Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 336: Người người ngưỡng mộ




Người phụ nữ khẽ cúi thấp người, tiến hành nghi lễ với đám An Lam Nguyệt, nhẹ giọng nói 
" Dân nữ bái kiến An Lam Nguyệt công chúa " 
An Lam Nguyệt mỉm cười tiến tới, đỡ cô dậy mà nói 
" sư mẫu không cần đa lễ, con là tới tìm Phong lão sư! " 
Cô gái " ồ " một tiếng, nói 
" Huynh ấy đang ở bên trong, để tôi dẫn đường " 
An Lam Nguyệt gật đầu nói 
" Vâng, con cảm ơn " 
Cô gái nhẹ bước đi đầu, dẫn đường cho cả bọn. Trong lúc đi thì đám nhóc phía sau luôn đưa mắt nhìn cô một cách đắm đuối không rời, FA lâu năm nên mê gái ra mặt luôn rồi, haizzz....  
Hạo Thiên lắc đầu ngao ngán, khẽ nói 
" Này, bớt lại đi. Chẳng phải đã bảo đó là sư mẫu của chúng ta rồi sao? Các người còn như vậy thì không khéo sư phụ xử cả đám đấy... " 
Bọn nhóc khuôn mặt chán chường, không nỡ rời mắt, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn một cái rồi hí hửng cười quay đi. Hạo Thiên cũng không cấm chúng được, đó là quyền riêng tư của chúng kia mà. 
Vào trong nhà, căn nhà rộng, trang trí đơn sơ. Có rất nhiều hoa được cắm tỉa và trang trí đẹp mắt để trưng khắp nơi. Thỉnh thoảng sẽ thấy những khói hương bay dập dờn, mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng thơm lừng, ngửi vào rất thích. Trên dọc hành lang sẽ thấy những bức ảnh gia đình được treo lên, nào là chụp riêng lẻ, chụp chung gia đình, chụp phong cảnh và có khi sẽ trưng bày những đồ cổ. Ảnh gia đình chụp dù là góc độ nào thì người đó vẫn đẹp, phải nói là vẻ đẹp không góc chết. Gia đình toàn người đẹp nên đẻ ra ai cũng đẹp hết, ghen tỵ thật mà. Bọn nhóc ngó quanh một hồi, cô dẫn cả bọn lên tầng 2 rồi rẽ phải, sau đó lại rẽ trái ở một đoạn hành lang, dừng lại trước cánh cửa gỗ màu xanh lam. 
Cô gái đưa tay gõ nhẹ cửa, nhẹ giọng nói 
" Phong, có người tìm huynh này " 
Một giọng nói dịu dàng, ấm áp liền vang lên, giọng nghe rất quen nhưng ngữ điệu lại rất khác, bọn nhóc có chút không quen thuộc cho lắm. Nhưng Hạo Thiên đã từng nghe qua một lần, mặc dù là lần hai rồi nhưng vẫn cảm thấy có chút kì cục. Vì từ xưa đến nay Thiên Vũ Phong lão sư luôn dùng ngữ điệu nghiêm khắc, lạnh lùng và đầy khiêu khích để nói chuyện, chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy cả... À mà có một lần với mình rồi, cơ mà vẫn không quen được. 
Ông nói 
" Uyển nhi, là ai vậy? Cho họ vào đi, cửa không khóa " 
Cô gái này tên gọi là Uyển nhi, hay nói đúng hơn là Hầu tước phu nhân Vô Tử Uyển, vị phu nhân mà người người phụ nữ đều ngưỡng mộ, đều vô cùng ghen tỵ với cô. Một phần vì vẻ đẹp mê người, hút hồn, hấp dẫn cả nam lẫn nữ, một phần vì cô là người hạnh phúc nhất, có một người yêu thương cô, luôn nhẹ nhàng, đối xử rất êm nhẹ với cô, có một gia đình luôn bảo bọc lấy cô, gia đình với 3 người nam và 2 người nữ, và đương nhiên nữ luôn được bảo bọc tốt nhất. Một phần khác là vì cô là nữ thiên tài trong số iat người ở nơi này, là người từ khi sinh ra đã có cặp sừng và đôi cánh nhỏ. Một cô gái khiến ai cũng phải ngưỡng mộ và ghen tỵ không thôi. 
Vô Tử Uyển nhẹ mở cửa, một tiếng " cạch " vang lên. Cánh cửa bật mở để tia sáng rọi ra, ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng. 
Đoàn người bước vào bên trong,  nhìn quanh căn phòng sáng suốt sơn màu trắng, một kệ tủ gỗ lớn chứa đầy sách, một bên bàn ghế sofa dùng để tiếp khách, chính giữa là nơi để làm việc. Thiên Vũ Phong khuôn mặt nghiêm túc đang cúi đầu xem một số giấy tờ gì đó, khuôn mặt vẫn không tiện ngước lên xem, mà vừa lật lật xem sổ sách vừa nói 
" Là ai đấy? " 
" Lão sư a, người làm việc chăm chỉ quá nhỉ? Để dồn mười mấy năm nay sao? " 
Hạo Thiên cười nhẹ nói. Thiên Vũ Phong nghe giọng nói liền dừng tay, ngước mặt lên nhìn, cười nhẹ nói 
" Nghe giọng biết ngay là con mà. Uyển nhi, giúp ta đi pha một chút trà đãi mấy cậu bạn nhỏ này nào " 
Vô Tử Uyển gật đầu, quay lưng rời khỏi phòng. Thiên Vũ Phong lại bảo 
" Lại ghế ngồi đi " 
Nhóm Hạo Thiên vây quần lại, ngồi lên ghế sofa, mặc dù nhóm hơn mười người nhưng ngồi vào ghế vẫn cảm thấy rộng một cách thoải mái. Thiên Vũ Phong lại hỏi 
" Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đến nơi này vậy? Ngày mai là tiệc thông báo hoàng tử với công chúa trở về rồi, chẳng hay hoàng tử với công chúa đến nơi này có việc gì chăng? " 
An Lam Nguyệt xua tay, nói 
" Thiên Vũ Phong lão sư a, người sao lại khách khí như vậy? Trước giờ chẳng phải vẫn nói chuyện rất bình thường sao? Sao trở về đây lại khách khí như thế chứ, người cứ gọi như bình thường là được! " 
Tiểu Siêu cũng gật đầu nói 
" Có câu " một ngày là thầy, cả đời là cha ". Lão sư chính là thầy, cũng là cha của chúng con. Nào dám để người gọi như vậy chứ, như vậy chính pà bất kính với người người. Cứ gọi là tiểu Siêu, Hạo Thiên hoặc Lam Nguyệt như bình thường là được " 
Hạo Thiên cũng đồng ý, bảo 
" Lời của tiểu Siêu đúng đấy ạ. Người đừng gọi chúng con như vậy, chúng con sẽ mắc tội bất kính mất thôi " 
Bọn nhóc cũng gật đầu, hùa nhau nói 
" Đúng đúng, lời của Boss nói đúng đấy ạ. Người đừng gọi như vậy " 
" Người cứ xưng hô với chúng con bình thường là được " 
" Người cứ gọi chúng con là thằng nhóc này thằng nhóc nọ cũng được, gọi tên oắt con này tên oắt con kia cũng chẳng sao, chỉ cần người đừng dùng kính ngữ với chúng con là được rồi " 
................ 
Thiên Vũ Phong nghe cả đám nói, cả người thoáng ngây ra một chút, ngay sau đó lại ôm mặt mà cười lớn một tiếng, nói 
" Ha ha ha ha ha ha, được rồi được rồi. Theo ý mấy đứa cả, muốn sao thì ta chiều thế nấy đi " 
" có chuyện gì mà huynh và mọi người vui như thế? Có thể cho ta cùng nghe có được không? " 
Cửa phòng bật mở, người phụ nữ với gương mặt cười hiền hậu, tay bưng khay chứa những ly trà, mỉm cười nhìn cả bọn mà nói. Theo sau cô là người hầu gái đang cúi đầu bước vào theo, bưng trà đưa cho từng người một, người hầu gái liền trở ra. Vô Tử Uyển đến cạnh Thiên Vũ Phong mà ngồi xuống. 
Cả bọn đưa mắt nhìn, nhưng ánh mắt bọn chúng không giống lúc nãy, hoàn toàn chỉ là ánh mắt nhìn người con gái bình thường. Hạo Thiên thầm thở phào một hơi, may mà bọn nhóc biết tém tém lại, không thì ăn đập với lão sư rồi. 
Hạo Thiên mỉm cười nói 
" Sư mẫu a, con là An Hạo Thiên, người cứ gọi con là Hạo Thiên. Còn đây là.......... ( giới thiệu tên bọn nhóc, xin được phép rút bước lời thoại).......... Bọn con đến đây hôm nay là để thăm lão sư, sẵn tiện muốn nhìn một chút vị sư mẫu của chúng con. Người quả đúng như lời mà Phong lão sư đã nói, rất đẹp ạ. Bọn con thật may mắn vì có một lão sư mạnh mẽ và một sư mẫu giỏi giang, đẹp người lại còn nấu ăn ngon như người ạ " 
Vô Tử Uyển hơi kinh ngạc, khẽ cười nói 
" Hi hi hi, thằng nhóc này, sao miệng lưỡi lại trơn tru như vậy chứ? Con dùng miệng lưỡi này mới cua được Lăng đại tiểu thư nổi tiếng chung tình của chúng ta sao? " 
Hạo Thiên lắc đầu vội vàng, nói 
" Nào có ạ, cô ấy vốn chính là người đến tìm con trước nha " 
Vô Tử Uyển nghe nói lại càng bất ngờ hơn, vì hiện tại cô chưa biết thân phận của Hạo Thiên là ai, cho nên nghe nói như vậy tỏ ý không hiểu cũng phải thôi. Một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trên mặt cô... 
Thiên Vũ Phong cười nói 
" Đây là An Hạo Thiên, chính là An Hạo Thiên nhị hoàng tử của nơi này đấy " 
Vô Tử Uyển lúc này mới " á " lên một tiếng, nói 
" Vậy là thuật trọng sinh của An Đế Vương thành công rồi? Nhị hoàng tử trở về rồi, thảo nào nghe tên lại quen như vậy " 
" Mẹ, con nghe nói cha về rồi sao? " 
Một âm thanh lớn vang lên, giọng khàn khàn âm lãnh, cùng với đó là tiếng bước chân chạy ầm ầm trên sàn đang tiến lại gần.... 
( P / s: do vấn đề tài chính nên tác giả rất muốn rút tiền, cơ mà không đủ điền kiện quy đổi, lại thêm thời gian quy đổi tiền sẽ đóng vào ngày 5 tháng 9. Cho nên tác sẽ viết một cách gấp rút, có những chương chắc sẽ lối chính tả mấy từ, một ngày có thể 2 đến 3 chương cho nên các bạn đừng kêu tác bạo nữa nha. 
Vì 2 đến 3 chương, sau đó lại phải đi học nữa, nên không có thời gian bạo đâu. À, còn có, hôm nay tác học thêm cho nên chỉ có 1 chương thôi nha. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.