Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 357: Bao vây




Băng Liên rời khỏi KTX, lại làm một đường thẳng ra khỏi học viện. Căn bản không phải là đi dạo a, cô làm một đường ra ngoài đường lớn của thủ đô. 
Băng Liên ghé qua những cửa hàng thảo dược còn đang lấp láy ánh đèn. Vì giờ này đã quá khuya rồi, căn bản không còn ai mở cửa nữa. Tạt vào một cửa hiệu bán thảo dược cuối cùng còn đang mở cửa, Băng Liên vội vã nói 
" Xin hỏi, nơi này có Băng Huyết quả hay không? " 
Ông chủ cửa hàng liền lắc đầu, nói 
" Vị này, cửa hàng chúng tôi không có bán a. Vì nó là một loại quả hiếm thấy, một cửa hàng nhỏ như chúng tôi làm sao có thể có chứ " 
Băng Liên hơi cúi đầu, nói 
" Cảm ơn, xin lỗi đã làm phiền " 
Ông chủ cửa hàng gật đầu, Băng Liên lại rời. Dọc trên đường chỉ le que những bóng đèn đường, không còn bất kỳ nhà nào mở cửa nữa. 
Băng Liên ngó quanh một hồi, lại trực tiếp hướng phía cổng thành mà chạy tới, ngó trái nhìn phải, một bước chân liền phóng qua tường thành, đi thẳng ra bên ngoài. Cô làm một đường hướng phía rừng Phục Lâm mà đi, đi thật mau, thật mau vào rừng. 
Rừng Phục Lâm vào buổi tối vô cùng nguy hiểm, có biết bao yêu thú, nguy hiểm luôn rình rập, canh chừng sở hở của nhau mà bổ nhào vào mà hãm hại nhau. Nhưng với tình hình hiện tại, chỉ lo một mặt ngó tìm Băng Huyết quả, sự cảnh giác của Băng Liên giảm xuống đáng kể. Sự lo âu, phiền muộn lại lên cao hơn. 
Đi càng lúc càng sâu vào rừng, vượt qua những nơi chưa từng thấy khi đi qua trước kia. Cố gắng tìm lấy một vùng đất lạnh lẽo mà nơi Băng Huyết quả sinh trưởng. Nhưng tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy đâu, bao quanh chỉ là một màu đêm u tối. Lại nghe thấy tiếng yêu thú bắt đầu gầm gừ mỗi lúc một gần hơn. 
Băng Liên dừng chân lại, ánh mắt nhíu lại nhìn xung quanh. Dừng mắt tại một khoảng đất nhỏ, một màu trắng tuyết lan tỏa ra phạm vi 100 mét xung quanh tâm. Nơi đó có những Băng Huyết quả đang sinh trưởng,  đang thu mình mà ngủ. Lại gần thì thấy không khí mỗi lúc một lạnh hơn. Băng Liên ánh mắt rực rỡ sự vui mừng, muốn trực tiếp dùng tay mà hái nó nhưng nhớ tới lời Lưu Vân đã nói. Băng Huyết quả không thể chạm vào da người,  cô loay hoay muốn tìm lấy một chiếc khăn nhưng trên người lại không hề có. Trong nhẫn không gian cũng không... 
" Xoẹt " 
Trực tiếp xé mảnh áo trên thân, nhẹ nhàng mà hái xuống Băng Huyết quả, Băng Liên một bộ vui mừng khôn xiết. Cầm chặt trên tay Băng Huyết quả, Băng Liên ánh mắt chợt đanh lại, nhíu mày càng chặt hơn. Cô cảm nhận có gần 300 con Huyết Lang đang ở gần đây, thậm chí lv mỗi con đã chạm ngưỡng 250 cấp và hơn. Bọn chúng đang dần dần tản ra xung quanh cô, bao vây lấy cô. Băng Liên nhíu mày,  cắn môi tìm đường lui, tình hình hiện tại không thể nào đối đầu trực tiếp với chúng được. 
Nhưng bước chân vừa lùi về sau liền đụng gặp một Huyết Lang lớn đang tiến tới, Băng Liêm chuyển mình đập vào đầu nó một vỗ. Đầu Huyết Lang nghe lên từng tiếng rắc rõ rệt, máu văng ra khắp nơi. 
Băng Liên lạnh giọng nói 
" Nếu còn tiến lên thì đừng trách ta không thương xót đám yêu thú bọn mi " 
Nhưng có vẻ lời đe dọa vô hiệu, vì chúng yêu thú nghĩ rằng chúng đông hơn về số lượng, cơ hội thắng là rất cao. Cứ như vậy, lần lần lượt mà bay vào, cấu xé, xuất chiêu cào cấu khắp người Băng Liên 
" Bốp " 
" Ẳng " 
" Xoẹt " 
" Rắc " 
" Rầm " 
" Ấu " 
" Xoẹt.... " 
.................. 
Một con lên sẽ là một con chết, nhưng đối phó một lần 10 con bao vây xung quanh còn được, nhưng chúng cứ không chịu mà một lượt tiến lên đều là 20 con hơn. Chúng thẳng chân dùng vuốt mà cào vào da thịt cao, làn da trắng dần xuất hiện những vết cào đỏ. Da thịt tét ra, làm thành những lằn đỏ hình vuốt sói, máu tươi văng đầy đất. Không chỉ là máu của cô mà có cả máu của lũ Huyết Lang. 
Quần áo cô rách khắp nơi, lưa thưa mảnh vải, nhưng những mảnh vải đó lại là một màu đỏ của máu.
" Roẹt " 
" Ấu " 
Khuôn mặt bỗng chốc lại xuất hiện thêm một đừng cào, một Huyết Lang lại chết trên đất. 
Tình hình này không thể tiếp tục quá lâu, vết thương đang mỗi ngày một chảy máu nhiều hơn. Băng Liên cố gắng tiến về phía trước, mở ra một lối thoát. Nhưng lối thoát lại không dẫn ra ngoài mà lại chạy thẳng vào rừng sâu. 
Vừa chạy lại động đến những vết thương, khiến chúng chảy máu càng thêm nhiều. Băng Liên tốc độ chạy càng lúc càng chậm lại và bầy Huyết Lang mỗi lúc lại gần hơn nữa. Dưới đất, dấu chân cô để lại thành từng vệt từng vệt như dẫn đường cho bầy sói.  Đồng thời dẫn dụ những yêu thú khác tới bằng máu của mình. 
Chạy hoài chạy mãi, nếu có con Huyết Lang nào lên cô chuyển mình đánh nó, nhưng cơ thể toàn vết thương, chỉ cần động thì máu liền tuôn ra. Mùi máu bay xung quanh càng làm dậy lên cơn thèm khát máu tươi của chúng chứ không hề có dấu hiệu sợ hãi mà rút lui khi thấy đồng bọn chết. Ngược lại chúng kéo đến mỗi ngày một đông đúc hơn. Lúc đầu gần 300 con, sau khi Băng Liên giết bớt chắc lại giảm xuống khoảng chừng trăm con, nhưng hiện tại kéo đến là hơn 300 con nữa. Các ngươi sinh con đẻ cái không có kế hoạch gì cả a!... 
Máu chảy mỗi lúc một nhiều hơn, cơn đau càng tăng, cảm nhận về không gian và thời gian càng thêm nặng nề. Có cảm giác như thời gian trôi qua thật chậm và bình minh sẽ không bao giờ đến.... 
Đang chạy, Băng Liên nhíu mày, sợ hãi dừng chân lại. 
" Vù.... Vù... Vù.. " 
" Rào... Rào... Rào... " 
Cô hiện tại đang đứng trên một vách núi cao sừng sững, bên dưới là một con sông nước chảy xiết, lô nhô những mõm đá nhỏ. Vách đá bên kia lại cách bên này rất xa, khoảng hơn 2 km. Cô không thể nào bay lên được vì mana đã sử dụng hết, càng không có phong hệ để mà bay. Đồng ý rằng người lv 400 có thể bay, nhưng muốn bay cũng phải có mana thì mới bay được chứ. Vì thế tình hình hiện tại chỉ có thể đánh, rồi kiện sức sau đó bị ăn thịt không còn lại gì, hoặc là nhảy xuống dưới kia, sau đó chờ xem vận may của bản thân xem có còn đường sống hay không mà thôi. Ít nhất như vậy còn có thể toàn thân toàn xác, không phải chịu cảnh chết rồi mà mất xác luôn.  
Băng Liên tình hình hiện tại vô cùng cam ro, tay giữ chặt lấy Băng Huyết quả không buông, cô lại quên rằng mình có nhẫn không gian có thể bỏ vào. Cứ thế ôm chặt lấy, cô cố lấy sức, dùng giọng đe dọa 
" Bọn súc sinh các ngươi... Khôn hồn thì mau cút đi, nếu không lên con nào ta đánh chết con nấy.... "  
" Gừ... Húuuuuu.... " 
Đáp lại cô là sự giận dữ, khát máu và tiếng hú lãnh khốc vô tình. Tiếng hú vừa báo hiệu cho đồng loại của chúng và cũng là bản án tử sắo sửa xảy đến với cô. 
Băng Liên cắn chặt răng của mình lại, mặt mày nhăn nhó vì đau và vì mất máu quá nhiều mà ý thức dần lịm đi. 
" Gừ... Gừ... Gừ.... " 
" Lùi lại... " 
Băng Liên lấy sức mà hét lên, nhưng bầy Huyết Lang vẫn cứ như vậy mà xông lên, cô liên tục lùi về sau. Cố gắng giết con nào hay con nấy...  
" gừ... " 
" Bốp " 
" Roẹt " 
" Ư... " 
Lại một vết thương nữa xuất hiện sau khi hạ gục 3 con Huyết Lang, Băng Liên té khụy xuống đất. Bây giờ toàn thân cô không chỗ nào mà không đau, không chỗ nào mà không có vết thương bao bọc. Lưng, mặt, tay, chân, bụng... Hết thảy đều có đủ. 
" Bịch... Bịch... Bịch... " 
Cố gắng đứng dậy mà lùi về sau, lại quá lo lắng phía trước mà quên rằng phía sau là vách đá. 
" Bốp " 
Băng Liên một chân lo lùi về sau, vấp phải cục đá mà té ngã ra sau, một đường rơi xuống vách đá. Ánh mắt cô mở lớn nhìn trời cao, khuôn mặt không giấu đi vẻ kinh sợ cùng hoảng hốt. Tay ấy thế mà vẫn nắm chặt lấy Băng Huyết quả không buông. Cố giấu nó ở trong lòng mình, sợ rằng làm rơi ra ngoài. 
" Tõm " 
" Bốp " 
" A " 
" Rào... Rào... Rào... " 
Rớt khỏi vách núi cũng thôi đi, ấy thế mà lại đập thêm một cú vào đầu. Thương nặng càng thêm nặng, Băng Liên hét lên một tiếng rồi ý thức dần mất đi, nhưng bàn tay vẫn ôm khư khư một Băng Huyết quả không rời.... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.