Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 362: Hay cho một Lôi gia Hầu tước




Sau bữa ăn no nê mà Hạo Thiên đã chuẩn bị cho tất cả. Cả bọn lại dành cả buổi tối để chơi đùa nghỉ ngơi, muốn thanh thản một bữa, tránh để mọi người lại vì chuyện của Băng Liên mà lòng lại thêm nặng nề. Khuây khỏa một bữa...
Ngày hôm sau, cả bọn vẫn tích cực đi tìm kiếm, trong đó có cả sự trợ giúp của Lăng Giang Tuyết và Hạo Thiên. Cuộc tìm kiếm diễn ra cả ngày trời, lật tung cả cái thủ đô Nặc Luân nhưng vẫn không tìm được Băng Liên. Đang chán nản đi trên đường, nhóm Hạo Thiên bị một nhóm người chặn lại, nhóm người này mặc đồng phục của một học viện nào đó của thủ đô Nặc Luân, khuôn mặt kiêu ngạo, nghênh ngang không xem ai ra gì. Đã thế hiện tại nhóm 7 người này còn chặn đường nhóm cậu, lớn giọng nói
" Mấy vị tiểu muội này, cả vị tiểu tỷ tỷ kia nữa, đi với các ca ca đi. Các ca ca sẽ giúp các muội muội và tỷ tỷ vui vẻ nha. Đã thế còn có thể cho các tiểu muội muội, tỷ tỷ thật nhiều tiền nữa đó. Nào, sang đây! "
Và, một nhóm người ngu ngốc nữa cứ thế mà xuất hiện ngáng đường nhóm cậu. Nhóm Hạo Thiên tâm tình đang không vui vẻ là mấy, lại gặp ngay nhóm người này, sự không vui lại càng tăng thêm.
Lúc này, người dân trong thủ đô lại bắt đầu bàn tán ra vào
" Này, đám du côn đó lại bắt đầu nữa rồi "
" À, đám người Lôi Lâm của học viện Luân Á lại bắt đầu thối côn đồ, ức hiếp người khác nữa kìa "
" Ỷ mình là top 10 nên hống hách như thế đấy, lần này các cậu nhóm đó khổ rồi "
" Học viện Luân Á cũng quá khinh người đi, học viên của học viện ra ngoài tự tung tự tác, hiếp người quá đáng vậy mà không nói gì. Đã thế còn im lặng cho qua nữa chứ, ỷ là top 10 thì ngon lắm sao? Cũng là người với nhau cả mà "
" Ức hiếp người quá đáng, trình lên thành chủ thì lại nhắm mắt làm ngơ, bao che lẫn nhau. Hại biết bao nhiêu người rồi cơ chứ, haizzz... "
" Đám nhóc này thảm rồi, nhìn qua chắc là mới tới nơi này nhưng lại gặp ngay nhóm người này, thảm thật rồi a "
..........
Nhận được nhiều thông tin như thế, nhóm Hạo Thiên hiện tại có thể trực tiếp bay vào đập cho bọn này một trận, thậm chí tiện tay bẻ gãy cổ chúng rồi hỏa thiêu dùm luôn.
Hạo Thiên hiện tại cũng không có tâm trạng ra tay trực tiếp. Cậu một ty buồn bực che mặt, một tay xua đi nói
" Các người giải quyết đi, còn đám nữ thì qua đây ngồi nghỉ mệt "
Hạo Thiên một tay khoác eo Lăng Giang Tuyết, tay còn lại quắc đám nữ đi theo mình. Tới một quán nước ngay bên cạnh mà ngồi xuống, gọi nước ra uống. Để lại đám nam nhân đứng đấy đối diện với đám người được cầm đầu bởi người tên Lôi Lâm.
Hạo Thiên cùng đám nữ bình bình thản thản mà ngồi ăn bánh uống trà, nói chung là ngồi chơi xơi nước rồi xem trò hay sắp diễn ra trước mắt đây.
Khuôn mặt cả đám lúc này trầm xuống, không chút biểu cảm nương tay nào. Thống Trung lúc này cười khinh vài tiếng, khoanh tay lại, " ha " một tiếng liền nói
" Các ngươi nói cái gì ấy nhỉ? Lão tử lỗ tai dạo này có vấn đề, nói lại ta nghe xem nào! "
" Này "
Người này là Lôi Lâm, khuôn mặt có phần tức giận, tay chỉ chỉ đẩy đẩy vai Thống Trung, mặt hất sang một bên, ngạo nghễ nói
" Lũ nhóc miệng còn hôi sữa các ngươi, khôn hồn thì mau cút đi, trốn về bú mẹ đi. Ở đi ngáng đường cái gì, cẩn thận ta đánh nát khuôn mặt đẹp... "
" Bốp "
" Rầm "
Thống Trung một đấm tung ra, nhằm ngay thẳng mặt tên Lôi Lâm này mà đánh, cú đấm tám mươi phần sức mạnh, không nát mặt cũng gãy sống mũi, chệch quai hàm.
Lôi Lâm bị một cú đó đánh bay xa vài trăm mét, dừng lại khi quật ngã một gian hàng trái cây. Khiến bao ánh mắt nơi này không khỏi kinh ngạc, mồm há hốc cực to. Đám thuộc hạ của Lôi Lâm lại là hoảng hồn, dí theo mà đỡ hắn dậy.
Thống Trung xoa xoa tay mình, cười một cái, nói
" Ngươi vừa nói gì ấy nhỉ? Đánh nát khuôn mặt này sao? Ta lại nghe nhầm rồi đấy, xin lỗi nếu ta lỡ tay đánh nát khuôn mặt ngươi nhá "
Vâng, cái lỡ tay của cậu đã khiến Lôi Lâm mặt nát bét, sống mũi bị gãy, máu mũi từ đó mà chảy ra liên tục, trên mặt in hẳn một nắm đấm bầm tím cả mặt. Sống mũi bị gãy gây khó thở, tên này cứ khì khì mãi mà chẳng nói được gì, ngược lại bận lo lấy hơi thôi cũng đủ mệt rồi. Nhưng đám thuộc hạ có vẻ như hiểu hắn muốn nói gì đó mà tức giận nói thay hắn
" Tên nhóc khốn khiếp kia, ngươi được lắm, nhớ lấy chúng ta. Chúng ta chắc chắn sẽ tìm ngươi trả thù "
Đám này nói xong liền khiên tên Lôi Lâm đi, nhưng chúng nghĩ muốn tới là tới muốn đi là đi sao? Không hề!
Hạo Thiên lúc này lại bảo
" Bắt lại cho ta "
Nhận lệnh, Thống Trung tiến lên, thoắt cái liền chặn đường của đám người, cười khảy một cái liền nói
" Muốn đi? Ai cho mà đi? "
" Muốn chết, một tên nhóc như ngươi mà dám chặn đường chúng... "
" Bốp "
" Ngươi nói nhiều quá rồi "
Thống Trung lại một đấm tung ra, đánh tên này bay đi đâu đó không biết. Khiến cho Lôi Lâm đang được đỡ phải té sụi xuống đất, mặt tức giận càng thêm tức giận. Đến nỗi không bọc phát được mà ứ trong đấy, bất tỉnh nhân sự.
Người dân lúc này vừa mừng mà vừa hoảng sợ thay cho nhóm Hạo Thiên, đặc biệt là bòn nhóc. Người dân liền khuyên nhủ
" Này, mấy cậu nhóc này, mau chóng đi khỏi nơi này nhanh đi. Nếu còn ở đây sẽ không hay đâu "
" Đúng vậy, các cậu chết chắc rồi, mau đi nhanh đi. Không ấy người của học viện tới thì nguy đấy "
" Nhanh trốn đi đi, chúng ta sẽ bảo không nhìn thấy các cậu đâu, mau trốn đi "
.............
Nhóm Hạo Thiên chỉ nhìn rồi cười không nói gì cả. Ngược lại còn không có chút mảy may sợ hãi, Thống Trung bên kia chặn đường, đám thuộc hạ lại quát lên
" Các ngươi có trốn đằng trời cũng không thoát được đâu. Dù lão vương xuống đây các ngươi cũng chết chắc rồi "
" Rầm "
An Lam Nguyệt bên này đập bàn, chiếc bàn đang yên đang lành bị đập nát bấy. An Lam Nguyệt đầu hơi nghiêng sang một bên, đôi mắt đầy sát ý liền hiện ra. Cặp sừng và đôi cánh dần hé lộ, sát khí bao trùm khắp nơi, Hạo Thiên ngược lại có chút bình thản, yên yên lặng lặng mà nhâm nhi trà. Lúc này đây mà để cậu bộc phát còn nặng nề hơn An Lam Nguyệt tỷ nhiều lắm.
An Lam Nguyệt vỗ lên đôi cánh của mình, lượn lờ mà bay lại phía đám người. Người dân nơi này lại một phen sợ hãi, tại sao một tuyệt thế yêu nghiệt lại xuất hiện ở nơi này, vả lại đây chắc chắn là người của hoàng tộc, xem bộ dáng lại là có chút tức giận... À không, rất tức giận mới đúng. Phen này đám người kia xong đời rồi....
An Lam Nguyệt bay lại phía bọn người Lôi Lâm, ánh mắt như xuyên qua cơ thể bọn chúng, lạnh giọng nói
" Các ngươi vừa nói cái gì? "
Đám người dường như còn có chút thông minh, nhận định được những người là tuyệt thế yêu nghiệt chỉ có thể xuất thân hoàng tộc nên còn có chúng nhún nhường, e ngại, cơ mà lại nghĩ đến đâu nhất thiết phải là hoàng tộc cấp cao. Lại nói đến, người có cương vị cao hơn Hầu tước chỉ có thể là Công tước, Công chúa, Hoàng tử, Hoàng hậu và Hoàng đế mà thôi. Cơ mà họ làm sao có thể xuất hiện ở nơi nhỏ bé này, đã thế ở nơi này cao nhất chính là Lôi gia Hầu tước, bọn này có thế đắc tội sao? Nên hắn liền dựa thế mà nói
" Cái này... Chúng ta chính là đang đe dọa tên nhóc không biết trời cao đất dày này, muốn hắn phải trả giá đắt, thậm chí đám nữ nhân các người còn phải đi theo hầu... Ặc... "
An Lam Nguyệt một tay bóp cổ họng tên này, mắt trừng lớn, giọng đầy sát ý
" Hay cho một Lôi gia Hầu tước, nghĩ rằng mình cao lắm sao? Rác rưởi! "
" Rầm "
An Lam Nguyệt bóp nát cổ tên này, quăng hắn bay đi mất tiêu. Lúc này ánh mắt lại đổ dồn về mấy tên còn lại, chúng sợ hãi mà liên tục lùi về phía sau. Quơ quào điên loạn không thôi, Thống Trung lúc này lại bảo
" Hô, hay thật. Lúc nãy còn rất lớn mồm cơ mà, sao bây giờ lại như mấy thằng điên thế này? Mất hứng thật mà "
" Là tên nào? Là kẻ khốn nào cả gan đánh đệ tử của học viện chúng ta!?? "
Giọng nói lớn, hùng hùng hổ hổ liền vang lên, chấn động bốn phương tám hướng, thu hút sưi chú ý và cũng khiến người dân sợ hãi...
( p/s: hôm nay là ngày học đầu tiên mà tác chạy show như con điên ╯﹏╰, tối đến lại đi học thêm và combo bị bệnh nữa chứ, nên là chương ra có hơi trễ, mọi người thông cảm nha...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.