Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 376: Ăn cơm chen nước mắt




Nhiều lời bàn tán ra vào về Lăng Giang Tuyết và Hạo Thiên. Lăng Giang Tuyết chỉ là nhẫn nhịn không nói gì, im lặng khoác tay cậu, cười nói 
" Mặc kệ họ, chúng ta đi " 
Hạo Thiên nhìn cô, lòng đầy phẫn hận. Nếu không phải vì cha bảo ta giấu đi thân phận hoàng tử của mình thì giờ phút này Tuyết nhi đâu phải chịu oan khuất như vậy. Đâu phải chịu người khác nói xấu như thế, Tuyết nhi của ta, khổ cho muội rồi. 
" Hồ ngôn loạn ngữ, căm miệng hết cho ta! " 
Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên, lấn át tất thảy tiếng xì xào bàn tán. Từ lầu trên nhìn xuống, Âu Dương Đông một thân bạch y đi xuống, ánh mắt đầy giận dữ. Đám học viên sợ hãi cúi đầu, nói 
" Viện trưởng... " 
Âu Dương Đông liền bảo 
" Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy. Tất cả các ngươi có phải muốn chết rồi không, dám lôi chuyện của hoàng thất ra đây nói linh tinh. Ai muốn chết sớm thì ra đây, ta một bước tiễn các ngươi đi, đừng có ở đó mà nói năng bậy bạ " 
" Bịch " 
" Chúng tôi biết lỗi rồi, viện trưởng tha tội, Lăng đại nhân tha tội " 
Tất thảy đám học viên nơi này không hẹn mà cùng nhau quỳ rạp xuống đất, Âu Dương Đông khẽ quát 
" Đứng dậy. Ai làm việc nấy đi " 
Đám học viên nhanh chóng rời đi, không ai lại dám quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa. Lúc này, Âu Dương Đông dẫn đầu, đưa cả hai lên phòng luyện đan của mình. 
Không hổ danh là căn phòng luyện đan của viện trưởng, vô cùng xa hoa, nơi này có biết bao nhiêu là lò luyện đan cao cấp, những dược liệu quý hiếm để khắp nơi. Đan dược được điều chế được cẩn thận cất lên kệ tủ lớn, căn phòng rộng và được sơn màu trắng tinh khôi. Và... Đó là hiện trạng ban đầu, còn hiện tại nó có chút bừa bộn vì vừa mới xảy ra một vụ nổ lò tương đối lớn. Chiếc bàn sắt đặt lò luyện đan cháy đen thui, còn chiếc lò thì nổ chỉ còn 1 nửa. 
Âu Dương Đông gãi đầu cười ngượng, nói 
" Xin lỗi, nơi này có chút bừa bộn " 
Hạo Thiên cười bảo 
" có phải lão cha vừa làm nổ lò xong đúng không? Còn là đang điều chế Dưỡng Hồn đan nên mới nổ! " 
Âu Dương Đông cười ngượng, bảo 
" Chịu thôi, nó có chút khó luyện cho nên mới như vậy. Dù sao cũng là lần đầu mà " 
Hạo Thiên liền nói 
" Không sao, lần đầu ta cũng làm nổ, nổ lớn hơn lão cha rất nhiều. Về nguyên liệu, có phải lại thiếu rồi không? " 
Âu Dương Đông chỉ mỉm cười không nói gì. Hạo Thiên lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho ông, nói 
" Trong này có đủ phần để luyện thêm 10 lần nữa, 10 lần sau nếu lão cha vẫn thất bại thì ta chịu thôi. Lão cha tự đi tìm nguyên liệu nha " 
Âu Dương Đông mắt sáng rực lên, nói 
" Ở đâu con có nhiều như vậy? " 
Hạo Thiên liền nói 
" Ở Thiên Vũ đại lục có rất nhiều nơi để tìm chúng, nhưng tất thảy đều là những nơi nguy hiểm. Lão cha phải dùng cẩn thận một chút đấy " 
Âu Dương Đông mắt sáng như chưa bao giờ được sáng, cơ mà giá trị của những thứ này vô cùng lớn, nhận không thôi đâu có được. Thế là ông liền... 
Ông nói 
" Trong này có 10 triệu Ma tinh, xem như là tiền tiêu vặt ta cho con đi " 
Một chiếc thẻ đen trên đó có ấn kí hình đầu lâu, đây là một loại thẻ như thẻ ngân hàng vậy. Hạo Thiên nhìn ông, lại nhìn tấm thẻ này, biết rằng lão cha áy náy khi nhận lấy phần nguyên liệu này, nhưng mà không nhận thì không được. Vì lão cha chắc chắn sẽ lại tìm lấy những nguyên do khác để bắt mình nhận hoặc là sẽ giúp mình trực tiếp vào học viện, hoặc là ban quyền gì gì đó chẳng hạn... Ôi, mệt chết. 
Hạo Thiên nhận lấy, nói 
" Quả nhiên là người giàu có thứ 3 nơi này, chi tiền thật hào phóng nha. Vậy số tiền này con nhận, à đúng rồi. Con qua đây để thông báo cho người rằng người không cần cho người đem đồ ăn qua đâu. Con cùng lũ nhóc sẽ ra ngoài ăn tôi cùng đi chơi một chút " 
Âu Dương Đông gật đầu, nói 
" Được, đi chơi cẩn thận đấy " 
Hạo Thiên quay lưng đi, đi chưa được mấy bước lại quay về hỏi 
" Về chuyện con nhờ người, có tìm thấy chưa ạ? " 
Âu Dương Đông lắc đầu chán nản, Hạo Thiên khuôn mặt cũng thoáng buồn. Lăng Giang Tuyết một bên an ủi, nói 
" Đừng lo, tiểu Liên nhi rất mạnh mà. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đừng quên muội ấy là do huynh huấn luyện ra đấy. Huynh không tin vào khả năng sinh tồn của thuộc hạ mình sao? " 
Hạo Thiên cười nhẹ không nói, nắm tay Lăng Giang Tuyết rời đi. Cả 2 rời khỏi học viện, đứng trước cửa mà nhìn quanh. 
Khi đã xác định được phương hướng của bọn tiểu Siêu, cả hai thong thả nắm tay nhau đi trên đường. Cùng lúc đó cũng là khi mặt trời đang lặn dần, ánh chiều tà chiếu rọi vào họ. Chiếu vào mái tóc đỏ rực rỡ kia, khiến cho nó càng thêm chói lói sáng ngời. Và mái tóc đỏ ấy thu hút nhiều người nhìn, họ nhìn thấy một đôi trai gái với dáng người cân đối, nụ cười cùng khuôn mặt hút hồn người đang vai kề vai, tay trong tay mà đi bên nhau rất hạnh phúc. Khung cảnh vô cùng đẹp đẽ khiến nhiều người không nỡ rời mắt đi dù chỉ là một khắc một giây nào. 
Trên con đường chiều nhộn nhịp với bao tiếng nói nụ cười luôn ẩn hiện. Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết cứ thế thong thả mà đi bộ, thong thả tận hưởng bầu không khí nơi này. Cả hai cứ chậm rãi như thế cho đến khi tới chỗ bọn nhóc, và không hiểu sao rất nhiều người đang vây quanh lấy chúng, bàn tán rất sôi nổi, nghe ngóng thử môti chút 
" Sức ăn gì thế này? Thật khủng khiếp mà " 
" Đã là cửa hàng thứ 3 rồi đấy, tất thảy đồ ăn dự trữ đều bị chúng ngốn sạch sẽ, thậm chí còn không có dấu hiệu dừng lại nữa " 
" Xem kìa, ăn trông thật ngon. Nhưng mà không no bể bụng sao? Chén dĩa xếp cao như núi luôn rồi, nếu còn không dẹp bớt sẽ ngã bể hết cho xem " 
" Không tin được, nhưng sự thật bày ra trước mắt như này muốn không tin cũng khó a " 
" Mau nhìn, quán ăn thứ 3 cũng sạch sẽ rồi. Lại là quán thứ 4, ta dám cá bọn nhóc này sẽ ăn sạch sẽ hết tất thảy quán ăn ở thủ đô này luôn đấy " 
" Được, ta cũng cá với ngươi, lũ nhóc này ăn cao lắm là thêm 5 quán nữa thôi. Thủ đô này rộng lớn bao nhiêu chứ, muốn ăn hết trong một ngày là không thể đâu a " 
" Nhìn chúng ăn mà ta cứ ngỡ sắp bể bụng tới nơi rồi vậy, bụng chúng không đáy sao? " 
............ 
Nghe qua một lượt bàn tán như thế, Hạo Thiên khẽ thở ra một hơi. 
Đúng lúc này lại nghe Thống Trung la lên 
" Ấy, mọi người mau tránh ra. Nhường đường một chút đi. Đúng, chính là mấy vị lão ca đó, tránh sang một bên một chút đi " 
Khi nghe Thống Trung nói đến đây, trước mặt Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết liền để lộ ra một đường đi dẫn vào trong. Bọn nhóc vẫn ăn rất hăng say, như thể mới bấy nhiêu chưa đủ để chúng nhét kẻ răng nữa. 
Hạo Thiên nắm tay Lăng Giang Tuyết vào trong, bọn nhóc liền nhường qua một chỗ. Hạo Thiên để ý thấy, hiện tại Chu Thuần Linh đang ăn rất hăng say... À không, cái kiểu mà thô bạo, mạnh tay giành giựt thức ăn với bọn nhóc như này thì không thể là Chu Thuần Linh được, chắc chắn là Chu Thuần Anh rồi. Nghỉ ngơi chưa bao lâu liền trở ra, vậy thì Dưỡng Hồn đan của mình phát huy tác dụng rồi. Sau này phải điều chế nhiều một chút mới được... 
Hạo Thiên lấy một chiếc bàn khác cùng hai cái ghế kéo sang một bên, để cậu và Lăng Giang Tuyết ngồi đấy. Cậu nói 
" Ăn ngon quá nhỉ? Chốc nữa để các người ở lại rửa chén trừ tiền ăn! " 
" Keng " 
Cả bọn nhóc dừng mọi hoạt động lại, đưa mắt nhìn Hạo Thiên. Toàn thể người đang vây xem thì nhịn cười mà nhìn bọn nhóc, trông mặt bọn chúng vô cùng buồn cười. Rõ ràng mới nãy đây còn đang rất hăng say vì ăn uống no nê, nhưng ngay lập tức sau đó liền sợ hãi khi nghĩ rằng sắp bị bắt đi rửa chén. Hẳn cậu nhóc mới đến đây là lão đại của cả bọn đi. Rất có khí phách nha 
Thống Trung khuôn mặt buồn, muốn khóc thành tiếng, nói 
" Thiên ca a, huynh đừng đùa như vậy chứ " 
Hạo Thiên nhún vai, nói 
" Để xem, các ngươi ăn tiếp đi. Ăn xong rồi thì ở lại rửa chén giúp ta luôn nha " 
" Thiên ca a, đùa không vui rồiii " 
Cả bọn nhóc la lên, Hạo Thiên phì cười, nói 
" Ăn đi. Ăn cho no đi, vì sau ngày mai các ngươi sẽ ăn cơm chen nước mắt đấy! " 
Bọn nhóc nghe xong câu này, thoáng đơ người lại.... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.