Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 253: Không muốn sống nữa?




"Tôi muốn khiêu chiến"
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, cắt ngang bầu không khí sum hợp của Hạo Thiên. Cậu trước đến nay nghe người ta khiêu chiến đều sẽ đồng ý, đều sẽ chiến một trận ra trò. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cậu ghét câu nói này như vậy, cậu hiện tại rất muốn xẻ thịt lóc xương tên nào vừa mới nói câu này, để hắn biết được phá hoại tâm trạng của cậu sẽ chết thảm đến nhường nào. 
Khuôn mặt chợt lạnh lại, quay sang nhìn người vừa nói câu này, lạnh giọng
"Khiêu chiến? Ngươi đủ tư cách? "
Doãn Linh Linh đơ người, sợ hãi nhìn Hạo Thiên. Cô chính là người bốc đồng hô lên câu " tôi muốn khiêu chiến " lúc nãy. Giờ nghĩ lại, mình bị điên rồi sao aaaaaaaaaaa! 
Tân Thu Tâm đứng ở mũi du thuyền, nghe có người muốn khiêu chiến, liền nói
"Được, vậy Linh Linh học muội muốn khiêu chiến với đại tư lệnh hay với vị kia? "
Hạo Thiên một mặt lạnh băng, nhưng tay chính là nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lăng Giang Tuyết, rằng giọng
"Ngươi muốn... "
"Được rồi, hôm nay là ngày vui của chúng ta. Muội không muốn thấy cảnh người chết đâu"
Lăng Giang Tuyết nhẹ cười, giọng êm đềm nói nhỏ. Doãn Linh Linh nghe xong câu nói của Lăng Giang Tuyết, trong lòng dâng lên một nỗi bực bội, ngón tay trở chỉ thẳng vào mặt Lăng Giang Tuyết, quát
"Tôi muốn khiêu chiến. Cô ta vì cái gì được ngài ấy chấp nhận chứ. Cũng chẳng phải chỉ xinh đẹp một chút thôi sao? "
Mọi người ở đây hiện tại chính là kêu thảm giúp cô ta. Có biết mình đang đứng trước mặt ai mà la làng không? Lại còn dám nói như vậy trước mặt Đại tư lệnh, dám chỉ thẳng vào mặt người ngài ấy chọn, cô đúng là không muốn sống nữa rồi. Không chỉ vậy, người ta lớn lên không chỉ xinh đẹp, giỏi giang hơn cô mà còn mạnh hơn cô nữa đấy. Phen này con gái Doãn hiệu trưởng khó giữ mạng rồi a! 
"Xoẹt"
"Bịch"
Một luồng máu tươi chợt phun ra, ngón trỏ của Doãn Linh Linh rơi xuống đất, máu nhuộm dưới đất một mảng nhỏ. Doãn Linh Linh kinh hồn, hoảng loạn la làng
"Aaaaaa, tay... Tay tôi.... Tay.... Aaaaaa.... "
Hạo Thiên lạnh mặt, nói
"Muốn chết? Lại dám chỉ tay vào mặt nàng ấy,..."
"Bịch"
Doãn Bằng rơi xuống trước mặt Hạo Thiên, khuôn mặt lo lắng nhìn con gái mình, một mặt còn hoảng sợ nhìn Hạo Thiên, kinh hãi nói
"Hạo... Đại.... Đại tư lệnh a, ngài có gì từ từ nói. Linh nhi trẻ người non dạ chưa hiểu chuyện đời, ngài đừng so đo với nó"
Hạo Thiên hơi nghênh mặt, nói
"nói như vậy, ta chính là trẻ hơn con gái ngươi rồi. Cũng tính là trẻ người non dạ, ngươi cũng đừng ở đây so đo với ta làm gì. Một hai mạng người mà thôi, không đáng nhắc tới"
Ách, bị chơi lại rồi. Phải làm sao đây, Linh nhi con thật biết gây họa mà, lần trước chưa thấy sức mạng khủng bố của ngài ấy sao? Chưa sợ à, bây giờ thì hay rồi, ta làm sao cứu con đây. Doãn Bằng hoảng lên, không biết nên nói gì cho phải nữa. Con gái lớn lên bốc đồng,  đi gây chuyện thì thân làm cha phải giải quyết, nhưng đối mặt với Hạo Thiên thì giải quyết làm sao đây? Sợ là mạng ta còn giữ không được đây này! 
Doãn Bằng hoảng loạn cả lên, rốt cuộc lắp bắp nói
"Thế... Thế tôi phải làm sao để cậu hết giận đây? "
Trước tới nay ông với Hạo Thiên chính là xưng hô ta - ngươi, nhưng hiện tại không phải, mở miệng xưng ta - ngươi tình hình liền trở nên nghiêm trọng hơn nữa. Vì thế Doãn Bằng đổi sang xưng ngài - tôi, không muốn bất kính và làm Hạo Thiên tức giận hơn nữa. 
Hạo Thiên lạnh giọng, nói
" nể tình chúng ta giao hữu bao năm, ta sẽ nhẹ tay thôi. Vừa nãy tay nào vừa mới giơ lên chỉ, phế tay đó đi "
Nhẹ tay ở đây chính là bỏ qua a, qua miệng ngươi liền phế người ta. Ta phải làm sao đây? Trời ơi là ơi, con gái ơi là con gái... 
Doãn Bằng giật mình, kinh sợ nói
"Cái này.... "
"Đại tư lệnh a, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của người, người so đo làm gì những chuyện cỏn con này. Bỏ qua đi"
Các vị trưởng lão cũng phi xuống, đậu ngay bên cạnh Doãn Bằng, giải vây cho lão ta. 
Hạo Thiên nhăn mày, khuôn mặt không lộ chút biểu cảm gì, không hề đoán được một chút ý vị gì trên gương mặt cậu, cậu nói
"Bỏ qua? Ha, những người đắc tội với ta từ trước đến nay không chết cũng tàn phế. Vậy ông muốn cô ta chết hay tàn phế?"
Ba vị trưởng lão giật mình, trong từ điển của cậu ta không có từ bỏ qua sao? Kiêu ngạo quá rồi. Dù sao cũng chỉ mới 12 tuổi mà thôi, mạnh tới đâu cơ chứ. 
Nhị trưởng lão Sở Xuân nhăn mặt, nói
"dù sao cũng chỉ tay một cái thôi, ngài cũng đã chặt ngón tay của nó rồi, bỏ qua đi"
Hạo Thiên hết kiên nhẫn để nói chuyện với đám người này rồi, ngày cậu vui nhất lại trở nên như vậy, cậu không giết mà phế cô ta đã là nhân từ rồi. Hạo Thiên rằng giọng
"Một là phế cô ta.... Hai là, học viện này không cần nữa! "
Từ một chuyện nhỏ lại xé ra to, ai bảo đám người này cứ nhây với cậu. Doãn Bằng hoảng sợ trước câu nói của Hạo Thiên, không phải ông ta thôi, mà là toàn trường điều khiếp sợ, chỉ cần nhớ lại sức mạnh bức người lúc trước thôi. Thì học viện này có là gì cơ chứ! Cậu chỉ cần một chiêu ra liền có thể phá hủy toàn bộ rồi, haizz, Doãn Linh Linh này cũng quá không biết điều. Trêu chọc ai không chọc, lại chọc ngay tổ khủng long bạo chúa thế này có chết không chứ...  Haizzzz... 
Lăng Giang Tuyết kế bên, nắm nhẹ lấy tay Hạo Thiên, khẽ nói
"Được rồi, chẳng phải cũng đã phế 1 ngón tay rồi sao?  Chúng ta trở về thôi, muội mệt rồi."
Nữ thần a, cô xinh đẹp nhất, cô giỏi nhất, cô mạnh mẽ nhất, cô uy quyền nhất, mau mau kêu ngài ấy đi đi a. Chúng tôi hiện tại không biết phải xử lí sao đây này, cô là nữ thần của chúng tôi, cô giỏi nhất, mau kêu ngài ấy đi đi!!!
"Bịch... Bịch... Bịch... Bịch... "
4 bóng người xuất hiện, là nhóm Thiên Vũ Phong, họ đáp xuống ngay cạnh Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết, Thiên Vũ Phong nói
"Con với Lăng tiểu thư mau trở về đi, chuyện ở đây ta giúp con giải quyết thỏa đáng"
Lăng Giang Tuyết lắc đầu, nói
"Không cần phiền Phong lão sư người, chuyện đến đây thôi. Hôm nay là ngày vui của con,  con không muốn có bất kì chuyện gì không vui xảy ra đâu."
Lại quay sang Hạo Thiên, cô mỉm cười nói
"Rất lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau. Muội muốn ở riêng cùng huynh, Thiên ca ca"
Hạo Thiên khi đối mặt với cô là một con người hoàn toàn khác, gương mặt lúc nào cũng là nụ cười ôn nhu,  dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn, cậu nói
"Được rồi. Nghe theo muội cả"
Nói xong lại liếc nhìn Doãn Bằng, lạnh giọng
"Ta hi vọng đây là lần cuối cùng có người đắc tội với ta. Còn có lần sau? Học viện này không cần nữa rồi! "
Câu nói cuối cùng trước khi rời khỏi của Hạo Thiên đã khắc sâu vào tâm trí từng con người ở chỗ này. Lời này nếu xuất phát từ miệng 1 người khác thì chắc chắn không ai tin, thậm chí còn nghĩ rằng người này bị điên, bị thần kinh các kiểu. Nhưng lời này là do chính miệng Hạo Thiên nói ra, người mới 10 tuổi đã là đại tư lệnh, 12 tuổi là Phiên Thiên tướng có chức vị ngang hàng với Thiên đế và Thiên nữ, người dùng sức 1 người chống lại 3 tàu chiến với số lượng quân hơn 3 ngàn cùng với 3 vị có lv hơn 300 cấp, người có địa vị cấp bậc còn mạnh hơn của hiệu trưởng Doãn, đến 3 vị trưởng lão cũng phải e dè, lo sợ. Còn nghe bảo ngài ấy lấy sức một người giết 15 vạn người, tin này được truyền nhau suốt mấy tháng nay rồi. Người như vậy nói ra câu như thế với sắc mặt tàn khốc như vậy có thể là giả sao? Vả lại, những lời ngài ấy nói trước đến nay đều làm được.
Toàn trường một mảng kinh sợ, run rẩy không thôi. Cả hai quả thực là trai tài gái sắc, là một đôi trai gái đẹp kinh thế, cũng mạnh kinh người. Mỗi lời nói ra đều rất có cân lượng, địa vị tiền tài thì khỏi phải nói, ngài ấy chính là dạng người trên tất cả không dưới một ai a. Hôm nay học viện đắc tội với ngài ấy, đây tuy là lần đầu nhưng sẽ là lần cuối, lặp lại một lần nữa thì mấy trăm năm lịch sử của học viện chắc chắn bay sạch sẽ a. 
Hạo Thiên tay trong tay với Lăng Giang Tuyết, cả hai nhẹ nhàng bước khỏi nơi này. Để lại bên trong một mảnh hỗn loạn, người người sợ hãi, để cục diện này lại cho nhóm Thiên Vũ Phong giải quyết. 
Thiên Vũ Phong đợi Hạo Thiên đi khỏi, liền nói
"Ai không có phận sự liền rời khỏi, sự kiện đã kết thúc rồi. Học viên khu nào liền về khu nấy, nhanh lên"
Các học viên nhận được lời nói như nhận sự ban sống, nhanh chân rời khỏi không do dự. Cái không khí căng thẳng nơi này quả thật không ở nổi nữa rồi, ở thêm càng lâu càng bị vạ lây. Mau mau rời khỏi. 
Đợi cho tất cả học viên nội ngoại viện đã đi hết, chỉ còn lại Doãn Linh Linh, Doãn Bằng cùng các vị trưởng lão và nhóm Thiên Vũ Phong. Sắc mặt Thiên Vũ Phong liền thay đổi chóng mặt, lạnh nhanh hơn cả hàn băng, nói
"Hay thật. Ngày vui của đệ tử ta mà cũng dám phá, con gái ông không muốn sống nữa rồi đúng không? "
Nhị trưởng lão Sở Xuân nhăn mày, nói
"Lão sư khu nào đây, sao còn không mau quay về ở đây làm gì? Còn nói những lời như vậy, có phải muốn bị đuổi rồi không? "
Thiên Vũ Phong cười khinh, nói
"Đuổi? Lũ sâu bọ các người phá ngày vui của đệ tử ta, chắc không muốn sống nữa rồi. Còn ở đây mạnh miệng"
"Ặc"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.