Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 116: Dùng sợ hãi mà thống trị!




"Huýtttttt"
Tiếng huýt sáo vừa dứt, đám quân lính theo cơ chế đoàn đội mà sắp xếp lại đội hình. Mặc dù trong người đang mang tâm trạng không tốt, tức giận tột độ vì phải chứng kiến một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch ra uy, kiêu ngạo còn ra lệnh cho mình, nhưng vẫn không quên thân phận của một người lính, chỉnh đốn đội hình lại, sắp xếp ngay ngắn rồi mới chia ra mà hành động.
Hạo Thiên thấy như vậy thì hơi giật mình, được huấn luyện rất tốt nha, làm rất tốt vai trò của một người lính, nhưng vẫn chưa kiểm soát được tâm trạng của mình. Hạo Thiên nhếch mép cười, nụ cười đầy quỷ dị, trong đó còn ẩn chứa sự vui vẻ.
Đám lính lần lượt xong lên, rút ra vũ khí của mình, đã số là dùng súng, một số ít thì cận chiến, ngoài ra còn có tên thì dao găm lắp luôn vào phía trên đầu của súng, vừa có thể cận chiến mà vừa có thể đấu tầm xa. Hừm, tạm đươc. Hạo Thiên tay phải chợt mở, một thanh kiếm dài xuất hiện trong cánh tay cậu. Lưỡi kiếm sắc bén sáng bóng chém vun vút vào không khí.
Bước chân Hạo Thiên dần chuyển động, ban đầu còn thấy được, dần dần chỉ còn lại là hình ảnh xẹt ngang không thấy bóng đâu. Nhanh đến mức để lại ảo ảnh trong không khí, đám lính bắt ngờ dồn lại một chỗ, Hạo Thiên di chuyển xunh quanh, từng tên từng tên một bị cậu đá bay đi. Còn kiếm của chúng thì vị chém gãy làm đôi rơi loảng xoảng dưới đất.
"Pằng"
"Pằng"
"Pằng"
"Pằng"
.........
"Keng"
"keng"
"keng"
"keng..... "
Hàng loạt tiếng súng nổ ra, bắn thẳng về phía Hạo Thiên, những viên đạn bằng mana đầy chói lóa, tất cả đều bị đường kiếm của Hạo Thiên gạt bay đi hết, thậm chí những viên đạn còn bị cắt làm đôi mà rơi xuống đất. Những tên bắn súng giật mình kinh sợ, lập tức lùi lại phía sau nhường chỗ cho những tên cận chiến. Chúnh cần kiếm mà xông lên, liên tiếp chém về phía Hạo Thiên.
"Keng"
"Keng"
"Keng"
"Xoẹtttt"
1 đường kiếm chém ngang, hàng loạt thanh kiếm bị chém gãy, cùng với đó là tiếp "Bốp" và "Uỳnh". Đám lính bị đánh bay đi, may mắn là có đám quân lính bao vây xung quanh đỡ giúp, hay nói cách khác là chắn lại đường bay. Chúng mà không chặn lại là mấy tên đó văng đi luôn không biết đường quay về.
Sau một loạt đợt tấn công diễn ra chưa đầy 3p, một nửa số tên khiêu chiến đã bị đánh bay đi mà trên người của Hạo Thiên vẫn chưa có 1 vết xước nào. Hạo Thiên quơ quơ kiếm trong không khí, tạo nên những đường kiếm hư ảo trên không, nhìn về phía đám còn lại mà cười đầy thâm ý, chợt biến mất tại chỗ. Đám khiêu chiến hoảng loạn, rối cả đội hình. Đối mặt với 1 kẻ thù mạnh đến mức mình không định hướnh được, dù có được huấn luyện tốt cỡ nào thì bọn chúng cũng đã bắt đầu hoảng loạn, lo lắng, sợ hãi.
"Aaa"
Lại một tên nữa bị đánh bay đi, bọn chúng bắt đầu bắn loạn vào không khí
"Pằng"
"pằng"
"pằng"
.......
"pằng"
"Ha ha ha ha "
Tiếng súng dứt, tiếng thở ra hổn hển, nhưng vẫn không thấy Hạo Thiên đâu, mà thay vào đó là tiếng la thất thanh của đám bị đánh bay đi.
"Keng"
"Xoẹt"
"Keng"
"chát"
"Roẹt"
"Aaaaaaa"
Tiếng kiếm va chạm và bị cắt đôi, tiếng người bị đá đi. Hạo Thiên di chuyển bằng tốc độ mà chúng không thể nào theo kịp được, lia mắt lia lia trong không khí, ngước nhìn theo bóng Hạo Thiên thoát ẩn thoắt hiện mà kinh sợ. Kinh sợ thằng bé mà mới mấy phút trước đây mình còn khinh thường, mình còn có ý định sẽ dạy cho nó một bài học nhớ đời. Nhưng ai ngờ được, mấy phút sau nó lại giải quyết mình như vậy cơ chứ. Cái thể loại yêu nghiệt gì thế này? Này không khỏi quá kinh người rồi!
"Sao vậy, mệt rồi sao? Chưa được 5p nữa cơ mà!"
Hạo Thiên mở miệng nói, nhưng lại không thấy bóng dáng đâu. Tiếng nói cứ văng vẳng xunh quanh, lúc thì hướng đông lúc thì hướng tây, làm cho đám khiêu chiến càng sợ hãi hơn nữa. Còn số quân lính còn lại thì chỉ biết câm nín, trố mắt to ra mà nhìn sự việc phi thực tiễn đang diễn ra trước mắt mình. Hạo Thiên lại cao giọng nói
"Nào nào nào, mau tiến lên đi chứ!? "
"Aaaaaa"
Một kẻ điên cuồng hét lên, đánh loạn vào không khí, bất lực chém bừa mong sao sẽ trúng.
"Bộp"
Tên điên bị đánh ngất xỉu và bị đá ra ngoài chỉ trong chớp mắt. Hắn còn chưa kịp nhìn thì trước mắt đã tối đen rồi. Tội nghiệp!
"Được rồi, không dài dòng nữa!"
Lời vừa dứt, hàng loạt tiếng la vang lên, đá m khiêu chiến đang tụm lại từng đứa từng đứa bị đánh bay đi chỉ với 1 cú, cho đến tên cuối cùng. Dọn dẹp xong xuôi, bóng hình của Hạo Thiên xuất hiện, còn đám khiêu chiến bị đánh bay đi và nhờ có đám lính vây quanh chặn lại, không thì bay đi luôn rồi, nhờ vậy mà đỡ sát thương khi rơi xuống đất.
Hạo Thiên đứng ngay giữa trung tâm, quơ kiếm vài đường hư ảo. Rồi thanh kiếm chợt biến mất không thấy đâu nữa, cậu nở nụ cười đầy thâm ý, cả 3 người Lý gia thấy sắc mặt Hạo Thiên như vậy, biết sắp có chuyện chẳng lành, Lý Xích nhanh chóng tiến lên giữa, hô lớn
"Bây giờ sao nào, còn muốn khiêu chiến?"
"Xin thống lĩnh tha mạng! "
Hàng loạt binh lính quỳ rạp xuống đất run rẩy không thôi, hướng phía Lý Xích mà quỳ xuống
"Cầu xin cái gì! Người các ngươi nên cầu xin là chủ nhân kia kìa, sau này các ngươi phải vì ngài ấy mà phục vụ! "
Lý Xích lớn, khuôn mặt giận dữ. Đám nhóc đứng phía xa quan sát lúc này đã tiến lại bên Hạo Thiên, Thống Trung cất giọng nói
"Haizz, lũ này yếu như vậy. Nhận chúng có phí công dạy dỗ không vậy Boss! "
"Ngươi nói cái gì, mấy đứa nhóc các ngươi ở đây làm càn, còn nói chúng ta yếu, có giỏi thì đấu một trận đi! "
Minh Anh đứng bên ngoài cách nhóm Hạo Thiên khoảng 500m, lời vừa dứt ra.
"Xoẹt"
Thống Trung đã xuất hiện ngay trước mắt Minh Anh, chưa đến 1 giây. Chưa đến 1 giây thì đã xuất hiện ngay trước mặt ta, cái loại tốc độ này..... Quá khinh khủng rồi. Minh Anh trong lòng hoảng sợ, muốn lùi về phía sau. Nhưng, tay Thống Trung đã đặt ngay cổ Minh Anh, một luồng sát khí và ánh mắt ác ý hiện ra, cùng với nụ cười nhẹ của Thống Trung, cậu nói
"Mạnh miệng thật! Ngươi nghĩ ngươi là ai ở đây, la lối cái gì"
"Ư~" Minh Anh bắt đầu khó thở, muốn giơ tay lên đánh, nhưng không hiểu sao cơ thể không cách nào cử động được, toàn thân như tê dại, không nhấc nổi cánh tay.
"Cầu xin em, tha cho em ấy đi. Tha cho em ấy đi!"
Minh Hy rối loạn la lên, hai tay nắm lấy chân Thống Trung, cầu xin nài nỉ.
"Tại sao nhỉ? Ngươi là ai mà có tư câch cầu xin ta"
Thống Trung lạnh lùng nói, cùng với đó lực tay lại tăng thêm, tiếng rên của Minh Anh lại lớn hơn "Ư.. Ư.. "
"Xin cậu, xin cậu đừng giết em ấy. Hay là giết tôi đi, tôi chết thay em ấy là được rồi! "
Minh Hy lại cầu xin, nước mắt bắt đầu rơi, cùng lúc đó, Hạo Thiên lên tiếng
"Thống Trung, ta còn cần chúng! "
"Vâng! "
Đơn giản 6 chữ, Thống Trung lập tức buông tay, Minh Anh rơi xuống đất, thở hồng hộc, mới vừa nãy thôi, cậu ta đã cảm thấy mình như đã bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan, cái cảm giác chết chóc, sợ hãi, lạnh thấu xương không ngừng vây quanh cậu, sợ hãi không nhúc nhích được dù chỉ là một ngón tay. Quá đáng sợ!
Minh Hy chạy lên đỡ em mình dậy, hỏi han, vuốt lưng cố làm cho Minh Anh thở nhịp nhàng lại, nhịp thở ổn định, mồ hôi đã bớt chảy ra. Còn Thống Trung thì đã về lại bên cạnh Hạo Thiên từ lúc nào không hay. Hạo Thiên liếc nhìn đám quân lính, cười khinh rồi nói
"Đám các ngươi, sau này sẽ là mật thám của ta trong quân đội, bây giờ mỗi người lấy một viên đan dược trong này và uống vào cho ta! "
Nói rồi, Hạo Thiên đưa cho 3 người Lý Xích mỗi người 1 chiếc nhẫn trữ vật, cả 3 đón lấy rồi phân phát ra, bắt bọn chúng nuốt ngay trước mắt mình.
Viên thuốc này có màu trắng tinh, không mùi không vị. Như nước lã vậy, nhưng một khi uống vào thì sẽ ngay lập tức sẽ có một loại trùng được hình thành, nói trắng ra viên "đan dược" này là 1 cái trứng của côn trùng độc. Người uống phải viên thuốc này phải tuân mệnh của người đã nuôi trứng trùng, nếu không trùng sẽ phát tán ra độc tính cực mạnh, lan tràn lên não bộ và ăn mòn nó.
Còn về phần làm sao Hạo Thiên có thì là lần mà cậu vào rừng chết Haxjima nhặt được, chỉ nhặt được 2 trứng nhỏ màu trắng, có tìm thêm nhưng không thấy. Hạo Thiên mang về ấp nở và lai tạo ra nhiều con khác, có tìm tòi về đặc tính của chúng và biết được cách dùng chúng. Hiện tại chúng hữu dụng rồi. Ngoài ra, còn rất nhiều bí mật khác chưa tiết lộ ra nữa:)))
Đám quân lính ngây thơ ăn vào, trùng độc vừa vào cơ thể, sau 2 ngày sẽ nở ra và chạy lên tim, nằm yên ở đó và chờ mệnh lệnh của người nuôi, tất là Hạo Thiên ra lệnh chúng hành động mà thôi. Xong xuôi, hơn mấy vạn trứng trùng độc đã vào cơ thể quân lính. Hạo Thiên có chút tiếc nhưng lại vô cùng hài lòng, nhìn đám quân lính, lại cất cao giọng, có lòng hảo tâm mà nhắc
"Ta nói luôn này, viên "đan dược" các ngươi vừa uống vào đấy, sẽ phát tán độc khi mà ta kích phát nó, nó sẽ chạy lên não bộ và ăn mòn não các ngươi. Điều đó sẽ xảy ra nếu các ngươi gian dối hay phản bội ta. Nhớ lấy! "
Nói xong thì quay lưng, hướng phía trời cao mà phi đi.
3 người Lý gia nuốt nước miếng, rùng mình sợ hãi. Đối chúng ta thì kí giấy, bây giờ là dùng trùng độc. Rốt cuộc chủ nhân có bao nhiêu thủ đoạn chưa dùng tới! Aaaaa, mau tỉnh táo lại! Lý Xích cao giọng nói
"Nếu các ngươi không tin thì thử xem, đến lúc đó hối hận đã muộn. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay không được lộ ra ngoài, nếu nó lộ ra ngoài thì mấy vạn quân ở đây, hãy lấy cái chết của mình mà trả giá."
Nói tới đây, Lý Xích hít sâu một hơi, lớn giọng nói
"Và, từ bây giờ các ngươi phải dùng mạng của mình mà phục vụ chủ nhân, hết lòng vì ngài! Đã rõ sao? "
"RÕ!!! "
Đám quân lính đồng loạt hô, hô trong sự sợ hãi, đám nhóc đó, quá khinh khủng. Ta không muốn chết, ta không muốn chết! Đây điều là ý nghĩ chung của tất cả quân lính hiện tại. Sự xuất hiện của Hạo Thiên, đã mang tới cho chúng một nỗi ám ảnh, sợ hãi không nguôi. Hạo Thiên uy hiếp mà thống trị, dùng thực lực chèn ép bọn chúng, khiến bọn chúng phải cúi đầu không dám phản kháng! Đó là thống trị trong sợ hãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.