Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 75: Cảnh còn người mất




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
“Nhất thiêu thiên địa, nhận chuẩn giá hồn(1)!”
Phương Minh cầm ba tấm hoàng phiến phía trên cùng vạch từ xương sọ tới bàn chân, sau đó bỏ vào chậu đồng đốt cháy.
“Nhị thiêu tứ phương Đại Đế, nhận chuẩn giá hồn!”
Lại có thêm ba tấm hoàng phiến rơi vào chậu đồng.
“Tam thiêu tứ phương Thổ Địa, nhận chuẩn giá hồn1”

“Tứ thiêu tứ phương Thảo Mộc Tinh Quái, nhận chuẩn giá hồn!”
“Ngũ thiêu tứ phương Âm linh, nhận chuẩn giá hồn!”
“Lục thiêu Thần Phật qua đường…”
36 tấm giấy vàng đã bị Phương Minh đốt mất 24 tấm, cầm 12 tấm còn lại trên tay, nhưng mà mười mấy phút sau cậu lại nhăn mày bởi vì xung quanh yên tĩnh tới đáng sợ.
“Không nên!”
Phương Minh lắc đầu, chỉ cần quỷ hồn của cỗ hài cốt này vẫn còn ở Dương Gian chắc chắn sẽ có thể chiêu hồn đến, sở dĩ cậu làm những chuyện lúc nãy cũng là vì chiêu hồn của người đàn ông này.
Quỷ hồn tại Dương Gian rất yếu đuối cho nên cậu mới cố ý dùng vàng mã tế bái tứ phương Thổ Địa, để tứ phương Thổ Địa tới hộ tống, tế bái Thảo Mộc Tinh Quái để những Thảo Mộc Tinh Quái kia không nên cản đường, những lần tế bái lúc sau là tế bái những quỷ hồn khác để bọn họ không ức hiếp người đàn ông kia.
Có thể nói những gì cần nghĩ cậu đều đã nghĩ tới, cần làm cậu cũng đã làm nhưng lại không thấy quỷ hồn của người đàn ông kia xuất hiện.
Nếu là lúc thường thì quỷ hồn của người đàn ông này phải nên xuất hiện rồi mới đúng. Lâu như vậy còn chưa tới thì chỉ có một khả năng, quỷ hồn của bộ hài cốt này đã không còn ở Dương Gian.
“May mà tôi còn lưu lại thủ đoạn.”
Phương Minh nhìn 12 tấm hoàng phiến còn lại trên tay, lại lấy ra ba tấm vạch từ xương sọ xuống lòng bàn chân một lần nữa.
“Nhất bái thập phương Diêm La, mở cửa Âm Phủ!”
“Nhị bái Âm Ty minh sai(2), đưa hồn phách hoàn dương!”
“Tam bái tiểu quỷ Âm Phủ, chớ dây dưa cản đường!”
Sau khi đốt xong 9 tấm hoàng phiến rốt cuộc cũng đã có động tĩnh, một cỗ gió âm lãnh đánh tới thổi hoàng phiến trong chậu đồng thành tro giấy.
“Thành công, thu pháp lệnh, hiện tại nên phục vụ chúng nó.”
Phương Minh lấy vàng mã trong túi đen bỏ vào chậu đồng đốt, đã nhờ âm sai hỗ trợ thì nhất định phải dùng tiền báo đáp.
Tiền có thể sai khiến ma quỷ, câu nói này không phải chỉ là truyền miệng đùa giỡn mà thực sự còn có hàm nghĩa sâu xa.
Hiện tại Phương Minh chỉ cần ngồi chờ, chờ quỷ hồn của bộ hài cốt từ Âm Phủ trở về.
Nhưng mà một lần chờ này là chờ ròng rã tới một giờ, vàng mã cũng đã đốt nhiều tới mức tro giấy sắp chất đầy chậu đồng rồi.
“Phương Minh?”
Đại Trụ đứng bên cạnh đã hơi mất kiên nhẫn, đều nói dùng vàng mã mở đường, nhưng mà đã đốt gần hết vàng mã vẫn không thấy phản ứng gì, Quỷ Soa Âm Phủ này cũng thật là tham lam quá đi!
Phương Minh không trả lời Đại Trụ mà nhìn vào ba tấm hoàng phiến cuối cùng, vẻ mặt phức tạp, một lúc sau cuối cùng cũng đốt luôn ba tấm hoàng phiến này.
Lần này cậu không nói gì nữa, cũng không đốt hoàng phiến trong chậu đồng mà là đốt trên người bộ hài cốt.
Ầm!
Khi hoảng phiến chỉ còn lại một mảnh nhỏ cuối cùng, Phương Minh giơ tay phải lên, hoàng phiến bay tới giữa không trung, ngay khi hóa thành tro tàn thì lại rơi vào trên ngực hài cốt.
“Quả nhiên là thế!”
Phương Minh đứng lên, giờ phút này vẻ mặt cậu có chút phức tạp, tựa như là thở phào một hơi lại tựa như có chút mất mát.
“Sao rồi ông chủ Phương?” Trương Tề nhìn thấy biểu hiện của Phương Minh thì căng thẳng hỏi, dù sao chuyện này cũng có quan hệ với sự sống chết của anh ta mà.
“Không hoàn thành điều kiện của nữ quỷ.” Phương Minh nhìn Trương Tề rồi trả lời.
“A, vậy tôi sẽ phải…”
Trương Tề trợn tròn mắt, không thể hoàn thành điều kiện của nữ quỷ thì oán sát trên người anh ta không thể biến mất, mà điều đó cũng có nghĩa là anh ta sắp phải chết sao?
“Ông chủ Phương, ông nhất định phải giúp tôi, ông có điều kiện gì cứ nói ra hết đi, chỉ cân tôi có thể làm nhất định sẽ thõa mãn ông…”
Nhìn thấy Trương Tề gấp tới mức sắp khóc, Phương Minh khoát khoát tay: “Không phải do anh, cũng không phải do tôi, vấn đề nằm ở chủ của bộ hài cốt, nữ quỷ kia muốn quỷ hồn của bộ hài cốt này nhưng mà nó đã sớm đầu thai chuyển thế, làm gì còn quỷ hồn nữa chứ?”
Phương Minh nặng nề thở dài một hơi, kỳ thực cậu cũng đã sớm đoán được kết quả này. Dù sao thì chuyện tình có đẹp tới đâu đôi lúc cũng không thể tránh khỏi sự mài mòn của thời gian, huống chi linh hồn huyết thệ quá đáng sợ.
Có lẽ lúc người đàn ông này lúc mới chết cũng đã đợi chờ nữ quỷ nhưng thời gian có thể xóa bỏ tất cả, sau mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, liệu vị Tham Quân này có thể chịu đựng được buồn chán ròng rã như vậy không? Có thể vừa chịu đựng tra tấn thống khổ ở Âm Phủ vừa chờ đợi sao?
Âm Phủ là nơi quỷ hồn quy tụ, nhưng đối với đa số quỷ hồn thì Âm Phủ cũng chỉ là một trạm trung chuyển mà thôi.
Trừ khi anh lúc còn sống đã phạm phải tội nghiệt tày trời thì khi chết hồn phách mới ở lại Âm Phủ chịu tra tấn, còn lại phần lớn người không ở lại Âm Phủ quá trăm năm.
Chỉ có người phải chịu hình phạt tra tấn mới có thể ở lại Âm Phủ, đương nhiên cũng sẽ có một số trường hợp đặc biệt, nhưng hiển nhiên người đàn ông này không nằm trong số trường hợp đặc biệt đó, anh ta muốn ở lại Âm Phủ thì nhất định phải chịu đựng đau khổ!
Chảo dầu lăn lăn, đầu thai muộn ba năm!
Sau khi thừa nhận hình phạt ngâm trong chảo dầu thì quỷ hồn có thể tiếp tục ở lại Âm Phủ thêm ba năm nữa, nhưng loại thống khổ này không phải ai cũng có thể thừa nhận! Nên nhớ, quỷ hồn trừ không thể chết thêm lần nữa còn lại vẫn giữ nguyên các giác quan như người ở Dương Gian!
Phương Minh cũng không biết làm sao, chỉ đành phải nói tình hình thực tế cho nữ quỷ kia.
Nghỉ ngơi một lát Phương Minh lại tiếp tục chiêu hồn, sau khi lá cờ trên cửa sổ bay bay Phương Minh nói luôn: “Cô gái, người cô muốn chờ đã đi đầu thai, có khả năng người đó chờ cô mấy trăm năm vẫn không thấy, không kiên trì nổi mới phải đi vào luân hồi.”
Mặc dù nói vậy nhưng Phương Minh biết khả năng này rất nhỏ, khả năng lớn nhất chính là sau khi Tham Quân kia vào Âm Phủ chưa được bao lâu đã đi đầu thai luôn!
Chuyện đó đã vi phạm linh hồn huyết thệ của hai người.
Yên tĩnh, cả lầu hai yên tĩnh tới quỷ dị, rất lâu sau vẫn không thấy nữ quỷ đáp lại khiến Phương Minh hơi nhíu mày, lúc cậu đang định nói chuyện lần nữa thì bên tai đã nghe thấy tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Phương Minh nhìn xuống đất thì phát hiện mảnh ngọc Như Ý đặt bên cạnh bộ hài cốt đã xuất hiện một vết nứt, sau đó thì vỡ vụn, cùng lúc đó sợi dây đỏ cột quanh mảnh ngọc cũng bị đứt thành hai đoạn.
“Ta muốn cùng quân bầu bạn, trọn đời không thay đổi.”
“Núi không có cây, nước sông có cạn, sét đông chấn động, mùa hè tuyết rơi, trời đất hợp nhất, vẫn nguyện cùng quân!”
Giọng nói thê lương ai oán vang lên trong lầu khiến Trương Tề run lên một cái, Đại Trụ cũng tái mặt, chỉ có Phương Minh hơi nheo mắt, nhẹ giọng:
“Thề non hẹn biển nay vẫn còn, tình chàng ý thiếp lại hóa không!”
Giọng nói thê lương ai oán kia vang vọng không bao lâu rồi cũng tản đi, cả tầng lại khôi phục yên tĩnh. Phương Minh nhìn Trương Tề, thấy vệt khí đen trên mặt anh ta cuối cùng cũng đã biến mất không còn.
Một khắc khi ngọc Như Ý bị phá hư, oán sát trên người Trương Tề cũng đã được hóa giải.
(1)Nhất thiêu thiên địa, nhận chuẩn giá hồn: Một lần đốt cháy trời đất, quyết định hồn này
(2)Âm ty minh sai: quỷ sai ở âm phủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.