Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 120: Hại cẩu FA!




Hạo Thiên trở lại doanh trại, làm một lớp bảo vệ, chỉ có ai đeo bông tai do chính tay cậu làm, hay những bông tai được cậu tạo ấn kí lên hoặc những người mặc định được vào thì mới vào được.
Hạo Thiên dùng mana của mình, ngưng hình chữ viết lên không trung. Để lại 1 câu "Ta vào xem tên đó, các ngươi đợi"
Ngưng hình chữ viết là khi lv đạt tới trên 300 hoặc có lượng mana lớn sẽ làm được. Tên như ý nghĩa, giúp người dùng có thể dùng mana của mình để viết chữ, chữ viết lơ lửng trên không trung, khi viết lượng mana tùy chỉnh, lượng lớn hoặc nhỏ có thể bị người khác xóa đi nếu người viết dùng lượng mana nhỏ hơn người xóa.
Ở chữ viết của Hạo Thiên, cậu dùng lượng mana rất nhỏ, nên đám nhóc khi đọc rồi có thể xóa được.
Bên trong không gian hệ, Vu Phong nằm giữa 2 con rồng trắng và đen, khắp mình là vết thương do lũ sói gây ra. Đang nằm hấp hối trên đất, lại chứng kiến 2 con rồng hùng vỹ bao vây mình, nỗi sợ hãi lại càng được nâng cao.
Hạo Thiên xuất hiện, 2 còn rồng lập tức tản ra 2 bên, để lộ ra Vu Phong đang nằm run rẩy trên mặt đất. Hạo Thiên lại lấy đâu ra chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt Vu Phong, hắn hấp hối quay đầu sang cố nhìn Hạo Thiên. Vu Phong cố mở miệng nói
"Em tôi... Chúng... Chúng thế nào rồi?.... Chúng... Chúng có an toàn không? Cầu xin cậu cứu chúng...khụ khụ khụ... "
Lại một búng máu được phun ra, Vu Phong ho lên khù khụ. Hạo Thiên cười nói
"Như đã nói lúc trước, làm thuộc hạ của ta thì chúng sống, không thì thôi! "
"Tôi... Tôi đồng ý... Cậu cứu.. Cứu chúng..."
"Vậy thì kí vào đây!"
Hạo Thiên lại cười, quơ tay lên không trung, 1 tờ giấy trắng xuất hiện, trên đó có đề tên của Vu Phong, gia thế, tuổi tác, nghề nghiệp, lv, thuộc tính,.... Và ở góc trái phía dưới có đề chữ "chữ kí". Vu Phong giơ đôi tay đầy máu lên, vừa giơ mà tay vừa run run, yếu ớt đến khó tả. Cố gắng ịn dấu tay có máu mình lên xem như chữ kí. Hoàn thành, Hạo Thiên nắm lấy tờ giấy, nhếch mép cười rồi cất đi.
Trong khi Vu Phong đang hấp hối từng giây, Hạo Thiên đứng dậy, lấy ra 1 viên thuốc màu xanh biển nhạt, đan xem những đường vân màu hồng ngọc uốn lượn xung quanh. Nhét viên thuốc vào miệng của Vu Phong, còn Hạo Thiên thì dùng thuật trị thương của mình, trị những vết thương ngoài da cho Vu Phong. Lúc chiến đấu với lũ sói, tên Vu Phong này không may dính phải tuyệt chiêu của 1 con sói lv 177, có tên là Ám cầu. Quả cầu xâm nhập vào cơ thể, tạo nên những cơn đau nhức dữ dội, kéo dài cho đến khi vật chủ chết đi. Tên Vu Phong này sức chịu đựng cũng rất tốt đấy, dính phải chiêu đó mà không la ó gì cả, thậm chí còn dư sức quan tâm đến 5 đứa em của hắn nữa mà.
Viên thuốc Hạo Thiên cho Vu Phong uống có tên là Nội Ám dược, có tác dụng tiêu trừ những ngoại vật trong cơ thể. Viên thuốc này rất đắt, lại phải dùng những nguyên liệu hiếm để luyện chế. Đây là viên thuốc đầu tiên Hạo Thiên luyện ra khi bị Thiên Vũ Phong bắt luyện dược. Tuy là lần đầu luyện nhưng thành quả rất tốt, không kém hơn đan dược do Thiên Vũ Phong luyện là bao.
Xong xuôi, Hạo Thiên để mặc hắn nằm giữa 2 con rồng, cậu rời khỏi đó, trở lại bên ngoài. Lũ nhóc lúc này đã về rồi, chúng đã xóa dòng chữ cậu để lại, đang ngồi chờ cậu. Thấy cậu xuất hiện là lại nháo nhào lên, bao vây quanh cậu. Liên tiếp hỏi
"Tên kia sao rồi Boss? "
"Có chết chưa vậy Boss?"
"Hắn hình như là lão sư nội viện thì phải, mà sao lv thấp thế Boss? "
"Mà hắn đâu rồi Boss? "
.........
Cứ liên tiếp những câu hỏi như vậy được đưa ra, khiến Hạo Thiên đau cả đầu, giơ tay lên nói
"Stop here! Được rồi. Hắn ta đã ổn, không sao nữa rồi. Từ nay hắn sẽ là thuộc hạ của ta, nhưng các ngươi vẫn phải làm ngơ, cứ xem hắn như người ngoài mà đối đãi! "
"Hừm, hắn là lão sư của nội viện, cũng chỉ là 1 lão sư mà thôi. Có gì tốt hả Boss? " Minh Kỳ thắc mắc hỏi
"Hắn có cái đầu rất thông minh đấy, còn có những mưu mô rất sắc bén nữa, ta cần hắn làm mật thám cho ta vì hắn cũng là 1 yếu tố rất quan trọng đối với học viện. Lv thì tuy hắn yếu thật đấy, nhưng phần này có thể cải thiện cho hắn."
Hạo Thiên tựa lưng vào ghế, lôi ra một quyển sách đọc. Rồi chợt nhớ tới cái gì đó, Hạo Thiên lại hỏi
"Kĩ năng hệ của các ngươi đã đạt lv max hết chưa? "
"Chỉ 1 vài cái thôi ạ, còn lại thì vẫn ở mức lv 9. Đột phá lên lv max cực lắm đấy Boss biết không!"
Thống Trung thở dài ngao ngán
"Vậy được rồi, các ngươi cứ từ từ. Còn A Mộng thì sao? "
Hạo Thiên nói, quay sang nhìn
"Khi chúng tớ quay lại đây thì A Mộng cậu ta nói có việc cần làm, nhờ chúng tớ thông báo lại cho cậu biết, cho phép nó đi chỗ nào đấy đến khi kết thúc cuộc thi săn bắt yêu thú" Thống Trung nói
"Theo ta nhớ thì A Linh, Di Di và Tiểu Tuyết chưa có pet nhỉ? "
Hạo Thiên nói
"Vâng vâng. Ca ca mau kiếm pet cho muội! "
Thiên Tuyết nhảy cẫng lên, xông lại trước mặt Hạo Thiên. Hạo Thiên quay sang lũ nhóc, nghĩ nghĩ gì đó, lại nói
"Mấy con pet lần trước các ngươi làm nhiệm vụ bắt được. Vẫn chưa lập khế ước nô lệ đúng không? "
"Vâng. Mà muốn lập cũng không được ạ. Boss có chỉ cách lập đâu" Thống Trung nói
"Có chỉ các ngươi cũng không biết, dẹp đi. Khi nào trở lại học viện thì chúng ta đi tới căn cứ kiếm con nào được được thì bắt làm pet cho muội, được không? " Hạo Thiên nhìn Thiên Tuyết, nhéo nhéo má cô bé rồi nói
"Được ạ! Hì hì"
Thiên Tuyết cười khúc khích vui vẻ, lại tí ta tí tởn đi chơi với đám Di Di.
"Còn về A Mộng, cậu, cậu, cậu và cậu. Đi theo dõi xem xem A Mộng đi đâu và làm gì!"
Hạo Thiên đưa tay chỉ về phía Minh Kỳ, Lâm Phi Kiều Hiên và Mộ Phong. Cả 4 nhận lệnh, lập tức thi hành. Hạo Thiên vẫn nhàn rỗi mà ngồi đó đọc sách. Còn đám nhóc ở lại thì vui vẻ ngồi chơi.
.........................
Về phía Vân Mộng, sau khi rời nhóm Hạo Thiên. Cậu ta tiến thẳng về phía khu lớp V của ngoại viện. Khi vừa đến trước khu, phía cổng có 1 cô gái đang đứng đợi, cô gái có 1 nhan sắc tương đối, cũng ưa nhìn. Làn da trăng trắng và mái tóc dài được uốn cong phía sau lưng màu xanh lá nhạt. Đôi môi màu hồng nhạt, đôi mắt to tròn và dáng người cân đối. Cao khoảng 1m68 và tầm 13,14 tuổi gì đấy, mặc 1 bộ váy ngắn cao hơn đầu gối 10 cm. Cô gái thấy Vân Mộng thì mừng rỡ chạy lại, chạy 1 mạch thật nhanh về phía Vân Mộng, nhào vào lòng cậu. Vân Mộng cũng đồng thời mà đưa tay ra ôm, ôm thật chặt, như sợ ai cướp mất của cậu vậy. Cô gái được ôm, nhẹ giọng thủ thỉ
"Mộng ca, cuối cùng cũng được gặp huynh rồi! "
"Ân, Tiểu Yến....."
Vân Mộng cũng nhẹ nhàng mà đáp lại,cả 2 cứ thế ôm nhau 1 buổi lâu.... Mà đâu biết rằng ở đâu đấy không xa có 4 người đang quan sát cả 2.
Sau khi 4 người Minh Kỳ nhận lệnh, lập tức đi tìm Vân Mộng. Do thực lực cao cường, cả 4 chỉ cần tập trung lại tinh thần, do xét khí tức của Vân Mộng là có thể tìm ra cậu ta ngay, nên sau khi nhận được lệnh chưa đầy 10p, cả 4 đã tìm được Vân Mộng và đang theo dõi cậu. 4 người ẩn thân trên cây, che giấu đi khí tức của mình. Mộ Phong hừ lạnh nói
"Ban ngày ban mặt, show ân ái cái gi cơ chứ!?! Hứ!"
"Nói hay quá, chẳng phải cậu và Mộ Ngôn vẫn làm suốt sao! Aizzz, hại mắt cẩu FA bọn ta lắm đấy biết không!?"
Lâm Phi lên tiếng phản bác
"Ách...ờ thì, ai biểu các người không kiếm cho mình 1 người để mà ôm cho ấm khi đông về, 1 người để làm cho các người cảm thấy vui khi buồn bã, 1 người mà.... " Mộ Phong đang luyên thuyên thì bị Minh Kỳ chặn lại nói
"eo, sến súa quá đấy! Được rồi. Mau xem bọn họ đang nói gì."
Vân Mộng đưa tay lên mắ lấy bờ vai nhỏ nhắn của tiểu Yến, nhẹ nhàng nói
"Thời gian qua đã không lo cho muội tốt, từ nay về sau hãy đi theo huynh đi"
"Nhưng, khônh biết cái người sư phụ gì đó của huynh có đồng ý hay không? "
Tiểu Yến lo lắng nói
"Ta sẽ cố gắng van xin sư phụ. Muội yên tâm, còn bây giờ chúng ta đi tìm yêu thú cho muội nhé? "
Vân Mộng vuốt mái tóc tiểu Yến, nhẹ nhàng nói
"Ưm... Ừm"
Tiểu Yến khuôn mặt lúc này đã hơi đỏ, Vân Mộng nắm tay cô, đạp chân xuống đất, mang theo tiểu Yến phóng người về phía rừng cây. Đạp trên những nhánh cây mà phóng đi. Vân Mông lúc này đã đổi từ nắm tay thành bế trên tay mà phóng đi. Động tác nhanh nhẹn, khéo léo như bay trên không trung. Cứ thế phóng vào sâu trong rừng cây, cho đến khi nghe 1 tiếng gầm gừ nho nhỏ sâu trong rừng.
Vân Mộng phóng nhanh hơn nữa, cho tới khi tiếng gầm gừ đó lớn hơn và nghe được rõ ràng. Đó như 1 tiếng rít rào trên không trung, 1 tiếng rít của loài chim nào đó. Vân Mộng tìm 1 bụi rậm, đặt Tiểu Yến xuống, sau đó tìm một khe hở giữa những tán cây mà nhìn lên trời cao, bỗng, 1 con Phong Điểu xẹt ngang trước mắt Vân Mộng với tốc độ kinh người.
May thay, nhờ có sự huấn luyện của đám nhóc mà Vân Mộng đã kịp thời tránh được, nếu không là lãnh thẹo rồi. Vân Mộng lộn người 1 vòng trên cây, chạy thật nhanh ra 1 khoảng đất trống. Nghênh đón con Phong Điểu.
Lại ở đâu đó, có 4 người xém té ngửa xuống đất vì hành động vừa rồi của Vân Mộng. Cả 4 thờ dài ngao ngán, Minh Kỳ vỗ vỗ trán, lắc đầu bó tay, nói
"Tên Vân Mộng này, bị ngu rồi à. Đánh nhau với Phong Điểu mà chạy ra đất trống. Có phải không muốn mạng nữa hay không?"
Con Phong Điểu này nhìn qua cũng phải lv 250 rồi. Mà Vân Mộng mới lv 230. Lúc huấn luyện cho Vân Mộng, cậu ta mới lv 205, quả thật thiên phú rất kém nên luyện lên lv quá lâu. Theo như nội quy vào nội viện thì lv từ 200 và tuổi phải dưới 15,mà bay giờ Vân Mộng đã 17 tuổi rồi, tất là 2 năm chỉ ln được 5 lv, có phải quá tệ rồi không cơ chứ hoặc có thể đó là do Tống Tử Ngôn nói như vậy mà thôi, về phải hỏi lại lão Doãn mới được. Minh Kỳ và cả 3 người tiếp tục quan sát tình hình xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.