Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 295: Quà tặng Hữu Hư tướng quân




Cuộc nói chuyện đại sự vẫn đang diễn ra trong môi trường nhỏ lắng và không bị quấy nhiễu bởi bên ngoài, nhưng ngay tức khắc sau đó, một giọng nói vang lên, phá tan sự nghiêm túc đó 
" Đại tư lệnh, có người cần gặp ngài! "
Một thanh niên tuổi hơn 20 chạy vào thông báo, Hạo Thiên nhăn mày, gỡ bỏ lớp màn cách âm, nói 
" Là ai? "
Thanh niên vừa chạy vào, chợt hoảng sợ trước gương mặt lạnh của Hạo Thiên, đứng nghiêm túc mà nói 
" Vâng! Là Mạc Bách Chiến, đồ đệ của Hữu Hư tướng tướng quân ạ! "
Hạo Thiên lại nhăn mày, nở nụ cười lạnh, Mạc Bách Chiến? Họ Mạc à,.... Oh, là ca ca của tên Mạc Tịch Sâm và Mạc Vân Châu. Nhớ là 25 tuổi là luyện dược sư bậc 1 cấp 8, đồn đãi được gọi là thiên tài, hiện tại cũng được 26, 27 gì rồi nhỉ!? Không biết vị thiên tài trong miệng đám người kia hiện tại đã thiên tài đến mức bào rồi. Đệ đệ mình bị giết cách đây lâu như vậy mà tận bây giờ mới tới kiếm sao? Vị ca ca này cũng thật có tâm mà! Ha... 
Đám Hạo Thiên nghe tên cũng chẳng có ấn tượng gì nhiều, thậm chí còn tự hỏi tên này là ai, quen không? Còn Vân Mộng lại rất có hiểu biết về người này, nghe đến tên liền nhăn mày, tỏ vẻ khó chịu, còn toát lên vẻ không ưa và cũng không thích cái tên này. 
Hạo Thiên cười nhạt, vỗ vãi Vân Mộng 1 cái, bảo 
" Cho vào! "
" Vâng! "
Người thanh niên hơn 20 tuổi liền chạy ra ngoài, khoảng 2 phút sau đó liền có người tiến vào. Một chàng thanh niên hơn 25 tuổi, dáng người cao ráo, ăn mặc chỉnh tề trong bộ quần áo màu xanh thẫm, giày đánh bóng vô cùng sạch sẽ, cảm tưởng soi được cả mặt của bản thân lên đấy. Mái tóc đen vuốt ngược ra sau nhờ keo, khuyên tai vàng đeo bên trái, nụ cười hiên ngang kiêu ngạo mà bước vào. 
Bắt gặp nhóm Hạo Thiên đang nằm rất thong dong, thoải mái dưới những chiếc dù che nắng lớn, không hề quan tâm tới sự tồn tại của bản thân mình, Mạc Bách Chiến cơ mặt giật giật, tỏ vẻ khó chịu cùng khinh thường, lại giấu đi vẻ mặt đó, tiến lại chỗ Hạo Thiên, hơi cúi đầu khom lưng lấy lệ, nói 
" Mạc Bách Chiến, đệ tử thứ 3 của Hữu Hư tướng tướng quân, luyện dược sư thiên tài 27 tuổi bậc 1 cấp 10. Xin ra mắt Đường Đại tư lệnh! "
Cả đám đưa mắt nhìn, hiện rõ ràng câu " Có ai hỏi không mà khai ngon lành vậy? Chắc chúng ta care! "
Hạo Thiên bắt đầu bật chương trình diễn, mỉm cười nói 
" Thế, hôm nay đồ đệ thiên tài của Hữu Thiên tướng tướng quân đến đây có chuyện gì không? "
Mạc Bách Chiến lia mắt nhìn Vân Mộng, ánh mắt trừng một cái, lại quay sang Hạo Thiên,  cười như không có chuyện gì xảy ra, nói 
" Không hẳn là tới tìm ngài, là tới tìm vị Vân Mộng tiểu huynh đệ đây. Nghe bảo cậu ta là đệ tử của ngài? "
Hạo Thiên cười đáp trả, nói 
" Đúng vậy. Chẳng hay ngươi đến tìm nó có chuyện gì? " 
Cả đám hiện tại nhìn Mạc Bách Chiến và Hạo Thiên cười cười nói chuyện với nhau. Có cảm giác như đang nhìn hai con cáo già vậy, cười rất gian xảo và không thực! 
Mạc Bách Chiến liền tỏ thái độ khinh thường cùng căm ghét nhìn Vân Mộng, nói 
" Đường đường là đại nam nhân vai rộng mắt sáng vậy mà lại bái một đứa nhóc làm sư phụ, đúng là chẳng ra gì mà! "
Lời vừa buông, Hạo Thiên liền lạnh mặt, Vân Mộng và Tử Kiệt nhất loạt nhăn mày tức giận, còn lại thì khẽ " quao " một tiếng, cùng nhau mặc niệm cho chàng thanh niên lớn họng mà não thì chẳng lớn này. 
Hạo Thiên cười lạnh, nói 
" Đứa nhóc như ta sao? Ồ, vậy phải là người như thế bào thì mới xứng đáng làm sư phụ đây? "
Mạc Bách Chiến cười lạnh, giở giọng khoe khoang, đáp 
" Đương nhiên phải là 1 người chính trực, anh mình và dày dặn kinh nghiệm như sư phụ ta rồi! "
Hạo Thiên lại cười nhạt, nói 
" Vậy cơ đấy. Hữu Hư tướng tướng quân thật có tài có đức khi đào tạo ra 1 đệ tử chẳng biết quy củ như ngươi, cũng thật có tài có đức khi đào tạo ra 1 người phế vật, não tàn và ngu xuẩn như ngươi. Ôi, bao nhiêu cái ngu cái xấu đều tụ vào mình ngươi, thật khiến người ta kinh tởm mà! "
Mạc Bách Chiến vị chửi cho ê chề, tuy lời nói không dài nhưng chửi lại rất nặng, Mạc Bách Chiến tức giận quát 
" Dù sao cũng chỉ là con trai của 1 đại gia tộc và cũng chỉ đơn giản là Đại tư lệnh mà thôi, dám ở đây giở giọng chửi ta. Tên nhóc con ngươi... "
Mạc Bách Chiến im bặt không nói gì thêm nữa, câm nín không dám hé môi. Cả đám Hạo Thiên cười nhạt, còn Vân Mộng cũng chẳng làm gì nhiều, đơn giản mũi kiếm chỉa ngay cổ Mạc Bách Chiến, nghênh mặt lạnh lùng nói 
" Ngon thì mở miệng la thêm nữa. Ta đảm bảo thanh kiếm này sẽ cắt ngang cổ ngươi không trượt miếng nào đấy! "
Mạc Bách Chiến lại lớn giọng nói 
" Ta dám chắc tên phế vật ngươi không dám làm gì ta cả. Nguoi đụng đến ta thì sư phụ ta, Hữu Hư tướng tướng quân sẽ lấy mạng ngươi, không ai có thể cứu ngươi, kể cả đó có là ai đi chăng nữa. Lúc đó chắc chắn ngươi đã giở trò mới khiến đệ đệ ta phải chết thảm, lần này ta sẽ khiến ngươi phải sống không bằng.... "
" Xoẹt "
Vân Mộng không nói hai lời, một kiếm kéo ngang qua, đầu lìa khỏi cổ, máu tươi tung tóe khắp nơi, văng đầy ra đất nhưng không một hạt nào rơi trúng chỗ của nhóm người Hạo Thiên đang nằm. Như có 1 màn chắn vô hình xuất hiện, gạt bay đi những hạt máu văng tới chỗ họ. 
Đầu của Mạc Bách Chiến lăn lông lốc trên đất, mắt vẫn mở lớn, nụ cười khinh thường vẫn hiện trên môi. Cái chết bất ngờ nhanh chóng và không hề nhân nhượng hay chần chừ, dứt khoát cắt đầu trong tức khắc. Nửa thân trên vẫn đứt vững không hề lung lay, chứng tỏ nhát chém đó ngọt như thế nào, lực đạo cũng thuần phục ra sao. Trên cổ còn hiện rõ đường cắt của kiếm, láng bóng và không hề sần lên dù chỉ 1 chút nhỏ. Khả năng sử dụng kiếm tuyệt vời! 
Vân Mộng chém xong, vung đi máu trên kiếm, tra lại vào vỏ và cất đi. 
Hạo Thiên cười nhạt, nói 
" Ngươi ra tay cũng thật nhanh đi.  Ta còn chưa kịp nói lời tạm biệt nữa cơ mà. Mà thôi, ngươi đi ra ngoài tìm tên lúc nãy, hỏi xem đi với hắn còn ai không rồi kêu người đó vào, không có thì kêu tên lúc nãy "
Vân Mộng cúi đầu rời đi. Hạo Thiên lúc này triệu ra 1 ngọn lửa đen, cho nó bay tới cái xác của Mạc Bách Chiến... Thiêu rụi! Còn cái đầu, Hạo Thiên thu nó lại, đặt lên 1 chiếc khay hình chữ nhật, chiều dài tầm 30 cm, chiều rộng cỡ 15 cm sau đó phủ lên 1 tấm vải đỏ rồi đặt sang 1 bên. 
Vân Mộng đi được 5 phút thì trở lại với 1 người đàn ông lớn tuổi tầm 60 mấy, đầu tóc bạc phơ, vest đen như quản gia vậy. Dẫn tới trước mặt Hạo Thiên, người đàn ông khom lưng cúi đầu chào, nói 
" Kính chào ngài, Đại tư lệnh! "
Hạo Thiên gật đầu, mỉm cười nói 
" Chào ông, phiền ông đem thứ này về đưa cho Hữu Hư tướng tướng quân, nói rằng đây là quà do Phiên Thiên tướng tướng quân gửi tặng ông ấy khi đã đào tạo ra 1 người đồ đệ như Mạc Bách Chiến "
Người đàn ông già thoáng kinh ngạc, đưa hai tay nhận lấy, lại thắc mắc hỏi 
" Xin hỏi, Mạc công tử đã đi đâu rồi ạ? "
Hạo Thiên bộ mặt giả điên không biết gì lại hiện ra, nói 
" À, cậu ta à. Ông không cần lo lắng, cứ mang thứ này về trước đi!  "
Người đàn ông khuôn mặt vẫn lo lắng, muốn hỏi thêm nhưng sợ mình nhiều lời liền bị mắng hay nặng hơn là giết cũng không chừng. Đành im lặng cúi đầu chào, quay lưng bỏ đi. 
Đợi cho đến khi người đàn ông đi khỏi, Hạo Thiên ngồi lại chỉnh tề, kế bên Lăng Giang Tuyết kéo Vân Mộng ngồi xuống đối diện, Hạo Thiên bảo.           
" Chúng ta lại tiếp tục cuộc nói chuyện ban nãy chứ nhỉ? "                       
Vân Mộng khẽ gật đầu đáp " vâng "
Hạo Thiên búng tay một cái,  lại tạo nên 1 màn cách âm vừa đủ dùng. Nói                 
" Ngươi có câu hỏi..... "
" Đại tư lệnh, có người muốn gặp ngài a! "
Một giọng nói lớn và quen tai vang lên, lại cắt ngang câu nói của Hạo Thiên..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.