Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 172: Hoài niệm




"À thì... Cái này...."
Đường Thiên Long không biết giải thích thế nào, mặc dù ông mới là người bị sai đi đánh giặc và bị thương, nhưng ông hiện tại cảm thấy rất không ổn với cái nhìn và khuôn mặt lúc này của con mình. Nó như thể sắp có biến lớn xảy ra và mục tiêu chính xác là Thiên đế và Thiên nữ, nó định tìm 2 người tính xổ sao?
"Cái này.... Cái này chắc do 2 ngài ấy quên thôi. Không có chuyện khinh thường con đâu! "
Hạo Thiên đảo mắt nhìn cha mình, khuôn mặt như thể hòa hoãn đi đôi phần, miệng còn nở nụ cười, nhưng đám nhóc biết chắc bên trong của Boss là một loại biểu cảm khác nữa. Cậu cười nói
"Cha chắc chứ. Dù sao ngày mai sau khi trở về con cũng sẽ theo cha và mẹ đến Chính Cung thôi. Tới lúc đó ta hãy nói tiếp nhé, Thiên đế và Thiên nữ không cho con lời giải thích hợp lý là không xong với con đâu"
Đường Thiên Long nuốt nước bọt, ông hiện tại sợ hãi chính con trai của mình, mặc dù nó không làm hại mình. Nhưng ông lại sợ hãi, sợ hãi mỗi khi Hạo Thiên nói những câu đầy ẩn ý như vậy. Hiện tại con trai ông đã đạt tới sức mạnh mà không một ai ở đất nước này có thể đạt tới, mạnh hơn cả Thiên đế và Thiên nữ rồi, nên khi Hạo Thiên nói câu nói đó, khiến cho ông cảm thấy lo lắng cùng sợ hãi. Đường Thiên Long cười cười, nói
"Con định làm gì cơ chứ?"
Hạo Thiên cũng cười cười, nói
"Chuyện đó thì khi nào chúng ta về thủ đô rồi cha sẽ biết thôi! Bây giờ con phải về lều chuẩn bị đây"
Nói rồi Hạo Thiên liền đứng dậy, rời khỏi lều của cha mình. Đường Thiên Long lòng thầm mắng, chuẩn bị con khỉ khô. Con có mang theo hành lý gì đâu chứ. Haizzz, sắp có chuyện rồi!
Sau khi tất cả đi khỏi, Vương Thiên Nhi liền hỏi chồng mình
"Bây giờ phải làm sao đây? "
Đường Thiên Long lắc đầu, nói
"Làm sao ta biết được chứ, con trai chúng ta hiện tại chúng ta đã không thể nào biết được nó đang nghĩ gì, chỉ có thể ngồi chờ mọi chuyện sắp diễn ra thôi"
Rồi chợt quay sang nhìn đệ của mình, Đường Minh Nhật đang cúi đầu nghĩ ngợi gì đấy, nói
"Đệ đệ, đệ là người bên cạnh nó nhiều nhất, lại còn thường hay gặp nó dạo gần đây. Đệ nghĩ xem nó sẽ làm gì tiếp theo đây? "
Đường Minh Nhật bất ngờ bị hỏi, ngơ ngác nhìn một lúc, mới giật mình nói
"Làm sao đệ biết được. Hiện tại đệ cũng không còn biết được suy nghĩ của nó là gì, mong muốn hiện tại của nó ra sao nữa rồi. Nó trưởng thành quá nhanh so với những gì chúng ta mong đợi, tuy là điều tốt nhưng điều đó cũng có nghĩa là chúng ta không còn biết được lòng nó đang nghĩ gì nữa. Không đơn giản như lúc nó còn nhỏ nữa rồi"
Đường Thiên Long lại quay sang cha mình, nói
"Cha..."
Đường Thiên Bảo mắng một câu
"đừng nhìn ta, đó là con của con đấy. Tự nghĩ đê!"
Rồi phủi áo đứng dậy, bỏ đi trong ánh mắt đáng thương của 3 người con.
Cả 3 cứ thế nhìn, lắc đầu nghĩ ngợi. Nghĩ mãi cũng không xong, dẹp nghỉ khỏe luôn cho rồi.
.....................
Sáng sớm hôm sau, Hạo Thiên chờ sẵn ngoài cổng. Quân lính dậy từ rất sớm, đi canh gác, nhận các bài tập của chỉ huy, thực thi mệnh lệnh, tên nào nhìn thấy nhóm Hạo Thiên cũng cúi đầu chào, còn e sợ mà bỏ đi thật nhanh. Đợi một lát, gia đình cậu cũng ra, mọi người đều quần áo tươm tất, gọn gàng, nhờ có nhẫn trữ vật mà hành lý trở nên nhẹ hơn bao giờ hết, không cồng kềnh gì cả. Hạo Thiên cười nói
"Vậy, chúng ta đi thôi."
Cả đoàn người đạp gió mà đi, phóng vun vút qua những làn gió, nhành cây, vượt qua những cánh rừng để có thể tới thủ đô. Lão Doãn đã đi trước từ hôm qua, Hạo Thiên cũng không cản làm gì, dù sao ngay từ đầu lão ta không nên đi theo nhóm cậu mới phải.
Mất nửa ngày thời gian, do Hạo Thiên phải giảm tốc độ xuống thấp nhất để chờ gia đình cậu và đám nhóc đuổi kịp, chứ dùng cái tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng lần trước của cậu, thì sớm đã bỏ mất tất cả lại đằng sau rồi.
Về tới thủ đô, về lại ngôi nhà đã lâu không trở lại. Hạo Thiên có chút hoài niệm không thôi, đi nhịp nhàng từng bước một, để ngắm nhìn ngôi nhà thật kĩ lưỡng, xem xem mấy năm qua đi nó đã thay đổi như nào rồi. Nhưng nó dường như không thay đổi gì cả, từng chỗ trong nhà đều nằm ở vị trí cũ, chỉ có những món đồ vật mới thêm vào mà thôi. Hạo Thiên vừa đi vừa mỉm cười nhẹ, vào tới nhà, Đường Thiên Long nói
"Hôm nay đi đường xa mệt rồi. Các con đi nghỉ đi, mai chúng ta sẽ vào Chính Cung"
"Vâng"
Đám nhóc vui vẻ đáp lời. Hạo Thiên cùng đám nhóc về phòng, căn phòng hồi trước đã chuẩn bị dành riêng cho tất cả, rộng lớn, thoải mái cho cả đám nhóc. Hạo Thiên ngồi xuống giường, mắt nhìn trời cao ngoài kia, xanh thẳm và bao la rộng lớn, nó không giống bầu trời của Trái Đất, trong lành và mát mẻ. Bầu trời của Trái Đất thì ô nhiễm, hiếm có vùng nào mà bầu trời xanh thẳm, như nơi này.
Lại bắt đầu nhớ về những buổi tập với Thiên Bảo gia gia, với những đứa trẻ đồng trang lứa và những ca ca tỷ tỷ nơi này. Nhớ lại khuôn mặt ganh tỵ của họ khi thấy sự yêu nghiệt của mình. Hạo Thiên bật cười, rồi đứng dậy. Tiểu Siêu ngồi ngay bên cạnh, hỏi
"Ca định đi đâu? "
Hạo Thiên xoa đầu tiểu Siêu, cười nói
"Có muốn cùng ta đến sân tập không? Dù sao lâu rồi không tới đó, không biết mọi người thế nào rồi!"
"ừm"
Tiểu Siêu nhẹ gật đầu. Đám nhóc liền xen miệng vào
"Chúng tớ đi nữa!"
Hạo Thiên gật đầu.
Dù sao cũng là một đại gia tộc, đương nhiên cũng sẽ có nơi để dành riêng để đào tạo các thiên tài của gia tộc rồi. Đào tạo ra những thế hệ trẻ tài năng cho tương lai, giúp gia tộc vững bước đi lên.
Men theo hành lang dài, Hạo Thiên dẫn đầu đi trước, cảm nhận từng ngóc ngách của hành lang. Cất bước nhẹ đi, An Lam Nguyệt đưa mắt quan sát, khuôn mặt tán thưởng. Quả đúng là một căn nhà đẹp, thông thoáng, sáng sủa lại còn sang trọng, hoàn toàn không thô kệch.
Cứ thế men theo hành lang, rẽ vài đường dẫn ra sân tập, chưa đi tới nơi đã nghe thấy tiếng tập luyện rồn rã, ong ong vang dội.
Sân tập nơi này, rộng lớn vô cùng, lại đầy dủ những thứ cần thiết để thế hệ trẻ có thể dùng để hỗ trợ cho việc tập luyện. Bao bọc xung quanh là lá chắn lớn và dày, để tránh rủi ro không đáng có. Sân cỏ, cây lớn được trồng lên để tạo sự thoáng mát, gốc cây to phù hợp để trú nắng trong giờ giải lao, lại có vòi nước được đặt dựng thẳng để khi mở nước ra thì nó sẽ bắn ngược lên dễ dàng đưa mặt vào rửa cho tỉnh táo hơn. Nói chung là bố trí vô cùng thuận lợi, thuận tiện cho việc tập luyện. Nơi này tập trung đủ mọi lứa tuổi, thấp nhất là từ 5 tuổi và cao nhất là 17 tuổi. Phân tách ra 2 nhóm riêng biệt. Một số đã đi ở học ở học viện và trở về tiếp tục việc huấn luyện để nâng cao trình độ, còn những đứa trẻ 5 tuổi thì theo học trực tiếp lớp dạy ở gia tộc. Nên nhớ nơi này Đường gia, đại gia tộc của nước, tập trung rất nhiều người giỏi, vậy thì cần gì phải theo học ở những ngôi trường ngoài kia. Một số có suy nghĩ như vậy đấy. Nhưng Hạo Thiên khi còn nhỏ cũng đã tính như vậy, ai ngờ bị gia gia bắt phải đi học, mà vô đấy tất cả kiến thức cần thiết đã biết hết rồi, học quái gì nữa cơ chứ.
Hạo Thiên cùng đám nhóc bước vào trong, xuyên qua lá chắn. Thế hệ trẻ vẫn đang tập luyện rất hăng say, lão sư đang hướng dẫn là Đường Chiến, lão sư chuyên về cận chiến, vũ khí sử dụng là rìu, thuộc hệ hỏa. Hạo Thiên có vài lần đấu với ông ta, ông ta cận chiến rất mạnh nhưng tầm xa lại rất kém, điều này cũng dễ hiểu vì ông ta chuyên cận chiến mà. Nhưng khi kẻ địch là vạn người dùng cung tên và súng thì sao, ông ta làm sao địch nổi. Vậy nên khi đó Hạo Thiên có chỉ ông ta một chiêu. Tập trung mana lại, tạo nên những quả cầu lửa nhỏ trên rìu, khi đứng xa thì đánh cho những quả cầu ấy bay về phía địch, để nó tấn công địch từ xa. Điều này sẽ phần nào giúp lão tấn công được những người xài cung tên hay súng muốn giết lão. Nhưng khi ấy lão làm vẫn còn rất tệ, thậm chí còn không điều chỉnh được hướng bay của hỏa cầu, khiến nó bay loạn xạ và nhiều lần suýt trúng các đệ tử. Lúc cậu chỉ chiêu thức đó thì cậu chỉ mới 5 tuổi, sau đó thì đã đi học ở học viện, không biết đến nay thế nào rồi.
Sau khi xuyên qua lá chắn, Đường Chiến có vẻ như đã cảm nhận được có người tiến vào, quay phắt sang nhìn. Đôi mắt khẽ trừng lớn kinh ngạc, thế hệ trẻ vẫn hăng say luyện tập, nhưng ánh mât lại dồn về phía những con người đẹp đẽ rạng ngời kia. Những tên trên 10 tuổi có thể nhận ra Hạo Thiên cùng tất cả, trừ An Lam Nguyệt ra, nhưng những đứa nhóc mới 5 tuổi thì không thể nào. Chúng chỉ ngơ ngác nhìn, say đắm với vẻ đẹp hút hồn của nhóm Hạo Thiên, trên đời này lại còn có người đẹp đến như vậy sao, đó là suy nghĩ hiện tại của lũ trẻ 5 tuổi.
Đường Chiến ngơ ngác một hồi, chợt bừng tỉnh mà tiến gần Hạo Thiên, khom lưng cúi đầu nói
"Cung nghênh nhị vị thiếu gia cùng tam tiểu thư, và mọi người đến nơi này. Thỉnh an các ngài có một ngày bình an, suông sẻ"
Tiếp sau đó là đám người từ 10 tuổi, chúng cũng ngay lập tức quỳ xuống, cúi đầu chào. Lũ trẻ mới 5 tuổi không biết gì, thấy lão sư mình làm như vậy cũng ngay lập tức làm theo y hệt. Hạo Thiên cười cười nói
"Được rồi. Đứng dậy đi"
"Đa tạ thiếu gia"
Tất cả đồng thanh. Hạo Thiên lại nói
"Các người cứ tiếp tục, ta đứng đây một lát sẽ đi thôi"
Đường Chiến nói
"À không, dù sao cũng tới giờ nghỉ trưa rồi. Các vị thiếu gia và tiểu thư vào trong này nghỉ ngơi một lát đi."
Hạo Thiên gật đầu, Đường Chiến đưa tất cả tới gốc cây to nhất, có tản mát và gió thổi thoang thoảng, mát rượi một vùng. Đáng lẽ là chỗ nghỉ ngơi dành cho đám hậu bối tập luyện chỗ này, không có ghế ngồi. Nhưng hiện tại là Hạo Thiên ngồi, đường nhiên phải đi lấy ghế rồi. Đường Chiến vừa định quay lưng đi lấy, Hạo Thiên lại nói
"Không sao, ta ngồi chỗ này được rồi"
Vừa dứt lời liền ngồi xuống, Đường Chiến còn chưa kịp can ngăn nữa. Hạo Thiên ngồi xuống, đám nhóc liền ngồi theo. Lưng tựa gốc cây, mặt nhìn trời cao, quay sang nói với Đường Chiến
"Khóa huấn luyện như cũ chứ! "
Đường Chiến gật đồng, đáp "vâng"
Hạo Thiên lại nói
"Vậy hôm nay có lớp thực chiến vào buổi chiều đúng không? "
Đường Chiến kinh ngạc, không ngờ trí nhớ của thiếu chủ tốt thực, đã qua gần 6, 7 năm rồi mà vẫn nhớ rõ như vậy. Đường Chiến nhanh chóng đáp
"Vâng. Mà có việc gì không ạ?"
Hạo Thiên cười cười, nói
"Không có gì. Chỉ là muốn xem xem thế hệ trẻ của gia tộc mạnh tới đâu thôi"
Đường Chiến khó hiểu, "hả" một tiếng. Hạo Thiên chỉ cười cười mà không nói gì nữa. Chờ đợi đến khi buổi nghỉ trưa kết thúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.