Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 168: Mặc kệ con




"Con đã nói chỉ là do luyện tập mà ra cả thôi. Cha không có gì phải lo cả, chúng con làm gì thì cứ mặc kệ đi......."
"Chát"
5 dấu ngón tay in lên mặt Hạo Thiên, cậu kinh ngạc nhìn. Đường Thiên Long khuôn mặt giận dữ, nhìn như nước mắt sắp tràn ra, Hạo Thiên lại càng kinh ngạc hơn gấp bội. Không ngờ rằng câu nói này lại làm cha cậu đau lòng tới như thế, mà, đây là lần thứ 3. Lần thứ 3 cậu bị đánh mặt rồi, lần đầu do Đường Minh Nhật, lần hai do An Lam Nguyệt, lần 3 cách lần hai chưa được 2 ngày đã bị đánh nữa. Mà lần 3 này lại do chính tay cha cậu đánh, lại sốc hơn nữa là cậu làm cha cậu ứa nước mắt. Đường Thiên Long chỉ tay vào mặt Hạo Thiên, tức giận nhưng không hét lên mà kiềm nén lại, nói
"Hay lắm. Hay cho một câu mặc kệ con. Được, từ nay làm gì mặc kệ con, đừng có dính líu tới ta"
Nói xong liền lướt qua Hạo Thiên mà đi, trông khi cậu vẫn còn ngơ ngác nhìn. 
.............
Bên phía nữ vẫn còn theo dõi, nhưng làn sương dày hơn bất thường che đi tầm mắt. Chỉ còn nghe tiếng đánh vang dội và câu nói khó hiểu của Đường Thiên Long. Vương Thiên Nhi tò mò quá rồi, nhảy rào qua bên này luôn, đám nữ hốt hoảng nhưng vẫn nhảy theo. Vương Thiên Nhi lần mò tới chỗ Hạo Thiên, tiếng nói tới trước người
"Con làm sao vậy? Sao ta nghe tiếng đánh to thế, ai bị đánh vậy? Sao cha con lại nói như......vậy!?"
Câu nói vừa dứt cũng là lúc Vương Thiên Nhi xuất hiện trước mặt Hạo Thiên. Lại một lần nữa, thêm một con người nữa đơ ra khi thấy cơ thể của Hạo Thiên và tiểu Siêu. Vương Thiên Nhi gương mặt bi thương nắm lấy bả vai cả hai, lây mạnh nói
"Sao thế này? Sao lại có nhiều sẹo thế, các con rốt cuộc bị làm sao? "
Tiểu Siêu nắm lấy tay mẹ mình, cười nói
"Tụi con không sao hết, chỉ là vài vết sẹo nhỏ thôi. Mẹ không cần phải lo đâu ạ"
Vương Thiên Nhi vẫn gương mặt buồn thảm, lây Hạo Thiên nói
"Con sao vậy. Sao lại ra nông nỗi này? Thời gian các con đi học đã xảy ra những gì. Ai làm các con ra nông nỗi này. Nói đi, mẹ giúp các con đánh người đó"
Câu nói này của Vương Thiên Nhi khiến một số người nhột, bất thình lình mà lùi ra sau. Bởi 1 trong số những vết sẹo đó còn có sự góp sức của An Lam Nguyệt và Doãn Bằng, mà hiện tại cả 2 người đó đang ở đây. Hạo Thiên lắc đầu, nắm lấy tay mẹ mình, nhẹ nhàng nói
"Tụi con không sao, thật đấy. Lúc nãy con đã làm sai rồi, mẹ giúp con xin lỗi cha được không? "
Vương Thiên Nhi vẫn cố níu giữ, nói với Hạo Thiên
"Nhưng cơ thể con... "
"Con không sao. Mẹ giúp con đi, được không! "
Hạo Thiên như cầu xin, Vương Thiên Nhi mới gật đầu. Vẫn còn lo lắng buồn rầu mà nhìn Hạo Thiên cùng tiểu Siêu. 
Khi Vương Thiên Nhi đi khỏi, Hạo Thiên vẫn đứng lặng giờ lâu. Lần đầu tiên từ lúc cậu ra đời cho đến nay cha cậu đánh cậu, lại không phải vì chuyện cậu quậy phá hay làm vỡ đồ đạc gì, mà là do cậu nói lời không nên nói, khiến cha cậu buồn lòng, giận dữ mà bỏ đi. Người cha luôn yêu thương cậu từ nhỏ đến lớn chưa một lần đánh cậu một cái mạnh nào, luôn tươi cười mỗi khi thấy cậu, bây giờ đây lại giận cậu mất rồi. 
Đường Thiên Bảo đi ra khỏi bồn tắm, cũng có chút giận nói với Hạo Thiên
"Cha cháu cũng là lo cho cháu thôi. Cháu nói như vậy thì.... Haizzz, sao không chịu suy nghĩ trước khi nói vậy hả! "
Rồi bỏ đi, Đường Minh Nhật dường như cũng buồn lòng Hạo Thiên, phủi tay cáo bỏ đi. Chỉ còn lại đám nhóc đang lo lắng nhìn, An Lam Nguyệt vỗ vỗ vai Hạo Thiên, nói
"Đệ đừng lo quá. Vào ngâm mình một lát để thanh tĩnh hơn đi"
"Đúng đấy Boss"
Đám nhóc đồng thanh. Hạo Thiên và tiểu Siêu nhấc bước xuống bồn, Hạo Thiên vừa xuống dưới liền ngụp đầu xuống nước biến mất dạng. Chỉ còn lại bong bóng nổi lên khi Hạo Thiên thở. 
Cứ thế..... 
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng...... 
Trôi qua, Hạo Thiên vẫn chưa ngoi đầu lên.  An Lam Nguyệt tức giận, đi lại mà thò tay xuống nước nắm đầu Hạo Thiên lên.  Hạo Thiên một gương mặt lạnh lùng nhưng vẫn loáng thoáng nỗi buồn, An Lam Nguyệt quát
"Đệ lại làm sao nữa? Mấy ngày nay cứ thế này, không giống đệ gì cả. Mau tỉnh lại đi"
Hạo Thiên nhấc mắt nhìn An Lam Nguyệt, gạt tay cô ra mà rời khỏi bồn tắm, đi ra ngoài. Thay một bộ đồ khác, Hạo Thiên rời khỏi chỗ này, tìm một ngọn núi gần khu doanh trại nhất, vẽ lên đó những kí hiệu cổ, làm ra một cánh cửa không gian khác. Bước qua đó! 
...........................
Tiểu Siêu sau khi thay đồ liền đi tìm Hạo Thiên, nhưng không thấy cậu đâu cả. Tới chỗ cha và mẹ cũng không có, chỉ thấy cha cậu vẫn còn tức giận, mẹ cậu ở một bên khuyên nhủ. Thế là đành trở lại chỗ đám nhóc, Thiên Tuyết kéo tay Tiểu Siêu hỏi
"Siêu ca ca, tại sao cha lại tức giận như vậy? Có phải cha giận Thiên ca rồi không? "
Tiểu Siêu xoa đầu Thiên Tuyết, mỉm cười nói
"Không có đâu, muội đừng nghĩ nhiều. Ra kia chơi với các ca ca tỷ tỷ đi"
Thiên Tuyết gật đầu đi. Tiểu Siêu vẫn một mực lo lắng, An Lam Nguyệt không hề lo gì cả, ngồi đọc sách mà nói
"Đệ đừng lo làm gì. Ngày mai nó sẽ quay trở lại thôi"
Tiểu Siêu cũng tin như vậy, khẽ gật đầu. 
.................
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạo Thiên trở lại với gương mặt mười phần lạnh lùng. Tiến thẳng về phía quảng trường, tiểu Siêu vốn đã đề cao sự tập trung, sau khi Hạo Thiên trở lại trong phạm vi dò xét của tiểu Siêu thì tiểu Siêu ngay lập tức xuất hiện và theo sau Hạo Thiên. 
Bên phía quảng trường, Bạch Vũ và Vân Mộng đang đứng giữa một núi cơ thể nằm la liệt, thấy Hạo Thiên liền phóng xuống, vui vẻ nói
"đệ tử làm đúng theo lời của người rồi đấy ạ! " 
Hạo Thiên gật đầu, nói
"Rất tốt, bây giờ đi tắm thay một bộ đồ khác đi"
"Vâng"
Cả 2 đi khỏi, Hạo Thiên liền dùng một giọng nói đầy uy lực mà phát ra
"Mau đứng dậy cho ta!"
Câu nói ong ong vang vọng cả quảng trường. Kéo dài một lúc lâu, cả đám lính như bị một luồng điênh chạy qua cơ thể, giật bắn người ngồi dậy, theo một thói quen mà xếp lại thành hàng mặc dù mặt tên nào tên nấy bơ phờ, mệt mỏi đến hết mức. Hạo Thiên lại nói
"Các ngươi có một ngày nghỉ ngơi. Sau một ngày tập trung lại ở đây cho ta"
"Đã rõ! "
Quân lính trả lời trong vô thức,  rồi dần rời đi. Sau khi đã đi hết, tiểu Siêu hỏi
"Ca, ca định làm gì vậy? "
Hạo Thiên đưa mắt nhìn tiểu Siêu, nở nụ cười nói
"Vẫn như ý định ban đầu thôi"
Tiểu Siêu lại hỏi
"Ca không sao chứ?"
Hạo Thiên vẫn mỉm cười trả lời
"Ca không sao. Đệ muốn ta có sao lắm à"
Tiểu Siêu vội lắc đầu nói
"Không phải, không phải mà. Đệ chỉ là lo lắng cho huynh mà thôi"
Hạo Thiên khoác vai tiểu Siêu, cười lớn nói
"Ha ha ha ha, được rồi được rồi. Ta biết đệ muốn tốt cho ta mà. Nào, chúng ta đi ăn chút gì đi"
"Được"
Hạo Thiên và tiểu Siêu cùng nhau đi kiếm chút gì đó ăn. Lại tới phòng tìm cha cậu.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.