Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 245: Không chỉ 1 mà là cả 3!




"Xin dừng.... "
"Rắc! "
Chân tiểu Siêu giẫm xuống, khúc xương của Duy Linh liền gãy nát, nát bét ra, máu chảy đầm đìa, ướt đẫm ống quần. 
Lúc này, Sở Minh Thương từ trên lầu phi xuống, chắn trước người Duy Linh, Duy An và Duy Anh bị ném bay đi cũng lần mò bò lại gần tên Duy Linh này, Sở Minh Thương nói 
"Xin ngài dừng tay. Như vậy đủ rồi"
Tiểu Siêu ánh mắt lạnh dần, nói
"Ngươi có tư cách gì? Ca ca ta chính là muốn phế chúng"
Sở Minh Thương rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt tiểu Siêu, nhưng thân là giáo viên sau này của nội viện, phải giải quyết chuyện này, cậu nói
"Đại tư lệnh ngài ấy nói phế họ, nhưng là phế thôi chứ đâu có nói cụ thể là phế cái gì. Cậu hiện tại đã phế chân của người này rồi, cũng có chữ phế trong đấy, xem như xong đi"
Hạo Thiên nghe Sở Minh Thương nói vậy, liền lạnh giọng đáp
"Vậy thì phế toàn thân cũng có chữ phế trong đấy. Ta chính là muốn phế toàn thân hắn! "
Sở Minh Thương cứng họng, không ngờ mình nói câu trước, câu sau liền bị ngài ấy móc ngược trở lại, lại nghe Sở Minh Thương bảo
"cái này..."
Tiểu Siêu lại nói
"Bây giờ ngươi có tránh hay là không? Nể mặt ngươi ta chính là phế chứ không giết, còn nếu ngươi không tránh thì ta sẽ phế hắn rồi giết luôn ngươi! "
Sở Minh Thương lạnh sống lưng, toàn thân khẽ run một cái, cậu biết, nhóm đại tư lệnh trước tới nay nói gì làm nấy, không hề nói đùa bao giờ. Thứ nhất là vì người ta có thực lực, thứ hai chính là quyền lực. Cậu một trong hai cái gì cũng thua họ, nhưng hiện tại không thể không bảo vệ nhóm huynh đệ họ Duy này. 
Trong lúc Tiểu Siêu và Sở Minh Thương nói chuyện, Hạo Thiên nhắm mắt một lúc,  đến lúc mở mắt ra thì mắt cậu như phát quang, một vầng sáng xoẹt qua rồi biến mất. Lòng thầm kêu tuyệt, Hạo Thiên trong thời gian phút chốc đã đột phá 1 cấp, từ 485 lên 486, như vậy đã được coi là một sự tuyệt vời rồi. 
Hạo Thiên đứng dậy, nói
"Nhanh đi"
Tiểu Siêu gật đầu, tiến lên phía trước, vừa đi vừa nói
"Nếu huynh đã không tránh thì cũng đừng trách chúng ta ác! "
Sở Minh Thương toàn thân toát mồ hôi, phải làm sao đây? Làm sao bây giờ? Không bảo vệ thì mình có thể sống nhưng nếu mình không bảo vệ thì sẽ phải đối mặt với người khác như thế nào đây? 
Những học viên vây xem xung quanh cũng thầm cầu nguyện cho Sở Minh Thương, họ tuy thích vẻ đẹp của nhóm Hạo Thiên nhưng lại kính sợ sức mạnh, sự lạnh lùng, tàn nhẫn của nhóm họ. Học viên ngoại viện có thể nói là kính nể, ngưỡng mộ, nhưng nội viện có thể gọi là kính sợ, tôn sùng, sợ hãi nhóm Hạo Thiên vì họ đã chứng kiến được sự tàn nhẫn và sức mạnh vượt bậc của họ. Sức mạnh áp đảo, ra tay không nhân nhượng và cũng không hề rung động trước bất cứ lời van xin nào. 
Sở Minh Thương không lùi bước, chỉ đứng yên một chỗ mà nói
"Cái này... Xem như ngài nể mặt hiệu trưởng, đừng giết họ. Họ dù sao cùng hạt giống của học viện, ngài giết họ rồi thì học viện sẽ ra sao đây? "
Tiểu Siêu cười khinh, nói
"Nể mặt lão Doãn? Để xem lão có bao nhiêu cái mặt để ta nể đã, hay là không có cái nào! "
"Đến đây được rồi! "
Một thanh âm thanh thúy vang lên, êm đềm, dịu nhẹ nhưng đầy uy lực, vang vọng khắp nơi trong này. An Lam Nguyệt, Tử Kiệt, Thiên Tuyết và Hoắc Phong Lam vừa tiến tới chỗ Hạo Thiên cũng nghe thấy thanh âm này, giọng điệu cũng rất quen thuộc. 
Một bóng người xuất hiện, dáng người cao ráo, mái tóc tím xõa tung trong gió, bay phấp phới khi chân vừa chạm đất, ánh mắt quả quyết, cương trực nhìn nhóm Hạo Thiên, khí thức ngất trời và còn ai khác ngoài Thiên Vũ Phong có thể  kêu đám Hạo Thiên dừng cơ chứ. Chắc chắn chỉ có ngài ấy mà thôi! 
Thiên Vũ Phong lưng thẳng vãi rộng, đứng trước mặt tiểu Siêu, nói
"Các con đến đây được rồi. Chấp nhặt với bọn chúng làm gì!"
Bên nhóm Hạo Thiên, An Lam Nguyệt và tiểu Siêu mặt tươi như hoa, Hạo Thiên thì không nói gì, chỉ khẽ nhăn mặt, Tử Kiệt và Hoắc Phong Lam thì không biết nên dùng biểu cảm gì, còn Thiên Tuyết khi thấy Thiên Vũ Phong liền chạy ào đến, ôm lấy ông. Ông cũng đưa tay bế Thiên Tuyết lên. 
Bên Sở Minh Thương, cậu như gặp được vị cứu tinh của mình, như gặp được người vừa mới cứu cậu một mạng, cứu cậu thoát khỏi địa ngục. Sự xuất hiện tuy bất ngờ nhưng lại là điều tuyệt vời đối với Sở Minh Thương, Thiên Vũ Phong mà chậm một chút thì Sở Minh Thương chết chắc rồi! 
Hạo Thiên lạnh mặt, nói
"Con hỏi người, nếu có người giơ chân lên và định giẫm lên mặt người, người sẽ làm sao? "
Thiên Vũ Phong lập tức trả lời
"Đương nhiên là phế hắn rồi! "
Hạo Thiên gật đầu, nói
"Vậy con chính là đang phế hắn"
Thiên Vũ Phong lại nói
"Phế chân hắn được rồi, dù sao cũng chính là cái chân gây họa"
Hạo Thiên lạnh mặt, ánh mắt vô cảm nhìn Thiên Vũ Phong, nhìn một hồi lại nói
"Không, con muốn chính là phế tứ chi"
Thiên Vũ Phong lại bảo
"Ta đã chuẩn bị cho con một món quà. Xem như quà mừng con đạt được 486 cấp, món quà này đảm bảo khiến con quên đi sự tức giận hiện tại. Nếu sau khi tham gian sự kiện con vẫn còn giận thì đích thân ta sẽ ra tay giết tên đó luôn cho con chứ đừng nói là phế tứ chi! "
Đám người xung quanh, nghe đến số 486 thì mắt mở lớn, miệng há hốc, tưởng chừng nhét đủ cả trái táo lớn. Ngài đang nói gì vậy, đại tư lệnh mới bao tuổi đâu, sao có thể là 486 cấp được, ngài đang lừa chúng tôi sao? Đùa không vui đâu, yêu nghiệt quá rồi, hết sức yêu nghiệt rồi. Đại tư lệnh ngài đây có phải là con của mẹ thiên nhiên không? Sao định luật tự nhiên không áp dụng lên người ngài vậy? Ngài mới chỉ 12 tuổi thôi đấy, trời ơi là trời, công bằng ở đâu? Mà, món quà gì có thể khiến ngài ấy xuôi đi cơn tức giận, cũng thật muốn biết mà!
Hạo Thiên lạnh mặt, im lặng một hồi, lại nói
"Được, vậy con chờ xem món quà mà người chuẩn bị to lớn thế nào mà có thể khiến con quên đi sự tức giận này. Nhưng mà nếu nó khiến con không vui, thì đừng nói là giết một tên, con muốn người giết cả 3!"
Thiên Vũ Phong gật đầu, lập tức nói
"Được. Đều đáp ứng con hết"
Lúc này đây, Thiên Vũ Phong, An Lam Nguyệt và Tiểu Siêu đang thầm cười và truyền âm nói chuyện với nhau. An Lam Nguyệt truyền âm 
"Món quà này không chỉ khiến đệ quên đi sự tức giận mà còn có thể quên luôn sự tồn tại của chúng ta luôn ấy chứ"
Tiểu Siêu gật đầu, cười đáp
"Đúng vậy, Thiên ca mà gặp được chắc sẽ quên luôn chúng ta mất"
Thiên Vũ Phong cười lớn, nói
"Hai người đoán mò làm gì, chúng ta đi xem là biết ngay ấy mà"
An Lam Nguyệt và tiểu Siêu gật đầu, tất cả cùng theo sau Hạo Thiên, sẵn tiện phổ cập luôn các quy tắc, nội dung vòng thi một cách cặn kẽ cho Hạo Thiên. Để cậu nắm rõ hơn sự kiện này. 
Sở Minh Thương thoát được một kiếp nạn, toàn thân không khỏi toát mồ hôi khi nhớ lại cảm giác đáng sợ ban nãy, quả thật như tử thần đang đứng trước mặt và chỉ cần kéo một cái mình liền có thể chết bất đắc kì tử. Không khỏi thở dốc một hơi, lại quay sang huynh đệ họ Duy, nói
"Hai người muốn đưa đại ca đi rồi rút khỏi tham gia hay vẫn muốn tham gia vào? "
Duy An liền nói
"Chúng tôi vẫn sẽ tham gia! "
Duy An và Duy Anh ánh mắt đầy giận dữ, nhìn về phía nhóm Hạo Thiên đang đi khỏi. Sở Minh Thương thở dài, nói
"Tôi biết hai người đang rất tức giận nhưng mà tốt hơn hết đừng chọc vào họ, nhất là người có mái tóc đỏ ấy. Nếu để người đó tức giận thêm một lần nữa, đừng nói là hai người, thậm chí cả học viện này cũng không giữ nỗi đâu"
Duy An kinh ngạc, liền hỏi
"có gì phải sợ hãi như vậy? Cùng lắm chỉ là một tên nhóc"
Sở Minh Thương lắc đầu,  nói
"Tốt nhất là đừng tham gia nữa"
Lại nhìn xung quanh nói
"học viên nội viện, ai không tham gia thì lại phổ cập kiến thức về đại tư lệnh cho mấy người này đi"
Sở Minh Thương vừa dứt lời, một vài học viên liền đứng ra nói
"Để chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ nói cho họ biết về nhóm đại tư lệnh! "
Sở Minh Thương gật đầu, nói
"Vậy phiền mọi người rồi, sự kiện sắp bắt đầu, tôi đi trước đây"
Sở Minh Thương nói xong liền đi khỏi, ai có phận sự thì ở lại, ai không thì lập tức di chuyển vào bên trong. 
Nhóm người ở lại phụ giúp việc khiên Duy Linh vào nơi chữa trị, sau đó giúp hai huynh đệ Duy An và Duy Anh phổ cập kiến thức về nhóm Hạo Thiên. Về lai lịch, địa vị, sức mạnh, tầm ảnh hưởng đến các gia tộc và thậm chí là đến Chính Cung, về những sự việc oanh liệt của nhóm Hạo Thiên đã xảy ra ở học mà họ biết..... Rất nhiều,  rất nhiều thứ khác nữa. 
Hai huynh đệ Duy An và Duy Anh nghe kể mà rùng mình sợ hãi, mồ hôi lạnh cứ tuôn ra liên tục. Sự kính sợ cứ tăng lên sau mỗi câu chuyện mà họ kể, suy ngẫm về những gì mình đã làm. Cả hai không khỏi run sợ, chúng ta đã làm cái gì thế này? Chúng ta vừa mới làm điều điên khùng gì vậy? Chê mạng quá dài sao? Trời ơi, người ta mới 12, 13 tuổi đã khủng khiếp như vậy, người ta chỉ cần tỏ ra không hài lòng một chút mình liền có thể chết không cần lí do! Mình vừa làm cái trò gì vậy nè? Đi 3 năm về nên lú rồi, lú cả đám rồi! Kỳ này vị lão sư kia không khiến ngài ấy thỏa mãn chắc chắn chúng ta sẽ chết hết. Ông trời ơi, cầu xin ông hãy khiến ngài ấy thỏa mãn với món quà đó, nếu không chúng ta chết chắc rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.