Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 347: Thân phận cao quý




........................... Năm ngày sau.......................... 
Với cái tốc độ chậm như rùa bò của nhóm Chu Lai,  kéo theo nhóm Hạo Thiên cũng phải đi chậm lại bốn ngày. Dự định chỉ đi có một ngày, thêm năm người nhóm Chu Lai thành ra kéo thêm bốn ngày là thành năm ngày. 
Suốt dọc đường đi, trông bọn nhóc và cả Hạo Thiên cũng cảm thấy cực kì khó chịu. Nhưng vẻ mặt bên ngoài chính là bình thản, vui vui vẻ vẻ, trông lòng lại chính là khó chịu, sao mà đi chậm vậy? Có thể nhanh hơn một chút được không? Tốc độ này khi nào mới đến nơi? Chúng ta còn tính sẽ tham quan phong cảnh nơi đó mà, với cái tốc độ này thì vừa đến thì ngày báo danh kết thúc luôn mất. Trời ơi các ngươi đi nhanh chút được không? Quá chậm rồi! 
Dằn vặt suốt năm ngày, rốt cuộc cũng rời khỏi rừng Phục Lâm an toàn, không chút trầy xước nào. 
Nằm ngoài bìa rừng chính là một sườn đồi tương đối cao, nhìn về phía xa xa chính là một thủ đô lớn với tường thành cao hơn 10 mét. Dòng người ra vào tấp nập, tiếng cười đùa vang khắp nơi. Bao quanh tường thành là một bình nguyên rộng lớn, cỏ dại mọc lên thành thảm cỏ, lưa thưa những đóa hoa dại trắng bên đường. Nhìn vào trong chính là những tòa nhà cao ngất ngưởng, cao thấp đan xen, phìa thủ đô ở hướng Tây có một nơi rộng lớn, một tòa nhà lớn với nhiều tầng lầu. Thiết kế kính bao bọc xung quanh, khỏi cần đoán cũng biết đó là học viện Tát Lôi nổi tiếng lừng danh bốn phương tám hướng. Cũng chính là ngôi trường mà cậu của quá khứ đã theo học và hiện tại lại sắp theo học một lần nữa. 
Cả bọn nhìn khung cảnh phồn hoa của thủ đô, cảm thán mà khen 
" Woaaaa,  thật tuyệt vời, ngạc nhiên thật! " 
Lăng Giang Tuyết mỉm cười nói 
" Đây là thủ đô lớn thứ hai nơi này, gọi là Lâm Viên.  Với học viện nổi tiếng học viện Tát Lôi " 
Thống Trung nhảy cẩng lên, nói 
" Chúng ta mau chóng vào trong xem thử, coi những thứ ăn nơi này có ngon hay không! Để ta còn ngày ngày đi bao trọn quán mà ăn nữa chứ " 
" Ừm ừm " 
Cả bọn nhóc nghe đến ăn là lại đồng lòng một trăm phần trăm, không lệch một tý nào. May mà trước khi đi cha có đưa cho ta 500 ngàn ma tinh phòng thân, không là ngay ngày đầu cũng không đủ mà bao chúng ăn. Sau này lại làm việc cực lực mà kiếm tiền vậy. 
Cả bọn nhóc thi nhau chạy về phía thủ đô, bọn Hạo Thiên đuổi theo sau. Vừa đi, Lăng Giang Tuyết rút ra một chiếc thẻ một xanh đen đưa cho Hạo Thiên, nói 
" Trong này muội có 1 triệu ma tinh. Huynh cầm lấy này! " 
Hạo Thiên lắc đầu nói 
" không cần đâu. Lúc trước cha có đưa cho ta rồi, về sau thiếu thì lại đăng kí vào công hội đi làm nhiệm vụ lấy tiền. Muội giữ lại đi " 
Lăng Giang Tuyết bảo 
" Chúng ta sau này là phu thê, đồ của huynh cũng là của ta, mà của ta cũng là của huynh. Vậy nên cầm lấy đi, chỉ cần sau này muội muốn mua gì huynh mua cho muội là được. Thậm chí là vượt quá số tiền này thì huynh cũng phải có mà mua cho muội " 
Hạo Thiên cười nhẹ, nói 
" Được, ta nghe muội " 
Hạo Thiên nhận lấy số tiền, rồi nhanh chóng đuổi theo bọn nhóc vào thành. 
Thuận lợi qua cổng lớn, cả bọn bị không khí náo nhiệt, phồn hoa ở thủ đô này thu hút lấy. Đặc biệt là những cửa hàng đồ ăn, nơi nơi đều thấy rõ ràng, nào là cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng dâu tây, đồ ăn nhanh, món ăn đặc sản... Các thứ các kiểu, nhiều thứ như vậy làm sao có thể không thu hút bọn nhóc cho được chứ, haizzz... 
Lúc này, nhóm Chu Lai tụ lại, hơi khom người nói 
" Mấy ngày qua nhờ mọi người mà chúng tôi có thể bình an trót lọt mà qua khỏi khu rừng Phục Lâm đó. Cảm ơn mọi người rất nhiều, hiện tại không làm phiền nữa, chúng tôi sẽ tìm lấy một nơi nghỉ chân. Nếu có thể cùng nhau vượt qua kì thi tuyển sinh này thì chúng tôi nhất định sẽ báo đáp " 
Minh Kỳ xua tay nói 
" Không có việc gì cả. Chỉ là đi cùng nhau mà thôi, chúng tôi cũng chẳng làm được gì. Hẹn gặ lại " 
Nói rồi liền nhanh chân bỏ đi, để lại đám Chu Lai với nụ cười nhẹ. Các người mà không làm được gì sao? Có các người yêu thú mới không dám tấn công đấy chứ, chỉ cần các người thở thôi cũng đủ dọa chúng sợ mà chạy mất dép rồi. Đi cùng các người như thể được bảo vệ trong lớp màn chắn dày hơn trăm mét đập mãi không vỡ vậy. Chúng ta chính là vô cùng cảm kích đấy, haizzz...  
.............. 
Nhóm Hạo đi dọc trên phố, thấy quán nào hay hay, đông khách lại tấp vào ăn. Gọi một lần chính là cả menu của người ta, mỗi món lại gọi năm phần ăn. Món nào không ngon, ăn không vừa miệng cũng cố mà nuốt xuống. Không thì lại được chính tay Hạo Thiên dồn nguyên cái dĩa vào họng vì tội phung phí. Nên là dù ngon dù dở một miếng cũng không chừa lại. 
Thường thì người ta lần đầu vào một quán nào đó, muốn biết quán đó có món ăn nào ngon món nào dở, hay món nào hợp khẩu vị mình thì chỉ việc kêu một phần thôi. Nhưng đám nhóc ( say đéo)  lại không như vậy, chúng gọi một lần năm phần ăn, ăn ngấu ăn nghiến, món nào ngon thì gọi thêm, không ngon thì cố mà nuốt vì nếu không thì đường ruột của chúng không chỉ tiêu hóa món ăn dở tệ đó không mà sẽ có thêm một hai cái dĩa trong đó nữa. 
Ghé qua vài cửa hàng, ăn uống no nê và nơi cuối cùng ghé vào chính là một tiệm nước. Gọi mỗi đứa một ly ưa thích, Hạo Thiên hỏi 
" Tuyêt nhi, ngày nào thì bắt đầu báo danh? " 
Lăng Giang Tuyết nói 
" Vào sáng sớm 7 giờ ngày mai. Cơ mà chúng ta không cần phải xếp hàng báo danh đâu vì muội sẽ trực tiếp dẫn muội người vào trong " 
Thống Trung cười nói 
" Lăng đại tẩu uy vũ " 
Hạo Thiên lại nói 
" Muội thật có quyền lực nơi đó nha " 
Lăng Giang Tuyết cười đắc ý, bảo 
" Đương nhiên rồi, muội đứng top 2 bảng xếp hạng hơn 80 năm trời nè, top 1 suốt từ lúc huynh đi đến năm cũng gần 50 năm rồi nè. Sao lại không có quyền lực cơ chứ, thậm chí lời muội nói ngang hàng với cả viện trưởng luôn đấy chứ " 
Hạo Thiên cười cười, nói 
" Không hổ là Lăng đại tiểu thư con gái Công tước đại nhân nha... À không, phải là không hổ là thê tử của ta mới đúng chứ nhỉ!? " 
Lăng Giang Tuyết hứ một tiếng, bảo 
" Ai là thê tử huynh, người ta vẫn chưa gả cho huynh mà " 
" Khụ khụ khụ " 
Bọn nhóc không hẹn mà cùng nhau ho lên một tiếng, tiểu Siêu nói 
" Chúng ta không muốn làm bóng đèn sáng đâu " 
Hạo Thiên cười cười không nói gì. 
Cả bọn sau khi ăn uống no say ngày trời thì tìm lấy một nơi nghỉ chân tạm một buổi tối. Sáng sớm hôm sau, khi mà mọi người tấp nập đổ xô đến học viện Tát Lôi báo danh, xếp hàng dài nghìn nghịt thì nhóm Hạo Thiên vẫn thong dong, thong thả mà bước đi trên đường với vẻ chán nán. Ngáp ngắn ngáp dài vì mệt. 
Đến trước học viện, khi người người đứng xếp hàng với lứa tuổi từ 18 trở xuống và lv trên 100 cấp. Mà cho dù báo danh có nhiều đến đâu đi nữa mà vào vòng thi không đậu thì cũng như không. Được biết rằng năm nay chỉ lấy có 200 học viên mà thôi, vì vậy sự cạnh tranh là rất cao. 
Nhìn dòng người chen chúc nhau, đông đúc ồn ào. Trước cổng lớn gần như bị bịt kín hoàn toàn, cánh cổng trắng được đóng sầm lại không hé mở cao hơn 3 mét phía sau lưng vị phụ trách ghi tên người báo danh. 
Lăng Giang Tuyết trực tiếp đi qua dòng người, không cần thiết phải xếp hàng gì cả. Đến trước mặt người phụ trách, gõ gõ xuống mặt bàn. Người phụ trách ngước mặt lên, hoảng hồn đứng thẳng người dậy, hơi khom người nói 
" Lăng đại tiểu thư.... Lăng đại nhân, người trở về rồi " 
Lăng Giang Tuyết nói 
" Ghi tên họ lại cho ta " 
" Vâng " 
" Tôi là... " 
Sau khi tất cả đã đọc tên đủ, người phụ trách lại tiến lên mở cửa cho Lăng Giang Tuyết vào trong trước những ánh mắt kinh ngạc của hàng trăm người nơi này. Nhiều tiếng bàn tán 
" Vị đó là ai vậy? Ngang nhiên chen hàng lại còn được ghi tên báo danh trước, trong khi chúng ta đã xếp hàng rất lâu rồi " 
" Người ta chắc là tuyệt thế yêu nghiệt của gia đình quý tộc nào đó đi, nhưng mà không hiểu lễ nghĩa gì cả đấy " 
" Học viện sao có thể phân biệt đối xử như vậy chứ? Cô ta không xếp hàng mà có thể vào rồi, ỷ là quý tộc nên vậy sao? " 
" Ta cũng là con của Tử tước nhưng phải xếp hàng như này, cô ta là ai chứ? " 
" Chúng ta cần lời giải thích a! " 
.......... 
" Im lặng, các người có biết đó là ai không chứ? " 
Người phụ trách sau khi tiễn Lăng Giang Tuyết đi liền quay sang gắt lên với đám người. Lại lớn giọng quát 
" Người ta chíng là Lăng gia đại tiểu thư, chưa kể còn là người đứng đầu bảng xếp hạng của học viện suốt mấy chục năm liền đó. Còn các người là ai chứ? Cũng chỉ là học viên mới đến mà thôi, thân phận không bằng một góc áo của người ta nữa cho nên hãy mau im lặng đi. Không thích báo danh nữa thì đi về, học viện chúng ta cũng không níu kéo làm gì cả! " 
Đám người im lặng phăng phắt không một tiếng động, người phụ trách lại nói 
" Người tiếp theo " 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.