Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 16: Bất lực




Nhóm: Thánh Thiên Viên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------------
Thiên kim chàng môn, nhất tả thiên lý!
Tám chữ này Phương Minh nhấn mạnh từng chữ một, mà đám người Thẩm Tự Kính nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Minh cũng có thể phán đoán được tính nghiêm trọc của tám chữ mày.
"Tuy trường học không cần quá để ý đến phương vị phong thuỷ nhưng đây cũng là chỉ là tương đối mà nói, vì sao thực nghiệm lầu xuất hiện sẽ đánh phá phong thủy cục nguyên hữu của trường học, cũng là bởi vì vị trí của thực nghiệm lầu này. "
Phương Minh dùng cành cây đem vị trí của thực nghiệm lầu ra khỏi vòng tròn, tiếp tục nói: "Thực nghiệm lầu nằm ở hướng tây bắc của bức tượng, Canh Tân vị, vị trí này trong phong thuỷ ngũ hành mà nói thuộc kim. "
"Kim, là vật bén nhọn, mà bản thân bức tượng chinh là một cánh cửa đóng chặt phòng ngừa mạch văn đại lượng tiết ra ngoài, nhưng thực nghiệm lâu tại phong thủy cục mà nói vừa khéo là một thanh kim đao đâm xuyên qua cánh cửa này. "
"Nếu như chỉ là một điểm nhỏ kiến trúc thì đây chẳng qua là đâm thủng, nhưng đây là một tòa thực nghiệm lâu, chưa hẳn là dùng hai chữ ám sát để hình dung, đó là đâm vào, trực tiếp là đem cửa này phá đi rồi. "
"Lúc này mới chỉ là bắt đầu, lúc thực nghiệm lầu chính thức được sử dụng, bởi vì thực nghiệm lầu bản thân cũng là có thể hấp thu mạch văn, hai loại mạch văn giống nhau sản sinh va chạm, kết quả cuối cùng chỉ có thể là toàn bộ mạch văn của trường học đều hoàn toàn hỗn loạn. "
Nghe được Phương Minh nói đến đây, Tần Đức Phong ngây ngốc hỏi: " Phương tiên sinh, mạch văn hỗn loạn sẽ dẫn đến hậu quả gì? "
"Hậu quả gì? Đệ tử tốt thì không đến, trường học nhiều xảy ra nhiều vấn đề, tỷ như tuôn ra một ít gièm pha về các lãnh đạo, toàn bộ danh tiếng của trường học triệt để bị thối rữa, thậm chí nghiêm trọng hơn nữa là ảnh hưởng đến tính mệnh của học sinh."
Phương Minh trả lời làm cho mấy vị lãnh đạo như Tần Đức lộ ra vẻ sợ hãi, đầu năm nay người nào không có một chút xám lạnh thu nhập, nếu chuyện này thực sự lộ ra ngoài vậy bọn họ sẽ bị phá hủy.
"Phương tiên sinh, ngươi lúc trước không phải nói kiến trúc trường học không cần lưu ý đến phương vị phong thuỷ sao? Vậy vì sao thực nghiệm lầu ày lại phải cân nhắc đến phương vị phong thuỷ, cái này há chẳng phải là mâu thuẫn lẫn nhau? "
Thẩm Tự Kính không có để ý đển tiểu tâm tư của học sinh mình, nước quá trong ắt không có cá có những thứ không thể tránh né, mà là tìm được sơ hở trong lời nói của Phương Minh.
"Nếu như không có vị lão đạo sĩ tiền bối kia bố trí phong thủy cục đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng vị tiền bối kia bày cái bức tượng này bản thân cũng đã là thuộc về một cái phong thủy cục, như vậy sau này mạch văn của trường học dĩ nhiên là sẽ phải chịu ảnh hưởng của phương vị phong thuỷ. "
Phương Minh mỉm cười, "Cũng tượng tự với việc nếu như ngươi là một người bình thường, ngươi đi ăn chơi đàng điếm thì hiển nhiên là sẽ không có người đại diện pháp luật ước thúc ngươi, nhưng nếu như ngươi trở thành một quan viên, hưởng thụ quyền lực mang tới địa vị thif tự nhiên cũng liền phải gánh vác quyền lực mang đến trách nhiệm tương ứng. "
Phương Minh giải thích rất đơn giản, Thẩm Tự Kính gật đầu, hắn hiểu được ý tứ của Phương Minh rồi.
"Ý của ngươi là nói, bởi vì... bức tượng này mà trường học có một cái phong thủy cục, cho nên trường học nhất định phải chú ý phương diện phong thủy, bằng không rất dễ dàng lọt vào phản phệ. "
Không chỉ là Thẩm Tự Kính hiểu, những người khác vào lúc này cũng đều biết, Tần Đức Phong thân là hiệu trưởng tự nhiên là quan tâm nhất, hỏi tới: " có biện pháp bổ cứu gì hay không? "
"Đương nhiên là có, dỡ thực nghiệm lầu này xuống không phải là xong rồi sao. "
Phương Minh trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng mà Tần Đức Phong lại là có chút cười cười xấu hổ, dỡ xuống thực nghiệm lầu hắn làm sao giải thích cùng vị học sinh đã quyên tặng kia? Càng không biết phải làm sao để giải thích với truyền thông cùng các vị lãnh đạo?
Nói cho bọn hắn biết dỡ thực nghiệm lầu xuống là bởi vì nguyên nhân phong thuỷ, vì không muốn để cho thực nghiệm lầu phá hủy mạch văn trường học? Chỉ sợ hắn vừa mới thốt ra lời này thì cái mũ hiệu trưởng của hắn cũng bị lột xuống luôn.
Thẩm Tự Kính lúc này dùng đôi mắt già đời đánh giá Phương Minh, con mắt đục ngầu lóe ra trí khôn sáng bóng, mở miệng nói: "Phương tiên sinh là cao nhân, lời nói dỡ thực nghiệm lầu này xuống thật là có chút tổn thương tiền tài và công sức, nghĩ đến Phương tiên sinh hẳn phải có phương pháp khác để giải cứu. "
"Đúng, Phương tiên sinh chỉ cần có thể giải quyết vấn đề này, ngài có yêu cầu gì cứ nói, chúng ta nhất định thỏa mãn ngài. "
Tần Đức Phong cũng lập tức tiếp lời.
Tuy hắn chỉ là một hiệu trưởng, nhưng y học viện không thiếu tiền, hắn đang nghĩ rằng, cùng lắm thì hắn bỏ ra một số tiền lớn mời vị Phương tiên sinh này ra tay là được, còn như đến lúc đó làm sao hoàn trả, mấy vị lãnh đạo đều ở đây tự nhiên không thành vấn đề.
"Không phải ta không đồng ý giúp đỡ, mà là ta cũng hữu tâm vô lực. "
Phương Minh vuốt hai tay, hắn nói lời này không phải là bởi vì lúc trước bị chống đối mà không nguyện ra tay mà thật sự là không có biện pháp, nếu như hắn trước đây theo sư phụ tu luyện đạo gia thuật lời nói không đúng còn có thể, thế nhưng hắn tu luyện vu thuật, mấu chốt nhất là hắn hiện tại căn bản không nhập môn.
Không có nhập môn, có nghĩa là không có vu lực, căn bản là không có cách phá giải vấn đề phong thủy trước mắt này.
Trước đây sư phó hắn chỉ cho hắn xem đạo gia cổ tịch chứ không truyền cho hắn thuật tu luyện, cũng có thể nói hắn hiện tại chẳng qua chỉ có bản lĩnh lý luận suông mà thôi.
"Phương tiên sinh. "
Thẩm Tự Kính cả người đột nhiên trở nên nghiêm túc, sau một khắc hướng phía Phương Minh khom người chào thật sâu, thành khẩn nói rằng: "Ta là hiệu trưởng của y học viện, y học viện là học viện đầu tiên được người trong nước ta lâp ra, ta thật lòng không muốn thấy nó suy bại, không vì cái gì khác, coi như là vì rất nhiều học sinh của y học viện này, hy vọng Phương tiên sinh có thể ra tay cứu giúp. "
"Chỉ cần có thể giải quyết vấn đề của y học viện, coi như Phương tiên sinh muốn ta táng gia bại sản hoặc là cầm đi cái mạng già này của ta đều có thể. "
Thái độ của Thẩm Tự Kính rất thành khẩn, mà lời của hắn làm cho khuôn mặt của Phương Minh có chút động, hắn có thể nhận thấy được vị lão nhân trước mắt này nói mỗi một câu nói đều là phát ra từ phế phủ, cái này chính là tình cảm chân chính của một lão hiệu trưởng.
"Thẩm lão hiệu trưởng nói quá lời, ta đúng là không có cách nào, chí ít hiện nay không có biện pháp gì tốt để giải quyết hết vấn đề của trường học. "
Đối với người như vậy, trong lòng Phương Minh tràn ngập tôn kính, cũng là lần đầu tiên dùng tới kính xưng.
"Ý của Phương tiên sinh nói là về sau có thể sẽ có biện pháp giải quyết? " Thẩm Tự Kính trên mặt lộ ra hi vọng vội vã hỏi tới.
"Có thể!, ta cũng không dám trăm phần trăm cam đoan, bất quá chí ít y học viện hiện nay còn có thời gian nửa năm, nếu như trong vòng nửa năm vẫn là không có những biện pháp khác mà nói, thì dỡ thực nghiệm lầu này xuống!, nếu không... Đối với trường học tổn thất lớn hơn nữa. "
Nghe được Phương Minh trả lời như vậy, Thẩm Tự Kính mặc dù có chút thất vọng nhưng cũng biết hiện nay chính là biện pháp tốt nhất rồi, thời gian nửa năm cũng đủ làm rất nhiều chuyện rồi.
"Vậy phiền Phương tiên sinh. "
Thẩm Tự Kính nhìn sắc trời một chút, cứ dây dưa như vậy rốt cuộc cũng đến lúc giữa trưa rồi, lập tức nói rằng: "Phương tiên sinh hình như còn chưa có dùng cơm!, vậy hãy để cho lão hủ tự ý làm chủ, mời Phương tiên sinh còn có hai vị tiểu hữu cùng nhau dùng cơm? "
Nghe được Thẩm Tự Kính nói, Đại Trụ sờ cái bụng đang kêu rột rột của mình, đôi mắt xinh đẹp của Kỳ ỳ đứng bên cạnh trợn trắng nhìn ca ca của mình một cái, thấy ca ca của mình thật sự là quá không có tiền đồ.
"Tốt, nếu là Thẩm lão tiên sinh mời, vậy cung kính không bằng tòng mệnh. "
Phương Minh không cự tuyệt, Tần Đức Phong nghe xong liền gọi điện thoại an bài xong xuôi, y học viện vôn có căn tin để chiêu đãi, hơn nữa Tần Đức Phong cũng biết tính khí của lão sư, chưa bao giờ thích phô trương lãng phí, cho nên căn bản không hề nghĩ tới ở phía ngoài trường học mở tiệc chiêu đãi.
"Chà chà, hiện tại ở căn tin đều trường học đều bài trí tốt như vậy, trách không được tất cả mọi người liều mạng muốn lên đại học, bảo bối của ta, dường như đều theo kịp đại tửu điếm rồi. "
Đi vào căn tin, Đại Trụ nhìn chằm chằm người phục vụ trẻ trung,liều mạng quan sát, một bên Kỳ Kỳ thật sự là không nhìn nổi, vươn một cước ở phía sau đá ca ca của mình liếc mắt.
Bất quá, Kỳ Kỳ chính mình cũng là hiếu kì đánh giá bốn phía, nàng đã sớm nghe nói qua trường học có một căn tin chuyên dụng cho lãnh đạo, nghe nói là dùng để tiếp đãi lãnh đạo cấp trên hoặc là những trường học cùng ngành khác và giới chuyên gia y học, thức ăn bên trong không hề kém khi so với một vài khách sạn một sao.
Chỉ là, nàng làm một học sinh xưa nay chưa từng tới bao giờ, hiện tại vừa nhìn quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trên bàn cơm, Phương Minh tự nhiên là nhân vật chính, mà Kỳ Kỳ dù sao cũng là học sinh có nhiều như lãnh đạo ở đây không thế nào cởi mở, nhưng thật ra Đại Trụ toàn bộ chính là không có tim không có phổi ăn uống thả cửa, Kỳ Kỳ nhiều lần nhãn thần đều ngăn không được.
"Muội muội mình thật khờ, lúc trước vì sợ gây phiền toái cho ngươi nên ca ca mới nhường nhịn, hiện tại rõ ràng những người này muốn cầu cạnh Phương Minh, nếu là muốn cầu cạnh Phương Minh ta tự nhiên cũng sẽ không sợ, coi như là ở thôn chúng ta cầu người làm việc cũng phải rượu ngon thức ăn ngon đàn hát đầy đủ. "
Đây là suy nghĩ trong lòng của Đại Trụ, ai nói Đại Trụ không có đọc nhiều sách, cái đầu này so với người bình thường xoay chuyển rất nhanh
"Khục khục! "
"Lão sư, ngài cẩn thận một chút, có muốn uống một chút thuốc không? "
Mới được ba tuần rượu, Thẩm Tự Kính đột nhiên ho khan, Tần Đức Phong thấy thế vội vã tiến tới, mà Phương Minh vào lúc này cũng là bắt đầu đánh giá Thẩm Tự Kính.
"Không cần, ta không có bệnh gì cả đây chẳng qua là do có tuổi rồi, người đã già thì dễ dàng ho khan. "
Thẩm Tự Kính khoát tay áo ý bảo chính mình không có việc gì, trên mặt của Phương Minh lúc này lộ ra vẻ do dự, một lúc sau tựa hồ là làm ra quyết định mở miệng nói: "Thẩm lão hiệu trưởng chắc là phạm vào bệnh cũ!. "
Phương Minh lời vừa ra khỏi miệng mấy vị lãnh đạo cùng Tần Đức Phong chính là ngây ngẩn cả người, nhất là Tần Đức Phong, hắn theo lão sư nhiều năm nhưng cho tới bây giờ không biết lão sư còn có bệnh cũ, thân thể của vẫn là thân thể cường tráng, ho khan bất quá là bởi vì đã có tuổi mà thôi.
"Phương tiên sinh làm sao mà biết được? "
Nhưng Thẩm Tự Kính trả lời hoàn toàn ngoài ý muốn của Tần Đức Phong, Thẩm Tự Kính có chút kinh ngạc nhìn Phương Minh liếc mắt, bệnh cũ của hắn không có mấy người biết, có thể nói trừ mấy ông bạn già của hắn ở bên ngoài ra còn lại hắn đều không nói cho ai hết.
"Thăm do qua lời nói và sắc mặt mà thôi, tin rằng một vài lão sư phụ Đông y đều có thể nhìn ra. " Phương Minh cười đáp.
Thẩm Tự Kính hơi khác thường nhìn chằm chằm Phương Minh, Đông y đúng là có vọng, văn, vấn, thiết tứ chuẩn mà nói, hắn mặc dù không học Đông y nhưng có không ít lão bằng hữu đều xuất thân từ Đông y, nhưng những lão bằng hữu này không một ai có thể nhìn ra bệnh cũ trên người hắn.
"Phương tiên sinh thật là một đại tài, thật không ngờ lại hiểu Đông y. "
Thẩm Tự Kính là phát ra từ nội tâm mà tán thưởng, Phương Minh bất quá chừng hai mươi tuổi nhưng có thể liếc mắt nhìn ra bênh cũ trên người hắn, có thể thấy thành tựu trong Đông y tuyệt đối không cạn, có th Đông y so với Tây y vẫn còn tối nghĩa khó hiểu, giống như tuổi tác như Phương Minh có nhiều hơn cũng chỉ là người học viện trong Đông mà thôi.
Cảm thụ được ánh mắt tán thưởng của Thẩm Tự Kính Phương Minh cũng là cười một tiếng, hắn đương nhiên học qua Đông y, lúc còn ở đạo quán, sư phó liền để cho hắn đọc thuộc Hoàng đế nội kinh cùng một ít thư tịch Đông y, thậm chí trong Vu sư truyền thừa mà hắn lấy được còn có ghi chép y thuật thần kỳ hơn.
Sơn y mệnh tương bốc, huyền học ngũ thuật, phương pháp chẩn đoán này là một trong số đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.