Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 48: Xin lỗi cậu ấy đi




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------------
Mặt khác tại căn phòng mà Phương Minh và Chu Kỳ tạm thời chuyển đến, Chu Kỳ từ lúc bước vào phòng là dùng nộ nhãn trừng mắt nhìn Phương Minh, bất quá Phương Minh căn bản không hề nhìn anh.
Cửa phòng mở ra, Âu Dương Tuyết xuất hiện ở cửa, liếc nhìn vào phòng làm việc, nhìn Lâm Hoán và Chu Kỳ sau đó hướng phía Lâm Hoán nói rằng: "Vị đồng nghiệp này, có thể để tôivà anh nói chuyện riêng không."
Lâm Hoán liếc nhìn Phương Minh sau đó gật đầu, anh lúc đầu cũng không có ý định nhúng tay vào vụ án này, hơn nữa nghe đồn vị cảnh hoa Âu Dương có bối cảnh gia đình không bình thường, có thể giúp cô một chút thì cũng có thể tính là một cái ân tình.
"Dựa vào cái gì muốn tôi đi, tôi nói cho các ngươi biết đừng nghĩ cách cho anh thoát tội."
Chu Kỳ không chịu, tại anh nghĩ nữ cảnh sát này rõ ràng là muốn cùng Phương Minh bóp méo lời chứng, cho nên anh nhất định không thể rời đi.
"Vị tiên sinh này, tôi bây giờ cùng Phương tiên sinh có liên quan đến một một đại án hình sự, anh xác định là muốn ở bên cạnh dự thính, dựa theo quy định bảo mật của quốc gia, vụ án này thuộc về cấp độ bảo mật hàng đầu, ngoại trừ đương sự của vụ án và nhân viên phá án, những người dự thính sẽ bị hạn chế không được xuất ngoại trong vòng mười năm, điện thoại di động sẽ bị nghe lén giám sát, hạn chế lên mạng..."
Gương mặt của Âu Dương Tuyết Tình nghiêm túc, nói được nửa câu thì Chu Kỳ liền vội vàng đứng lên, tuy là anh không dám chắc Âu Dương Tuyết Tình nói thật hay giả, nhưng vạn nhất nếu là thật, chỉ riêng hạn chế anh xuất ngoại thôi cũng khiến anh không thể nào chịu đựng được, bởi vì anh đã chuẩn bị đợi đến khi hạng mục cao ốc Thiên Mậu hoàn thành, sau khi anh viết xong luận văn tiến sĩ thì sẽ xuất ngoại du học.
Chu Kỳ ra khỏi phòng, trong phòng làm việc liền chỉ còn lại có hai người là Âu Dương Tuyết Tình và Phương Minh, khóe miệng Phương Minh hơi hơi nhếch lên mang trên mặt ý cười,"Tôi còn không biết tại sao tôi lại dính vào một vụ đại án hình sự. Âu Dương cảnh quan nói phải chịu trách nhiệm với lời đã nói, tôi nhiều nhất cũng chỉ là dính vào một vụ ẩu đả mà thôi."
"Không phải là tôi đang cố ý hù dọa để anh tôichịu rời đi sao?" Âu Dương Tuyết Tình liếc mắt một cái lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phương Minh, tôi có chuyện quan trọng muốn anh giúp một tay."
"Là chuyện đào phạm trốn thoát." Ánh mắt của Phương Minh trong veo trực tiếp nhìn thấu ý đồ của Âu Dương Tuyết Tình.
"Quả nhiên, anh lúc nãy không phải ăn nói tùy tiện, bất quá Phương Minh anh làm sao biết đào phạm bỏ trốn, phải biết rằng lúc nãy chúng tôicòn có bốn đồng sự đang canh chừng, còn chúng tôiđến đây cũng là vì điều động cảnh sát đi sơ tán dân chúng, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Âu Dương Tuyết Tình nhìn chằm chằm Phương Minh, chuyện đào phạm chạy trốn ngay cả bọn họ cũng chỉ sau này mới biết, Phương Minh lại có được tin tức từ đâu.
"Rất đơn giản, vẻ mặt của các người lúc nãy cũng đã nói rõ lúc ấy mọi người muốn vô công nhi phản."
Phương Minh giải thích một, lúc nãy khi đám người Tào Lượng tiến vào anh đã phát hiện tất cả bọn họ đều có thanh quang nhè nhẹ ở chỗ mi tâm, mà trong thuật xem tướng thì tướng mạo này thuộc về mệnh Cung, mệnh cung còn có thanh quang tức là công việc không thuận lợi.
Nếu như một vài người đều là mệnh Cung mang thanh quang thì tức là vừa xảy ra chuyện không thuận lợi, nhưng nếu cả một đám người đều là mệnh Cung mang thanh quang thì chỉ có một khả năng, chính là cả đám người đang ở đây sắp sửa thất bại khi làm một chuyện nào đó.
Còn như Phương Minh tại sao đoán được đó là việc bắt tội phạm bị truy nã thì thật ra cũng rất đơn giản, hình cảnh xuất động không ngoài mấy chuyện sau đây, có đại án hình sự phát sinh, điều tra manh mối vụ án, đuổi bắt đào phạm.
Nhưng mà nếu là hai trường hợp đầu, những hình cảnh này chắc là sẽ đi thẳng đến hiện trường để phá án chứ không vâng xuất hiện ở đây, còn nếu là điều tra manh mối vụ án cũng không thể dẫn theo nhiều người như vậy, nhiều nhất là phái một hai vị hình cảnh đến đây để chắt lọc tài liệu.
Còn nếu là đã tìm được hung thủ nên cần cảnh sát địa phương phối hợp bố ráp thì chắc hẳn là vụ án xảy ra ở khu vực này, như vậy thì chít ít vị cảnh sát lúc nãy và hình cảnh đội phải biết nhau chứ không thể nào có biểu hiện kinh ngạc như vậy.
Cho nên kết hợp những tình huống này Phương Minh chỉ có phán đoán, đó chính là đám người Âu Dương Tuyết Tình đang đuổi bắt đào phạm.
Đây là một quá trình dung hợp giữa thuật xem tướng và suy luận, dù sao tướng thuật không phải vạn năng, không có khả năng chuyện gì cũng đều đoán ra được,
Hơn nữa với thực lực của Phương Minh bây giờ cũng không thể làm được đến mức này.
Đương nhiên, Phương Minh cũng không giải thích mấy chuyện này cho Âu Dương Tuyết Tình, bởi vì anh biết Âu Dương Tuyết Tình đến tìm anh cũng không phải là vì nghe anh giải thích.
"Phương Minh, tên đào phạm kia là hạng người vô cùng hung ác, nếu như lúc này đây để hắn trốn thoát sẽ gây uy hiếp vô cùng lớn đối với an toàn của dân chúng, nếu như có thể tôi hy vọng anh có thể trợ giúp bọn taôi tìm được đào phạm."
Vẻ mặt của Âu Dương Tuyết Tình thành thật nhìn Phương Minh, bất quá Phương Minh cũng là bất đắc dĩ giơ hai tay,"Nếu tôi có muốn giúp cô cũng là hữu tâm vô lực, dù sao tôi bây giờ cũng đang dính vào một vụ án khác không còn cách nào rời khỏi nơi này."
"Đơn giản thôi, tôi sẽ xử lý chuyện này giúp anh, bất quá anh nói cho tôi biết trước có thể tìm được đào phạm hay không."
Âu Dương Tuyết Tình tùy tiện phất phất tay, một trận ẩu đả nhỏ nhặt, đến lúc đó cô trực tiếp nói rằng Phương Minh có liên quan đến một vụ án hình sự phải đi điều tra trước là được rồi.
Còn thời hạn điều tra thì không phải là tùy ý cô muốn nói sao thì nói ư, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Phương Minh phải tìm được đào phạm bỏ trốn, nếu không cô cũng không còn cách nào khác để báo cáo với lãnh đạo.
"Chuyện nhỏ."
"Vậy là được, anh cần bên tôi cung cấp cái gì?" Nghe Phương Minh nói Âu Dương Tuyết Tình trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, phải biết rằng cô và Tào Lượng lập được đánh cuộc, nếu như tìm không được La Sầm Long thì cô sẽ phải rời khỏi hình cảnh đội.
"Đưa tôi đến chỗ cuối cùng mà đào phạm xuất hiện, cũng chính là chỗ mà hắn đã chạy trốn, mặt khác chuẩn bị cho tôi ba nén hương và một chén gạo nếp cũ, mà cô cũng biết phương thức tìm người của tôi rất đặc thù, cô tốt nhất vẫn là không nên để cho quá nhiều người đi theo."
Phương Minh cuối cùng nhìn chằm chằm Âu Dương Tuyết Tình, trong lời nói ý nhắc nhở rất rõ ràng, mà Âu Dương Tuyết Tình cũng liên tưởng đến thủ đoạn mà Phương Minh dùng để giúp cậu cô tìm được tên trộm, thủ đoạn như vậy đúng là không thể để cho quá nhiều người nhìn thấy.
"Những thứ này tôi đều sẽ xử lý."
Âu Dương Tuyết Tình biểu thị những thứ này cô sẽ xử lý tốt, Phương Minh cũng không nói gì nữa, theo Âu Dương Tuyết Tình đi ra, nhưng lại bị Chu Kỳ thấy được, đối phương trực tiếp mở miệng quát:
"Các người dựa vào cái gì để hắn đi!"
Đại sảnh của đồn cảnh sát, lúc Chu Kỳ nhìn thấy Phương Minh được Âu Dương Tuyết Tình đưa đi lập tức mặc kệ tất cả, nếu để cho tên lừa bịp đã đánh anh này thoải mái đi như vậy thì rốt cuộc anh biết phải làm sao?
"Tôi nói rồi, Phương Minh có liên quan đến một vụ trọng án hình sự của đọi chúng tôi, cần phải phối hợp với chúng tôi để điều tra xử lý, đến khi án kiện kết thúc dĩ nhiên sẽ quay lại đây để xử lý vụ án này cùng với anh.."
Âu Dương Tuyết Tình nghiêm mặt, nhưng mà Chu Kỳ cũng không chịu nhường, bởi vì anh biết rõ một khi Phương Minh ra khỏi đồn cảnh nếu muốn bắt tên lừa gạt này lại thì sẽ rất khó khăn.
Dù sao chuyện này của anh cũng không phải là đại án gì hết, đến lúc đó tên lừa bịp nha ngươi đi thì cũng đi rồi, mấy chuyện vặt vãnh này cũng lắm sẽ được cảnh sát lập thành một vụ án nhưng không thể bởi vì chút chuyện này mà đi khắp nơi lùng bất tên lừa gạt nhà ngươi.
"Anh cứ như vậy tôi có thể lấy lý do anh ngăn cản người thi hành công vụ, xin lệnh bắt giam anh.”
Âu Dương Tuyết Tình cũng thật không ngờ Chu Kỳ lúc trước còn dễ dàng bị lừa gạt như vậy vào giờ khắc này sẽ biểu hiện hung hăng như vậy, điều này làm cho cô có chút xấu hổ, cảm thấy lúc nãy còn ở trong phòng vỗ ngực cam đoan trước mặt Phương Minh thật là mất mặt quá đi.
"Cô rõ ràng chính là quen biết tên lừa gạt này, còn muốn đưa hắn đi, còn bày đặt lừa tôi cái gì án hình sự, nói chung tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý, không được thì ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại khiếu nại."
"Ồn ào gì thế, đã xảy ra chuyện gì."
Tào Lượng quặm mặt lại từ phòng làm việc đi tới, mà giờ khắc này đang không biết phải làm sao nên Lâm Hoán đi tới bên tai Tào Lượng nhỏ giọng đem chuyện đã xảy ra nói lại một lần.
"Âu Dương Tuyết Tình, chuyện này là sao?"
Sau khi nghe xong Lâm Hoán giải thích Tào Lượng nhíu mày lại, bất quá Âu Dương Tuyết Tình lúc này không sợ anh, trực tiếp đáp: "Tào đội, đừng quên đánh cuộc của chúng ta, Phương Minh lúc này đây là một phần trong trận cá cược, tôi muốn mang anh ta theo giúp tôi làm chút chuyện."
"Cô muốn làm gì tôi không quản nhưng nếu người ta khiếu nại thì cô phải tự mình chịu trách nhiệm không được liên can đến cả đội. "
Nghĩ đến đánh cuộc giữa mình và Âu Dương Tuyết Tình, Tào Lượng nhịn xuống lửa giận, mà Chu Kỳ cũng không phải người ngu, từ trong lời nói của Tào Lượng anh đã biết nữ hình cảnh này căn bản là lừa anh, tên lừa gạt ấy căn bản là không có quan hệ gì với đại án cả.
"Tốt, là cảnh sát mà cô làm việc thiên tư, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại khiếu nại."
Chu Kỳ lấy điện thoại di động ra, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không biết nên gọi điện thoại khiếu nại chuyện gì, bất quá đúng lúc này điện thoại di động của anh vừa hay vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại cảm xúc của Chu Kỳ lập tức trở nên kích động, lập tức bấm nút nghe.
"Thầy ơi, thầy phải làm chủ cho con, một vị cảnh sát đang muốn đem tên lừa gạt này đi, còn muốn uy hiếp em, xã hội này còn có pháp luật công đạo không, nếu để cho tên lừa gạt này rời đi, con bị mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thầy đường đường là nghiên cứu viên của trung khoa viện, bọn họ đây là đánh vào mặt thầy."
Nghe Chu Kỳ nói Tào Lượng và Lâm Hoán biểu tình lập tức cũng thay đổi, nghiên cứu viên của trung khoa viện mặc dù không nói tới việc họ đến từ đâu, nhưng nếu như bọn họ bị đối phương bắt được cái chuôi, đối phương tùy tiện phản ánh với lãnh đạo cấp trên một cái thôi là đủ cho bọn họ ăn một bầu rồi.
"Âu Dương Tuyết Tình..."
Tào Lượng cơ hồ là rống lên, chỉ là anh rống đến phân nửa thanh âm thì hơi ngừng rồi, bởi vì tiếng la truyền tới từ điện thoại di động của Chu Kỳ so với thanh âm của anh dĩ nhiên cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.
"Chu Kỳ cậu im miệng cho tôi, tôi hỏi cậu, chàng trai trẻ kia bây giờ còn ở bên cạnh cậu không, nếu như vẫn còn ở đó thì cậu lập tức xin lỗi cậu ta ngay."
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng la nóng nảy của Tiền Gia Lý, có thể nói vị thầy giáo già giờ khắc này đã là bất chấp cả lịch sự.
Chu Kỳ trợn tròn mắt, anh cơ hồ là đang hoài nghi mình nghe lầm, cái này là thầy của mình tự nhủ sao?
"Thưa...Thưa thầy. Có phải thầy nói nhầm rồi không?"
"Tôi không có nói nhầm, tôi muốn cậu ngây bây giờ lập tức xin lỗi chàng trai trẻ kia, mặt khác Hỗ tổng đang trên đường tới đồn cảnh sát, chắc là sắp đến rồi."
Giọng nói của Tiền Gia Lý lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nếu như có thể thì ông không muốn bắt học sinh của mình xin lỗi, thậm chí ngay cả lúc trước khi Hỗ Quân rời đi trong lòng ông vẫn là không muốn tiếp thu sự thật kia, còn thử mấy lần, nhưng kết quả cuối cùng hiến tuyệt vọng.
Cả người Chu Kỳ đều bối rối, mà những người khác cũng đều ngẩn ra, bởi vì bọn họ cũng hiểu tương đối tiền căn hậu quả rồi, biết là Phương Minh đánh anh chàng đang nghe điện thoại trước mặt này, cho nên càng không rõ vì sao thầy giáo của anh chàng này lại muốn anh xin lỗi Phương Minh.
Chỉ có Phương Minh vào giờ khắc này con mắt đang nheo nheo, trong con ngươi có một tia tinh quang hiện lên. Anh không sợ một chút nào, thái độ của thầy giáo Chu Kỳ trước sau đột nhiên xoay chuyển, ngược lại chỉ có thể là nói rõ một điểm, đó chính là bọn họ đã thử lắp đặt cửa sổ ở khoảng cách năm mươi mét trở lên của hai tầng ở cao ốc Thiên Mậu
Tên mặt của Phương Minh hiện lên sự lạnh lùng, Tiền Gia Lý và Hỗ Quân nếu đã thử qua thì cũng có nghĩa là cao ốc Thiên Mậu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, chỉ là không biết có người chết hay không.
"Chu Kỳ cậu có nghe thấy tôi nói không..."
Trong điện thoại di động thanh âm của Tiền Gia Lý tiếp tục truyền đến, nhưng mà giờ khắc này Chu Kỳ căn bản không đáp lại, cả người ngây người như phỗng đứng tại chỗ.
"Chúng ta đi thôi."
Phương Minh không để ý đến Chu Kỳ đang thất hồn lạc phách, trực tiếp nhìn Âu Dương Tuyết Tình nói.
"Ah, ah, được thôi."
Âu Dương Tuyết Tình nghe Phương Minh nói phía liền sực tỉnh, hình tượng của cậu xoay chuyện đột ngột như vậy làm cho cô bối rối, bất quá nghĩ đến những chuyện xảy ra trên người Phương Minh cuối cùng cô lại cảm thấy có thể tiếp nhận rồi.
Giống như Phương Minh không giống với người bình thường nên chuyện trên người không thể dựa theo lẽ thường để cân nhắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.