Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 202: Gia tộc này, cũng như vậy sao?!?




Rời khỏi phòng, Hạo Thiên bảo Minh Thi và Ninh Dịch trở lại Nghịch Thiên trước, còn mình thì về lại gia tộc.
Bên trong gia tộc, đã 4 ngày kể từ khi thất trưởng lão bị Minh Thi thiêu cháy. Mọi người trong gia tộc vẫn hoạt động bình thuờng, chỉ có nơi ở của thất trưởng lão là có hơi nhộn nhịp một chút, người vào kẻ ra thường xuyên tấp nập, mục đích chính là chăm sóc và thay băng cho lão. Lần đó lửa thiêu cũng không nhẹ, chiêu Hắc Hỏa lần đó xem ra chơi rất vui, Hạo Thiên cũng đã về làm thử, nó dễ gì hơn cậu tưởng nhiều. Một ngọn Hắc Hỏa được tạo ra với ngọn lửa cháy bất diệt, cháy mãi không tàn trừ khi người tạo nên thu hồi lại chúng hoặc là vật bị dính Hắc Hỏa cháy thành tro thì tới lúc đó, Hắc Hỏa cũng sẽ tắt.
Cất bước vào trong, Hạo Thiên bắt gặp Đường Ngọc Lam đang miệt mài bưng một chậu nước khá lớn so với cơ thể nhỏ bé của cậu, phải nói là lớn gấp 4 lần cơ thể cậu, chập chững bước từng bước, không để cho nước phải rơi ra ngoài. Lại quan sát một chút, bỗng...
"A... A.... Á... "
Đường Ngọc Lam nghiêng người một bênh, cố gắng giữ vững nhưng bất thành, chậu nước nghiêng rồi, sắp đổ rồi, nhưng....
"Đệ không sao chứ?"
Hạo Thiên tiến tới, một tay đỡ lấy chậu nước không để nó đổ, một tay nắm lấy Đường Ngọc Lam không để cậu bé phải ngã. Đường Ngọc Lam ngơ ngác nhìn, vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói
"Cung nghênh Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, đại tiểu thư... Cảm ơn đại thiếu gia"
Đường Thiên đặt chậu nước sang một bên, mỉm cười nói
"Đệ đang làm gì vậy? Sao hôm nay không tới lớp"
Đường Ngọc Lam nói
"Hôm nay không phải lên lớp ạ. Nên đệ giúp mẹ bưng nước... "
Hạo Thiên cười, nói
"Nhưng ta nhớ chậu nước đâu có to như vậy!?"
Đường Ngọc Lam hơi sợ, tưởng sắp bị trách phạt, nên cúi đầu nói
"đệ xin lỗi, đệ... "
Hạo Thiên nâng mặt của Đường Ngọc Lam lên, nói
"Đệ có làm gì sai đâu cơ chứ. Sao phải xin lỗi? Nói ta biết tại sao không lấy chậu nhỏ ấy, chậu này chẳng phải quá lớn so với đệ sao? "
Đường Ngọc Lam gật đầu, thành thật trả lời
"Đệ nghĩ lấy chậu nhỏ sẽ lâu lắm, nên đệ lấy cái chậu lớn hơn để lấy nước.. Mà hình như nó hơi nặng... "
Tiểu Siêu kế bên nói
"Chẳng phải trong nhà có vòi nước sao? Sao không mở vòi mà dùng? "
Đường Ngọc Lam hoảng sợ
"Trong... Trong nhà quả thật có nước.... Nhưng các thúc thúc và mợ không cho dùng, nói mẹ con đệ không phải người trong gia tộc nên không cho dùng, bảo ra giếng mà lấy.... Nên... Nên đệ mới chạy ra đấy.... "
Nói đến đây, lại nhìn lên khuôn mặt Hạo Thiên, hoảng sợ cúi xuống, không dám nhìn lên nữa, An Lam Nguyệt tiến tới, xoa đầu cậu bé, nói
"Tiểu Lam này, chuyện này xảy ra khi nào? "
"từ khi chúng ta vào đây ạ"
Đường Ngọc Lam trả lời. An Lam Nguyệt mỉm cười nói
"Vậy hiện tại mẹ đệ đang ở đâu? "
Đường Ngọc Lam nói
"Đệ dắt mọi người đi"
Rồi lon ta lon ton chạy trước, Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt theo sau. Hạo Thiên nói
"Rốt cuộc gia tộc này cũng chẳng ra gì! "
Tiểu Siêu gật đầu, Đường Ngọc Lam dắt cả 3 vào khu nhà bếp nơi mẹ cậu đang làm việc, bước vào trong, đám người hầu tụ 5 tụ 7 lại nói chuyện, giỡn hớt, không làm gì cả. Nhưng lại duy chỉ một người phụ nữ ở riêng một mình, làm việc riêng lẻ một mình. Dáng người gầy gò, mái tóc đen nhánh được cột lại, bộ quần áo chấp vá đủ nơi, đang cực lực rửa một chồng chén đĩa rất cao.
Hạo Thiên nhíu mày, chẳng phải khi đưa họ vào đây cha đã cho họ rất nhiều đồ mới sao, sao bây giờ đều là đồ rách, chấp vá không vậy. Lại còn, cả đám làm toàn việc nhẹ, đẩy cả núi chén đĩa cho 1 người phụ nữ ốm yếu, lại không cho dùng nước ở đây mà bắt ra ngoài lấy. Các ngươi có vẻ quá xem thường gia quy rồi, Hạo Thiên tiến vào trong, đám người hầu quay sang nhìn, kinh ngạc buông bỏ công việc của mình mà chạy ra, cúi thấp đầu xuống
"Cung nghênh nhị vị thiếu gia, tiểu thư"
Lúc này, người phụ nữ với dáng dấp gầy gò mới kịp thời phát hiện ra nhóm Hạo Thiên, vội vội vàng vàng chạy ra, cúi đầu nhưng bị một bà nào đấy, mắng
"Sao chậm chạp quá vậy hả? Cô không thấy thiếu gia đến sao, bộ không có mắt à? "
"Quỳ xuống"
"Bịch... Bịch... Bịch... "
Một thanh âm phát ra từ miệng Hạo Thiên, tất cả nhất loạt quỳ xuống, sự uy hiếp đập lên đầu từ người ở đây, nhưng trừ mẹ con Đường Ngọc Lam ra, cả 2 ngơ ngác nhìn, lại tưởng mình phản ứng không kịp, lúc này mới lại lò mò quỳ xuống. Tiểu Siêu tiến tới, đỡ lấy mẹ của Đường Ngọc Lam đứng dậy, mỉm cười nói
"cô không cần quỳ đâu. Nào, lại đây ngồi xuống đi"
Hạo Thiên nhìn theo, người phụ nữ này mới chỉ 30 mấy mà thôi, sẽ rất đẹp nếu được ăn uống đầy đủ và không phải làm việc quần quật suốt ngày kể từ khi vào đây. Nhưng giờ đây gương mặt trẻ đẹp, tươi tắn đã bị phai mờ đi do gầy gò, ốm yếu. Hạo Thiên liếc sang đám người học, nhăn mày lại, nói
"Ai là người quản lý khu bếp này? "
"Tôi... Tôi ạ!? "
Người đàn bà lúc nãy mắng mẹ của Đường Ngọc Lam giơ tay lên, ánh mắt sợ hãi nhìn Hạo Thiên. Hạo Thiên nhìn bà ta, đồ từ trên xuống dưới đều là đồ mới, không chỗ nào bị phai mờ. Đáng lý người làm ở đây khi đi làm thường sẽ mặc đồ cũ, khi nào được nghỉ hay đi đâu chơi mới lấy đồ mới ra mặc. Mà nhìn bà ta xem, từ trên xuống dưới đều là đồ mới, hẳn rất là dư dả đồ đây mà. Hạo Thiên khẽ quát
"Bà nghĩ bà đã làm gì? "
Bà ta run rẩy, lắp bắp nói
"Tôi... Tôi không hiểu thiếu gia đang nói gì? "
"Chát"
Một lực đánh bằng gió tát thẳng vào mặt bà ta, khiến bà ta té ngửa ra sau, ôm mặt mình. Hạo Thiên nhìu mày, nói
"Đồ này từ đâu mà ra? Tại sao mẹ của Ngọc Lam lại phải làm việc nhiều như thế trông khi các ngươi cả đám như vậy mà chỉ ngồi chơi? Tại sao không cho cô ấy dùng nước ở đây, nơi này đâu có thiếu nước, mà bắt ra tận ngoài kia xách vào? Ngươi nghĩ gia tộc ta nghèo đến nỗi không có nước dùng sao? HẢ? "
Bà ta run rẩy, lật đật bò dậy, tiếp tục quỳ, hoảng sợ nói
"Cái này.. Cái này.... Là do... "
"Chát"
Hạo Thiên lại một lực đánh bằng gió đánh thẳng vào mặt bà ta đánh đều cả hai bên. Cậu lại chỉ vào một gia đinh khác, nói
"Ngươi! Thành thật nói ra sự việc diễn ra ở đây trong 5 tháng qua, mẹ con Đường Ngọc Lam đã trải qua những gì. Còn nếu ngươi cũng giống như bà ta, thì sẽ là cái chết chờ ngươi chứ không phải là cái tát nữa đâu!"
Tên gia đinh này hoảng lên, dập đầu lia lịa nói
"Vâng.. Vâng.. Thuộc hạ nói hết, nói hết mọi việc. Trong 5 tháng qua, kể từ khi lão gia chủ chuyển họ tới đây, cho họ đồ đạc mới và cái thứ chuyên dụng khác đều bị quản lý lấy hết, chỉ để lại cho họ những bộ đồ rách nát. Thay vì họ được ở trong một phòng riêng thì bị quản lý đuổi ra, cho ra ở nhà kho chứa đồ cũ, còn bị quản lý ngày ngày bắt ép làm việc tới tận khuya mới được nghỉ, cơm ăn thì ngày chỉ có 2 buổi mà thôi...."
Hạo Thiên khuôn mặt trầm lại, vẻ đáng sợ lại càng lộ ra, khiến người khác không dám ngước đầu lên nhìn. Lại nói
"Sao các ngươi không đi báo với gia chủ, hay người bên ban kỉ luật? "
Gia đinh này lại nói
"Chúng... Chúng tôi sợ ạ... Nếu chúnh tôi đi báo, bà ấy sẽ không làm cơm cho chúng tôi, hoặc là sẽ cho chúng tôi ăn cơm thiu ạ. Còn cảnh cáo chúng tôi không được giúp đỡ mẹ con Ngọc Lam nữa ạ"
Hạo Thiên nhìn sang Đường Ngọc Lam, nói
"Có đúng như vậy không? "
Đường Ngọc Lam hơi sợ, nhìn bà quản lý, lai nhìn Hạo Thiên, tiểu Siêu kế bên Ngọc Lam, xoa đầu cậu bé, nói
"Không phải sợ, đệ cứ nói đi"
Đường Ngọc Lam gật đầu, nói
"dạ.. Dạ đúng ạ"
Hạo Thiên lại quay sang nhìn, đám người hầu, ánh mắt sắc lạnh quét ngang từng người một. Rồi ngưng lại trên người bà quản lý đang run rẩy quỳ nhìn Hạo Thiên, run rẩy nói
"Lão nô không có... Xin.. Xin đại thiếu gia tha cho... Lão nô bị oan mà.... "
"Cạch"
Cánh cửa mở ra, một lão già râu tóc bạc phơ bước vào. Hạo Thiên hơi liếc sang nhìn, là ngũ trưởng lão Đường Khiêm, ông ta vào đây làm gì cơ chứ? Đường Khiêm nhìn quanh thấy người hầu đang quỳ đầy đất, lại nhìn thấy Hạo Thiên đang tia ánh mắt sắc bén tới chỗ ông, vội vàng cúi chào
"Kinh chào đại thiếu gia! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.