Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 161: Tức giận!




Sáng sớm hôm sau, đám nhóc tỉnh dậy, thay đổi một bộ trang phục khác. Rửa mặt cho tỉnh táo, hôm qua ăn uống no say quá rồi, hôm nay cơ thể mang một chút nặng nề khó tả. Dân làng thì đã dậy từ sớm, tất bật chuẩn bị việc cày cuốc. Hạo Thiện gọi Dược Dũng lại, nói
"Trong này là quần áo, thiết bị, vật dụng thông dụng cho tất cả mọi người. Nhớ chia ra cho dân làng, bây giờ chúng ta đi đây. Chúng ta sẽ trở lại sớm thôi! "
Dược Dũng nhận lấy, đưa tiễn đám Hạo Thiên, rồi quay lại với công việc của mình.
Nhóm Hạo Thiên lên đường, trở lại với cuộc sống ở kinh thành. Minh Thi vẫn mang một tâm trạng khó tả, phi thân đi phía trước mở đường. Hạo Thiên ngay phía sau, cậu hôm nay không muốn mình mang một vẻ yếu đuối như hôm qua nữa, vẻ yếu đuối đó không hợp với cậu tý nào cả.
Phi thân trên những nhánh cây, nhóm Hạo Thiên nhanh chóng trở lại kinh thành bằng tốc độ kinh người. Trở lại học viện trước, dù sao đi mấy ngày nay vẫn chưa báo cáo với lão Doãn nữa.
Nhóm Hạo Thiên trở lại học viện, bây giờ vẫn đang là ngày thường nên có rất nhiều lớp học và vài lớp học thực chiến ngoài sân. Nhóm Hạo Thiên cứ thế đi ngang qua thu hút ánh nhìn của mọi người. Hạo Thiên thông thả vào nội viện, nhiều học sinh thấy nhóm cậu lại lập tức cúi đầu chào. Nhiều tên còn đưa ánh mắt hâm mộ, sáng rực mà nhìn cả đám.
Cứ thế thong dong tới phòng của Doãn Bằng. Đi tới của còn cách mấy bước, Hạo Thiên nghe thấy một giọng nói rất quen la lớn
"Hạo Thiên hiện tại đang ở đâu vậy hả? "
"Huynh bình tĩnh đi. Hạo Thiên không biết đi đâu mấy bữa nay không thấy ở học viện, chắc bận gì đó cũng sắp về rồi"
Doãn Bằng giọng nhẹ, an ủi nói. Hạo Thiên nghe qua giọng nói, lại cảm nhận được khí tức thì biết ngay là cậu của mình, Đường Minh Nhật. Nhanh chân tiến lên mở cửa bước vào. Cánh cửa vừa mở ra hơn phân nửa, Hạo Thiên lại nghe thêm một câu nói chân động
"Cha nó bị sát thủ ám sát đang nguy kịch, mẹ nó thì đang bị thương nghiêm trọng kia kìa, bây giờ nó còn đi đâu nữa cơ chứ....."
Đường Minh Nhật nói đến đây thì thấy cánh cửa mở, bắt gặp ngay Hạo Thiên đứng trước cửa. Đôi mắt trừng lớn, khuôn mặt tối sầm lại. Đám nhóc xung quanh cũng hiểu chuyện, lo lắng không thôi. Tiểu Siêu kế bên vỗ vai Hạo Thiên, Thiên Tuyết vừa nghe tin khóc ầm lên, chạy lại chỗ Đường Minh Nhật mà gào thét. An Lam Nguyệt đương nhiên biết cha Hạo Thiên ở đại lục này là ai. Cũng hơi lo lắng thay Hạo Thiên.
Hạo Thiên tay vẫn đặt trên tay nắm cửa, bỗng...
"Rắc"
Tay nắm cửa bị Hạo Thiên bẻ gãy rơi xuống đất. Khuôn mặt Hạo Thiên một thoáng như muốn diệt cả thế giới này. Lạnh lùng nói
"Cha mẹ con hiện tại đang ở đâu?"
"Ở doanh trại chính của ranh giới phía Bắc, ta cùng đi với con! "
Đường Minh Nhật vừa dứt lời, Hạo Thiên lập tức xoay người bỏ đi. Đường Minh Nhật tay bế Thiên Tuyết đang khóc cùng với đám nhóc và Doãn Bằng đuổi theo sau. Ra khỏi văn phòng này, Hạo Thiên lập tức đẩy nhanh hết mức tốc độ bình sinh, biến mất dạng chỉ sau nửa phút. Đám nhóc cũng nhanh chóng đuổi theo nhưng không tài nào bắt kịp, đành chậm lại đợi Đường Minh Nhật và Doãn Bằng. Còn tiểu Siêu và An Lam Nguyệt thì cũng chẳng thư thả là mấy, đuổi theo Hạo Thiên cũng dùng hết sức mà phóng. Chẳng lâu sau đã chẳng còn thấy bóng đám nhóc nữa, chỉ còn 3 người phi thân trên trời tiến thẳng về phía Bắc.
Chưa tới nửa canh giờ, 3 người Hạo Thiên đã tới khu quân đội ở ranh giới. Nơi này đóng quân rất rộng, Hạo Thiên đứng trên trời nhìn về phía xa cách đây khoảng 10km là doanh trại của địch. Hạo Thiên hạ người xuống doanh trại bên mình, phía trong của rào chắn. Đám lính đang tuần tra nhìn thấy 3 người Hạo Thiên thì hoảng hồn chuẩn bị tư thế chiến đấu, bao quanh Hạo Thiên. Một tên lính nào đấy nhận ra Hạo Thiên và tiểu Siêu, la lớn
"Đại thiếu gia và nhị thiếu gia tới, mau tránh đường! "
Quân lính nơi này đương nhiên biết đại thiếu gia Đường gia là ai nhưng chưa biết tới nhị thiếu gia. Chỉ nghe là có nhị tiểu thư, từ khi nào lại có nhị thiếu gia rồi. Nhưng vẫn nghe lệnh cấp trên, né đường. Hạo Thiên tiến nhanh cước bộ biến mất tại chỗ, thẳng tới lều to nhất. Vén màn bước vào trong, lại gặp ngay hai tên lính chặn lại, không khách khí mà quơ tay xô hắn đi, lại đi vào trong.
Nói là lều nhưng cũng phân chia thành các phòng riêng biệt, bên trong nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, một người già nua xuất hiện, giọng nói ra trước người ra sau
"Sao bên ngoài lại ồn như vậy hả....."
"Gia gia.... "
Hạo Thiên bật thốt. Gia gia của Hạo Thiên, Đường Thiên Bảo bất ngờ thấy cháu trai của mình xuất hiện nơi này, cảm động suýt rơi nước mắt, ôm lấy hai cháu mình mà nói
"Các cháu làm gì ở nơi này? Sao biết được nơi này mà đến, mau về đi."
"Cha và mẹ sao rồi, ta phải vào xem họ"
Nói xong liền vượt qua Đường Thiên Bảo tiến vào trong.
Hạo Thiên lại một phen thất thần, Đường Thiên Long cha cậu đang nằm trên giường với người đầy vết dao cắt, vai còn bị đâm một lỗ khá to, khuôn mặt trắng toát, mồ hôi đầm đìa, trông rất là đau đớn mặc dù đang hôn mê bất tỉnh. Mẹ cậu, Vương Thiên Nhi nhẹ hơn, xây xát ngoài da, nhưng lại có chút tều tụy. Người mẹ mà cậu yêu quý, kính mến lúc nào cũng nở nụ cười xinh đẹp, nay lại trong tều tụy, quần áo thì lấm lem bẩn, đang thiu thiu ngủ bên giường của cha cậu. Hạo Thiên thất thần nhìn hai người, tiểu Siêu thấy Hạo Thiên như vậy, biết chắc rằng sắp có bão xảy ra rồi, nhưng vẫn ở bên cố an ủi Hạo Thiên. An Lam Nguyệt tiến lên cạnh Hạo Thiên, nói
"Đệ có đan dược gì, mau lấy ra đây. Thuốc trị thương nữa, ta sẽ thay băng và chữa trị cho cả hai giúp đệ."
Hạo Thiên hiện tại cục tức, cục giận, cục hận dồn lên tới cuốn họng rồi. Rất muốn bọc phát nhưng cố gắng mà kìm nén lại, lấy ra những viên đan dược thượng hạng nhất của cậu, lại thêm thuốc bôi, thuốc chữa trị đủ loại cả. Dù sao An Lam Nguyệt cũng là nữ nhi, chắc việc thay băng đắp thuốc phải mau lẹ hơn Hạo Thiên rồi. Cậu cũng có thể dùng thuật chữa trị chữa hết tất cả vết thương cho cha cậu, nhưng hiện tại cậu cần giải quyết chuyện ngoài kia đã. Nếu chữa cho cha cậu rồi thì ông ấy sẽ ngăn cậu lại không cho cậu đi, nên băng giờ cho uống thuốc và thay băng trước đã.
Bên ngoài truyền tới tiếng chuông, âm báo dữ dội, một tên lính chạy vào la lên
"Báooooooo, quân địch tấn công, số lượng lên tới 30 vạn quân"
Hạo Thiên lập tức quay sang, nói
"Ngươi có thể lui, bảo tất cả không phải lo, cứ để chúng tiến đến đi."
Tên lính nghe xong thì ngơ ngác, nhưng cũng không dám cãi lệnh mà thực thi ngay
Trong này, nghe âm báo lớn như vậy. Vương Thiên Nhi choàng tỉnh, quay lưng lại bắt gặp ngay hình bóng của Hạo Thiên và tiểu Siêu. Sốt ruột không kịp hỏi lý do sao đến nơi này đã quát
"Các con sao ở đây. Mau trốn đi! "
Hạo Thiên mỉm cười, vỗ nhẹ lên gáy Vương Thiên Nhi, làm cho cô té xỉu xuống, ngã trên tay Hạo Thiên. An Lam Nguyệt đỡ Vương Thiên Nhi nằm cạnh Đường Thiên Long, chăm sóc cho cả hai. Hạo Thiên và tiểu Siêu biến mất tại chỗ, đồng thời lại xuất hiện ngay bên ngoài cách rào chắn 3km, rào chắn, trước đó cậu còn làm một lá chắn phía trước rào chắn để tránh dư âm hay dư chấn đánh trúng doanh trại.
Quân lính bên ta thấy hai vị thiếu gia bỗng xuất hiện ngoài chiến trường kia, bất ngờ lại thêm lo lắng sốt ruột. Hai đứa nhóc thì làm được gì cơ chứ?
Quân địch chạy còn chưa tới chỗ Hạo Thiên, còn cách cậu 1km thì ngừng lại, bất ngòe trước sự xuất hiện của Hạo Thiên và tiểu Siêu, tên trông vô cùng quyền quý, cao sang ngồi trên chiến xe giáp sắt cao nhìn xuống, địa vị có vẻ như đứng thứ hai, cười phá lên
"Quân đội nước Gone yếu đến nỗi phái hai đứa nhóc ra làm lá chắn sao? Ha ha ha ha ha... Ặc"
Hạo Thiên cách hắn 1km, vẫn đơn giản dùng gió biến thành lưỡi dao mà cắt ngang cổ họng hắn. Máu tươi bắn ra khắp nơi, màn khởi đầu làm cho đám quân địch phải sợ hãi!
(p/s: trả 4 chương tuần trước còn nợ đây nha!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.