái nguyên tố hệ siêu hiếm 10 vạn người mới có 1 người lại xuất hiện ở đây sao!" Đại trưởng lão la lên, làm cho đám người kia cũng kinh ngạc theo
"sao lại không thể, ta muốn là có thôi! " Hạo Thiên cười lạnh nói
"Đúng là chúng ta đã không chọn lầm người" đại trưởng lão thốt lên
"Được rồi, bây giờ các ngươi sẽ ở đây, ta cấm các ngươi bước ra khỏi cánh cửa đó" Hạo Thiên chỉ tay về phía cánh cửa màu đỏ và nói " bước ra khỏi đó là CHẾT....., còn về việc vệ sinh và bếp nấu thì khỏi lo, sau 2 cánh cửa đen đó là có"
Cậu chỉ tay về 2 cánh cửa đen kế bên nhau, cách xa cánh cửa đỏ. 1 tên thắc mắc việc Hạo Thiên không cho ra khỏi cánh cửa đỏ nên đã hỏi
"Thưa cậu, tại sao chúng tôi không thể ra khỏi đó"
"Tại sao ta phải nói cho các ngươi biết nhỉ? Các ngươi chỉ cần biết bước ra khỏi cánh cửa đó đồng nghĩa với chết là được rồi" Hạo Thiên lạnh lùng đáp lại
"à, còn về tên nhóc tộc trưởng thì các ngươi mỗi ngày đưa cậu ấy qua cánh cửa xanh kia" Hạo Thiên nói, đồng thời, sau câu nói của Hạo Thiên lập tức xuất hiện 1 cánh của màu xanh.
Cả đám người ngơ ngác, rõ ràng lúc nãy còn không có mà bây giờ đã hiện ra rồi, thật là vi diệu mà.
"Sao phải đưa cậu ấy qua đó ạ" đại trưởng lão hỏi
"Để luyện tập cho cậu ta, mỗi ngày, nghe 3 tiếng gõ từ cửa đó thì mở cửa và cho cậu ấy qua, nghe 3 tiếng nữa thì mở cửa để đưa cậu ấy về" Hạo Thiên dặn dò
"Vâng"
"Dù cậu ta có không muốn đi thì cũng phải bắt đi cho bằng được rõ chưa" Hạo Thiên nhấn mạnh câu nói
"Rõ"
"Được, khi nào có chuyện thật sự gấp lắm thì mới gọi ta, không thì thôi. Nếu muốn gọi ta thì lại cánh cửa đỏ và gõ 3 tiếng vậy thôi. Bây giờ các ngươi sẽ ở đây đến khi nào ta quay lại. " Dặn dò xong, Hạo Thiên lập tức biến mất không còn tăm hơi nào
Bên ngoài, cả đám nhóc đang đợi Hạo Thiên trở ra, cũng đã được 30p rồi. Trong khi chờ đợi thì chúng nói chuyện, vui chơi cùng nhau. Rồi bỗng, tiếng "bụp" vang lên, Hạo Thiên xuất hiện giữa không gian. Minh Kỳ thấy vậy thì chạy lên mừng rỡ
"mừng Boss trở lại"
"Được rồi, chúng ta lên đường thôi, tới nơi tiếp theo là Dạ gia" Trần Thống Trung phấn khích
"Được" Hạo Thiên cười trả lời
Rồi tất cả lên xe, bắt đầu rồi khỏi Lý gia, nơi mà giờ đây không còn bất kỳ người nào cả. Rời khỏi thủ đô Kuste, chạy ra khỏi những còn đường sa hoa của thủ đô, ra khỏi cổng thành to lớn, ta bắt gặp ngay những còn đường mòn, hai bên là cánh đồng lúa, lại băng qua những cánh rừng, chạy qua những con suối,.... Cả đám bắt đầu đi đến phía Đông Bắc, nơi có 1 thành thị nhỏ tên là Flym.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.