Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 103: Trận đấu




"2 đối 35, công bằng quá phải không! "
"Hảaaaaa! "
Đám nhóc la làng lên, chấn động cả khu. Đám người thì ngơ ngác nhìn, 2 đối 35 mà công bằng, công bằng chỗ nào???
"Sao, có ý kiến gì cứ nói?" Hạo Thiên nói
"Như vậy làm sao mà đấu đây ạ! Chưa đấu cũng biết ai thắng rồi đấy ạ!" Minh Thi lên tiếng minh bạch
"Đúng vậy, 2 đối 35 thì làm sao mà thắng được?" lúc này, 1 giọng nói vang lên, Hạo Thiên hơi nghiêng đầu sang nhìn, là Vũ Miên, ông ta đang đứng dưới sàn đấu, kế bên là vợ ông ta Tử Liên. 2 người nhìn quả thật xứng đôi vô cùng.
"Sao lại không công bằng? " Hạo Thiên hỏi ngược lại
"Chênh lệch thực lực quá lớn, sao mà có thể đánh được" Vũ Miên lại nói
"Ohhhh! " Hạo Thiên hơi khẽ mở miệng, bên dưới sàn đấu, nhiều người lên tiếng
"đúng vậy, chênh lệch thực lực như vậy sao mà đánh"
"Khỏi cần đánh cũng biết bên nào thắng rồi"
"không chỉ thực lực mà còn cả sỉ số nữa, không đánh được đâu không được đâu! "
........
"Khoan, dừng lại!" Minh Kỳ hô lên
"Có phải các người đang hiểu lầm sự tình gì không? "
"hiểu lầm gì?"
"Chúng ta nói không công bằng ở đây ý là bảo 2 người kia đối 35 người chúng ta đánh, là không công bằng, 2 người ấy quá mạnh" Minh Kỳ nói cau này, làm cho cả khu chấn động, 35 đối 2 mà không lại, sao có chuyện này!
Nói rồi, 35 cặp mắt hướng Hạo Thiên và tiểu Siêu nhìn, đồng thanh
"Boss, không công bằng! "
"sao lại không, 35 người các ngươi đánh với ta, quá lời rồi còn gì! "
Hạo Thiên hờ hững nói, lại tiếp
"Sao, bay giờ có đánh không? Không đánh thì bỏ đi, cũng quên luôn phần thưởng đi"
"ừm... Ờ thì.... " cả đám nhìn nhau, không hẹn cùng gật đầu, hướng Hạo Thiên nói
"Chơi luôn ạ! "
Đám người nãy giờ vẫn luôn ngơ ngác quan sát lôi đài, quan sát 37 con người đứng trên đó. Chỉ là 1 đám nhóc nhưng không hề tầm thường tý nào cả. Có lẽ trận đấu hôm nay sẽ là 1 trận đấu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi con người ở đây.
Hạo Thiên cười nhạt nói
"Hảo, vậy luật là ai rớt đài sẽ thua, mỗi người được rớt 2 lần, hết 2 lần coi như thua, không được lên đấu nữa"
"Vâng"
Lại nhìn xuống phía dưới
"Vậy, phiền mọi người ở đây quan sát hộ, đếm số lần mỗi tên rơi xuống giúp ta"
"Được"
Tất cả đám người gắt gao nhìn trên lôi đài, rồi không biết vì lí do gì mà không tự chủ được, bất giác lùi xa khán đài mấy mét. Cả 35 người dàn đội hình, đối Hạo Thiên với tiểu Siêu vẫn đang ung dung.
Phía dưới, 1 người hô

"Chuẩn bị...... Bắt đầu! "
Tiếng hô bắt đầu vừa vang lên, cả đám nhóc phân tán ra, lao về phía Hạo Thiên cũng tiểu Siêu, có đứa thì rút kiếm, đứa thì rút đao, có đứa lại dùng dây..... Lại còn có cả đứa dùng đến kĩ năng hệ, tạo ra những quả cầu lửa, nước, hay những tia sét, lại có đứa chèn kĩ năng lên vũ khí của mình, lần lần lượt lượt lao về phía cả 2
Nhưng, Hạo Thiên và tiểu Siêu vẫn cứ ung dung thong thả, thấm chí còn không thèm lấy vũ khí ra. Đứng chút lại dùng tay phủi bụi, và rồi.... 2 bên chạm nhau, tạo nên 1 tiếng "Ầm" vô cùng to lớn, chấn động cả 1 khu.
1 làn khói mù bay ngập trời, che chắn tầm mắt.
Đám nhóc lần lượt xong lên, Hạo Thiên và tiểu Siêu lại lần lượt đỡ đòn và phản công. Mỗi đứa tiến lên là mỗi đứa là đá ra, rớt đài thậm chí bị đá dính mấy cái cây, rồi làm ngã gãy luôn mấy cái cây ấy.
"Ùng"
"đùng"
"Ầm"
"Keng"
"Keng"
........
Đối mặt với hàng loạt đòn đánh như vậy mà Hạo Thiên với tiểu Siêu vẫn cứ bình chân như vại, cứ nhẹ nhàng thong thả đưa tay đỡ đòn.
Cho đến khi, làn khói mờ dần, trên đì chỉ còn lại đúng 5 người là Minh Kỳ, Minh Thi, Ninh Dịch, Thống Trung và Gia Linh. Đám còn lại, không lết cũng nằm, nằm lai láng dưới sàn đấu, với khắp mình là vết thương, bị đánh cho bầm dập mình mẩy.
Người xem, ngơ ngác trố mắt nhìn, nhìn khắp xung quanh. Không tin vào mắt mình nữa, mới lúc nãy thôi, vừa mới nãy, trên lôi đài vẫn còn tận 35 người đối chiến với 2 người, vậy mà bây giờ lại chỉ còn 5 đối 2. Rốt cuộc chuyện gì mới vừa xảy ra, những âm thanh to lớn kinh khủng ban nãy do lũ nhóc này gây ra ư, thật không tin được.
Thậm chí, sân xung quanh cũng bị phá cho loang lỗ, sàn cũng bị luôn, loang lổ khắp nơi, chỉ riêng biệt mỗi nơi Hạo Thiên và tiểu Siêu đứng là không bị gì cả, vẫn bình thường, như thuở ban đầu.
5 đứa gắn gượng được trên lôi đài, nhìn qua cũng chẳng khá hơn đám dưới lôi đài là bao, cũng bị đánh cho máu chảy khắp mình, khuôn mặt tay chân cũng đều sưng không ít.
Biết bao con người đang có mặt ở đây đều ngỡ ngàng, bàng hoàng không thôi. Thật là kinh khủng mà!
Hạo Thiên đưa tay phủi phủi bụi trên mình, nhìn 5 đứa kia nói
"Tiến lên! "
Rồi đưa tay ra ngoắc ngoắc, 5 đứa cũng nhấc vũ khí của mình lên, lao về phía 2 người.
"Keng"
"Binh"
"Chát"
"Rầm"
Hạo Thiên quơ nhẹ tay, đỡ được kiếm của Minh Thi bằng tay không, thanh kiếm vô cùng sắc bén, nhưng khi đấu với Hạo Thiên lại chẳng chém nổi cậu, thậm chí gây ra 1 vết xước cũng không. Chém không nổi tay của Hạo Thiên!
Hạo Thiên mỉm cười, giơ chân đá cái ầm, Minh Thi bay khỏi sàn đấu, kéo theo cả Ninh Dịch và Thống Trung. Trên sàn còn lại Gia Linh và Minh Kỳ, đối chiến với tiểu Siêu.
Tiểu Siêu 2 tay tiếp 2 người, tiếng keng keng keng cứ tiếp tục vang mãi. Tay không đối chiến với kiếm và đao vậy mà lại không xi nhê gì, vả lại càng không có biểu cảm khó khăn hay chống đỡ nặng nề. Tiểu Siêu trở mình, đạp bay 2 người. Rồi lain trở mình hạ xuống sàn 1 cách nhẹ nhàng. Cả 2 phủi phủi quần áo, mỉm cười nhìn xung quanh.
Đám nhóc lăn lê bò lết khắp xung quanh lôi đài, nhìn cảnh này y như là vừa mới có 1 trận đồ sát xảy ra vậy, thê thảm vô cùng. Lúc này, 1 âm thanh run rảy vang lên
"Không.... Không thể tin được! "
Hạo Thiên hơi nghiêng đầu, là Tử Liên, vợ của Vũ Miên. Cô ta run lên, nhìn cảnh xung quanh, không tin vào mắt mình. Hạo Thiên cũng mặc kệ cô ta, nói
"Nào nào, hết sức rồi à! Chúng ta còn chưa khởi động xong nữa đấy!"
"Boss, ăn gian quá! " đám nhóc nhỏ giọng rên lên
Lúc này, Thiên Tuyết bỗng từ dưới lôi đài mân mê bò lên, đi về phía Hạo Thiên. Cậu cười nhẹ nói
"Tiểu Tuyết a, em thua rồi đấy.... Úi! "
Hạo Thiên hơi xoay người, né cái ám khí mà Thiên Tuyết ném tới, nhưng vẫn bị dính 1 cái do nó là song ám khí, tức là 1 lần ném 2 cái 1 trước che cái sau. Làm người ta có cảm giác chỉ có 1 cái ám khí mà thôi. Thế là Hạo Thiên bị dính cái ám khí thứ 2, áo bị xé toạt 1 đường dài từ giữa ngực kéo ra sau lưng, để lộ 1 nữa thân mình cậu, và lộ luôn bao nhiêu là vết sẹo trên đó. Người phía dưới lôi đài lại càng ngây người hơn, 1 đứa trẻ như thế, sao lại có nhiều vết sẹo đến như vậy chứ
Hạo Thiên hơi nhíu mày, nói
"Thiên Tuyết, em là đang chơi ăn gian đấy"
"Hức.... Hức.... Là ca ăn gian mới đúng.... Oa oa oa..."
Thiên Tuyết bỗng khóc thét lên, dẫu sao cũng là 1 cô bé, bị Hạo Thiên đánh đến tóc tai rối bời, mặt lại có vài vết xước nhỏ, quần áo lại lấm lem. Dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là 1 cô nhóc, cũng còn rất ngây thơ và không muốn bị dơ mà.
"Sao tiểu Tuyết lại khóc rồi? "
Cùng lúc này, 1 âm thanh vang lên từ đằng xa. Rồi 1 bóng người xoẹt lên lôi đài, nhấc Thiên Tuyết lên tay, dỗ dành Thiên Tuyết
"Thiên Tuyết ngoan, ai chọc con khóc nói cậu nghe, cậu đánh người đấy cho con"
Người đến là Đường Minh Nhật, là cậu cả Hạo Thiên. Rồi ông giật mình nhìn xung quanh, nói
"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? "
"Này, ông là ai thế? "
1 người đàn ông phía dưới nói ngược lên
Đường Minh Nhật quay sang nhìn, nói
"Tôi à? Tôi là Đường Minh Nhật, còn muốn biết thêm thì hãy hỏi cậu nhóc này! "
Họ Đường, Đường gia tộc, 1 đại gia tộc thì làm gì ở nơi này chứ, lại còn bảo hỏi hội trưởng, rốt cuộc quan hệ gì đây? Đám người ngơ ngác, do từ nãy giờ bị kinh ngạc quá nhiều rồi, nên bay giờ bị thêm nữa cũng chẳng hề gì, chỉ im lặng quan sát.
Hạo Thiên nhìn Minh Nhật, cười nói
"Cậu, sao cậu biết chỗ này mà tới vậy? "
"Con hay quá ha, dám làm cho Thiên Tuyết khóc, rồi đánh bọn nhóc ra nông nỗi này, có chuyện gì vậy? "
"Chỉ là 1 trò chơi nhỏ thôi ạ, lấy 35 đánh 2 thì như vậy là còn nhẹ đấy ạ. Còn Thiên Tuyết, em ấy đánh không lại thì khóc, cậu nhìn xem, còn làm rách áo con nữa này! "
Hạo Thiên giơ áo lên, bễu môi, Minh Nhật nhìn, giật mình. Người Hạo Thiên đầy là vết sẹo, sẹo to sẹo nhỏ đủ cả. Minh Nhật hốt hoảng hẳn lên, đi nhanh về phía Hạo Thiên
"Con bị làm sao thế này, sao lại có nhiều vết thương thế? "
"À... À thì, do tập luyện nhiều để lại sẹo ấy mà! Hì hì"
Nói rồi, Hạo Thiên quay sang đám người, khuôn mặt từ vui vẻ cười nói cũng chuyển sang lạnh tanh, nói
"Được rồi, mấy người ở đây. Giúp ta đưa bọn nhóc vào nghỉ đi"
"Vâng"
Tất cả đồng thanh, mau chân lẹ tay khiên từng đứa đi. Hạo Thiên cởi bỏ cái áo bị cắt rách ra, quăng đi, lấy ra 1 chiếc áo trắng khắc thay vào. Lúc mà cậu cởi áo ra, lại hiện ra thêm nhiều vết sẹo nữa, phía trước ngực, trên lưng, tay, vai, nhiều thật nhiều. Đường Minh Nhật đau lòng nhìn Hạo Thiên, 1 đứa bé mới 11, 12 tuổi mà phải chịu biết bao khổ cực như vậy.
Hạo Thiên quay sang mỉm cười nói
"Được rồi, chúng ta vào trong thôi. "
Hạo Thiên dẫn đầu, đi vào trong, lên lầu. Trước khi lên, Hạo Thiên đưa cho Minh Nhật 1 chiếc nhẫn đeo vào tay, bảo
"Đây coi như là vé thông hành, có nó mới lên được tầng 2 và vào nơi đó."
Rồi 3 người tiếp tục lên lầu, vào phòng của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.