Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 24: Văn không thành thánh




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------------------
Trở thành Vu sư có nghĩa là là cậu đã bước được bước đầu tiên trên con đường tu luyện. Để hoàn thành một bước này mà cậu đã phải chờ đợi suốt vài chục năm ròng rã.
Giờ phút này trong lòng cậu vô cùng kích động, nếu không phải vì để có thể trở thành vu sư thì cậu đã học tập đạo pháp của sư phụ từ lâu rồi, làm sao còn phải khổ sở chờ đợi vài chục năm kia chứ?
Tiềm long ẩn trong nước, sớm ngày dạo cửu thiên!
Phương Minh nở nụ cười, cười tới rất vui vẻ, nhất là khi nhìn thấy đoàn ánh sáng màu xanh nơi lồng ngực cậu lại càng vui vẻ hơn, bởi vì đó chính là vu lực. Nhưng mà cậu vẫn chưa thể buông lỏng, mọi chuyện còn chưa có kết thúc.
“Tụ!”
Phương Minh hô lên một tiếng. Sau một khắc, trong Viện Y Học nổi lên một cơn gió lớn. Cơn gió làm rồi loạn tầm mắt của đám người Thẩm Tự Kính, chỉ có một mình Phương Minh có thể nhìn thấy văn khí của học viện đang không ngừng hội tụ hướng tới bức tượng sau lưng cậu.
Bức tượng đã giúp cậu cảm ứng được sao Văn Khúc, mà giờ khắc này chính là lúc cậu báo đáp nó, để nó được văn khí trong học viện tẩy rửa!
Từng luồng văn khí tẩy rửa bức tượng từ trong ra ngoài, mà lúc này bức tượng cũng đã có biến hoá: những vết đao cậu lưu lại khi tạo hình từ từ biến mất, bức tượng đem lại cho người ta cảm giác êm dịu tự nhiên cứ như nó không phải được người điêu khắc mà là do tự nhiên tạo thành!
Văn khí không ngừng tẩy rửa cho tới lúc gió mạnh qua đi, Kỳ Kỳ đang đứng một bên liền kinh ngạc hô lên: “Đã… đã có chuyện gì sảy ra?”
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào gương mặt của bức tượng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Phương Minh đang quay lưng lại với tượng đá cũng nhịn không được mà xoay người.
Ngay khi nhìn thấy mặt của bức tượng, đồng tử(1) của Phương Minh cũng co rút bởi vì giờ khắc này ngũ quan trên mặt của bức tượng đã biến mất, cả khuôn mặt chỉ còn lại một cái đường nét khái quát!
“Tại sao lại như vậy? Mới lúc này còn nhìn rõ mặt mũi, tại sao chỉ mới qua một lát liền không nhìn thấy nữa?” Vẻ mặt Tần Đức Phong kinh ngạc, nếu không phải hôm nay ông đã được nhìn thấy quá nhiều chuyện khiến ông không thể tưởng tượng nổi thì giờ phút này chắc ông sẽ nghĩ là mình đã bị hoa mắt rồi.
“Có lẽ chuyện này có liên quan với cậu Phương.” Thẩm Tự Kính ở bên cạnh bình tĩnh hơn hẳn. Sau khi đã trải qua những chuyện khó tin lúc trước, đừng nói bức tượng điêu khắc này không có ngũ quan, cho dù nó có mở miệng nói chuyện thì ông cũng thấy chẳng có gì kì lạ!
“Văn không thành thánh, quả nhiên là không thể đi đường tắt.”
Phương Minh khe khẽ thở dài, cậu đã nghĩ ra vì sao lại sảy ra chuyện này. Đơn giản là do lúc trước cậu đã dùng biện pháp mưu lợi để cảm ứng sao Văn Khúc và lưu lại hình ảnh của cậu ở đó trong khi bản thân cậu chưa đạt tới cảnh giới văn thánh, vì vậy mặt của bức tượng này mới bị biến mất. Phải tới lúc cậu đạt được cảnh giới này thì ngũ quan của bức tượng mới lại có thể xuất hiện.
Đương nhiên Phương Minh cũng không nhất thiết phải đi theo con đường văn học, chỉ cần cậu cảm ứng sao Văn Khúc sâu hơn, hấp thu được nhiều tinh thần lực hơn thì cũng sẽ có ngày có thể đạt tới trình độ văn thánh.
Cho dù kết thúc không hoàn hảo nhưng Phương Minh cũng không tiếc nuối gì. Có thể cảm ứng được sao Văn Khúc, chính thức bước lên con đường tu luyện đã khiến cậu cảm thấy thoã mãn lắm rồi.
“Trầm lão hiệu trưởng, may mắn không phụ sự kỳ vọng của ông cuối cùng mọi chuyện cũng đã có thể sơ bộ hoàn thành. Từ nay về sau chỉ cần bức tượng này không bị phá huỷ thì văn khí của học viện sẽ không bao giờ suy tàn.”
Phương Minh quay về phía Thẩm Tự Kính vừa cười vừa chắp tay nói.
“Xin cậu Phương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sai người đem bức tượng bảo vệ cẩn thận, không để cho bức tượng sảy ra bất kỳ sự cố nào.” Thẩm Tự Kính nghiêm túc đảm bảo với Phương Minh.
“Không cần phải bảo vệ đặc biệt.”
Phương Minh phất phất tay, tuy tượng đá là vật chết nhưng lại được văn khí hộ thể, lại là nơi hội tụ văn khí của cả Viện Y Học, người bình thường khó mà có thể phá hư được. Trừ khi có người có thể trấn áp được toàn bộ văn khí của cả học viện!
Mà nếu cao thủ như vậy ra tay thì bảo vệ của trường học làm sao có thể đối phó được chứ?
“Có chuyện… Trầm lão hiệu trưởng, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng…”
Gương mặt của Phương Minh đột nhiên trở nên có chút xấu hổ, mà Thẩm Tự Kính cũng không đợi Phương Minh nói xong: “Cậu Phương đã vì Viện Y Học mà hy sinh nhiều như vậy lão hủ vốn rất là áy náy, cậu Phương có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, nếu tôi có thể làm được chắc chắn sẽ không từ chối.”
“Cái kia… Tôi muốn trở thành một thành viên của Viện Y Học.”
Nghe Phương Minh nói vậy Thẩm Tự Kính không có suy nghĩ gì nhiều mà đồng ý luôn: “Chuyện này không thành vấn đề, nếu cậu Phương muốn học nghiên… mà không, nghiên cứu sinh quá mai một tài năng của cậu, nếu cậu không chê thì có hãy làm học trò của tôi.”
Mặc dù Thẩm Tự Kính đã về hưu nhưng nếu bây giờ ông muốn dẫn dắt học sinh chắc sẽ có vô số người tranh giành nhau tới bể đầu chảy máu để được làm học trò của ông, mà những người này tối thiểu cũng phải là nghiên cứu sinh!
“Không phải đọc sách, tôi muốn trở thành giảng viên của Viện Y Học.”
“Làm giảng viên sao? Vấn đề này cũng không lớn, với tài năng của cậu hoàn toàn có thể trở thành giảng viên, không biết cậu Phương đã tốt nghiệp trường đại học nào rồi?” Thẩm Tự Kính suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Tôi chưa từng học đại học.” Cho dù mặt dày như Phương Minh giờ khắc này cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Phụt!
Tần Đức Phong đứng ở một bên suýt chút nữa phun máu! Chưa từng học đại học lại muốn làm giảng viên của Viện Y Học đứng đầu cả nước, điều này có khác gì so với người nông dân mà muốn lên làm tổng thống đâu?
Cứ nhìn xem giảng viên của trường học bằng cấp ít nhất đều là thạc sĩ, tiến sĩ, thậm chí những người đứng ra giảng dạy đều là những chuyên gia có danh tiếng trong giới y học.
“Còn nữa, tôi đảm nhiệm danh hiệu giảng viên nhưng sẽ không giảng giải về y học, tôi muốn giảng dạy về những vấn đề như môi trường kiến trúc…”
Nghe thấy lời nói của Phương Minh Tần Đức Phong cùng mấy vị lãnh đạo của học viện đều co quắp khoé miệng. Một người chưa từng học đại học lại muốn làm giảng viên của trường y, mà vào đó lại không giảng dạy về y học, chuyện này cơ bản là không có khả năng!
Quá tuỳ hứng rồi!
Phải biết rằng cho dù là trường nào, muốn quyết định mở một ngành học mới không đơn giản chỉ cần lực lượng giáo viên mà còn công văn phê duyệt chấp nhận của bộ giáo dục! Chuyện Viện Y Học lại giảng dạy một chuyên ngành không liên quan tới y học thật sự là quá khó khăn, cho dù Tần Đức Phong đang là hiệu trưởng cũng không giám gật đầu đáp ứng.
Thẩm Tự Kính im lặng nữa ngày, vẻ mặt già nua không ngừng biến đối. Mãi tới một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh lại, trong đôi mắt loé lên một tia quyết đoán: “Được, tôi đồng ý yêu cầu của cậu Phương, chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý nhưng mà chắc phải cần một chút thời gian.”
“Thầy?”
Tần Đức Phong cùng mấy người lãnh đạo của trường học đều nhìn về hướng Thẩm Tự Kính, bọn họ không thể tin nổi là thầy lại có thể đồng ý.
“Bây giờ không phải cũng có rất nhiều trường sư phạm mở những ngành không thuộc lĩnh vực giảng dạy sao? Việc Viện Y Học của chúng ta mở những lớp không liên quan tới y học cũng coi như là khởi đầu cho tương lai đem Viện Y Học trở thành học viện tổng hợp đi. Những chuyện khác cứ để cho tôi sắp xếp, chắc chỉ cần một hai tháng là có thể hoàn thành.”
Viện Y Học trên danh nghĩa là thuộc về đại học FD, nhưng thực tế đây chỉ là vỉ để đại học FD có thể nằm trên bảng xếp hạng quốc tế nên mới xác nhập vào, giữa hai trường vẫn được quản lý riêng biệt nhưng có một số thủ tục vẫn cần phải trao đổi một chút.
Hơn nữa nếu muốn mở thêm một ngành mới vẫn cần các bộ ban có liên quan xét duyệt, những chuyện này cũng rất tốn thời gian nên một hai tháng thực sự xem như quá ngắn rồi.
Phương Minh gật đầu, thực ra cậu cũng không quá để ý chuyện này, chỉ vì văn khí nên cậu mới muốn làm giảng viên của Viện Y Học.
Chuyện tới đây coi như đã được sắp xếp ổn thoả.
(1)Đồng tử: con ngươi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.