Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 13: Bí mật của y học viện




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------------
Cổng trường của y học viện.
"Phương Minh, như vậy sẽ không không gây ra ảnh hưởng gì cho Kỳ Kỳ chứ! Dù sao đây chính là hiệu trưởng, chúng ta cứ như thế mà đến lúc đó bọn họ biết sẽ không làm khó Kỳ Kỳ chứ? "
Đại Trụ có chút lo lắng nhìn Phương Minh, nhưng thật ra Kỳ Kỳ đứng bên cạnh nói: "Anh, hiệu trưởng thì thế nào, em không làm gì sai hiệu trưởng cũng không thể đuổi học em, cùng lắm thì chính là không có học bổng, em có thể làm thêm ngoài giờ. "
Nghe Kỳ Kỳ nói, Phương Minh cười cười, nói rằng: "Yên tâm đi, học bổng không mất đâu, hơn nữa không biết chừng về sau càng nhiều hơn ấy chứ. "
Lúc nói lời này, Phương Minh trong đầu cũng là hiện lên bóng dáng già nua của Thẩm Tự Kính, lúc hiệu trưởng trước kia từng nhắc đến “Mạch văn” với Thẩm Tự Kính, Thẩm Tự Kính trong mắt lóe lên tinh quang nhưng cũng không tránh được hai mắt của cậu.
Cho nên Phương Minh có thể phán đoán, Thẩm Tự Kính chắc là biết mạch văn, nếu là biết mạch văn, Thẩm Tự Kính chắc sẽ đang ở trước bức tượng.
Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của hai anh em Đại Trụ và Kỳ Kỳ, Phương Minh không giải thích, mà cũng đúng lúc này điện thoại của Kỳ Kỳ đột nhiên vang lên.
"Là điện thoại của phụ đạo viên, em nghĩ là hiệu trưởng tìm được phụ đạo viên rồi, mặc dù trước đó không nhận. "
Kỳ Kỳ thè lưỡi, bởi vì cô sợ phụ đạo viên gọi điện thoại qua đây là để phê bình cô. Đối với chút xíu tâm tư này của Kỳ Kỳ Phương Minh biết rõ, nhưng cũng chỉ là cười cười không nói gì.
Lúc này, ở một nơi khác trong trường, Trương Dương trên mặt đầy mồ hôi, nhìn vẻ mặt âm trầm của hiệu trưởng và vẫn không ai nghe điện thoại di động, trong lòng thầm phiền muộn.
Chuyện này là sao, bị hiệu trưởng gọi điện thoại tới còn chưa tính, lại còn bắt mình gọi điện thoại cho học sinh trong lớp, đáng thương ở chỗ là hắn đến bây giờ ngay cả xảy ra chuyện gì cũng không biết.
"Ngươi đưa số điện thoại của Vương Tân Kỳ cho ta để ta gọi. "
Tần Đức Phong gọi ba lần liên tục rồi mà vẫn không có người nghe điện thoại rốt cục nhẫn nhịn lấy ra điện thoại di động của mình, Trương Sinh nghe xong đầu tiên là sửng sốt một chút sau đó lập tức vội vã đọc số điện thoại.
"Sao lại có điện thoại nữa rồi, ồ, là số lạ.”
Nhìn điện thoại di động kêu lên lần thứ tư, Kỳ Kỳ đang muốn tắt máy tiếp thì lúc này đây lại phát hiện là số lạ.
"Kỳ Kỳ, em bắt máy đi, biết đâu có chuyện gì." Đại Trụ ở bên cạnh khuyên nhủ.
"Được rồi, chỉ cần không phải điện thoại của phụ đạo viên là được. "
Vừa bắt máy, Kỳ Kỳ còn chưa mở lời bên kia đã truyền đến thanh âm gấp rút, "Là học sinh Vương Tử Kỳ phải không, ta là Tần Đức Phong. "
"Tần Đức Phong? "
Kỳ Kỳ trên mặt hiện lên vẻ quen thuộc nhưng lại nhất thời nhớ không ra là tên của ai, tên này nàng xác định mình đã nghe qua, thế nhưng nghe qua ở đâu thì lại quên mất.
"Uhm, học sinh Vương Tử Kỳ, cái kia... người bạn kia của em vẫn còn ở bên cạnh em không, nếu như có thể xin hắn quay lại một chuyến được không? "
Tần Đức Phong ngay từ đầu là chuẩn bị dùng giọng ra lệnh theo thói quen, thế nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của lão sư mình không thể lộ vẻ tức giận đành hạ thấp tư thái, cảnh này, thật ra khiến Trương Dương đứng bên cạnh thấy choáng váng.
Gia cảnh của Vương Tử Kỳ hắn có biết qua, chỉ là một đứa trẻ nhà quê, đệ tử như vậy sao lại thế gây chú ý với hiệu trưởng lại còn khiến ông ấy đích thân gọi điện thoại?
"A, ông rốt cuộc là ai vậy? "
Giọng nói của Kỳ Kỳ trở nên cảnh giác, điều này làm cho khóe miệng của Tần Đức Phong ở đầu dây bên kia co quắp một cái, khiến mồ hôi trên mặt Trương Dương lạnh sâu hơn, học sinh của mình lại không biết tên của hiệu trưởng việc này chắc sẽ không đổ lên đầu mình chứ!.
"Đưa điện thoại cho ta nói chuyện. "
Thẩm Tự Kính trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động của Tần Đức Phong, vẻ mặt hòa ái nói rằng: "Học sinh Vương Tử Kỳ, ta là Thẩm Tự Kính, người vừa mới gọi điện thoại cho em là hiệu trưởng của các em, là như vầy, người trẻ tuổi lúc nãy vẫn còn ở bên cạnh em chứ!, có thể xin cậu ấy bây giờ quay lại một chuyến không, yên tâm, tuyệt đối không có ác ý, chỉ là muốn tìm cậu ấy để xin lỗi chuyện lúc nãy, đương nhiên chúng ta cũng có thể đến tận cổng để nghênh đón. "
Lần này, đến phiên Kỳ Kỳ sửng sờ, cái tên Thẩm Tự Kính cô đương nhiên nghe qua, mà lúc này nàng cũng nghĩ ra rồi.
Dường như hiệu trưởng tên là gọi Tần Đức Phong, trước đây lúc ở đại hội tân sinh viên đã từng nghe người chủ trì giới thiệu.
Chỉ là Kỳ Kỳ không hiểu vì sao hiệu trưởngThẩm Tự Kính và hiệu trưởngTần Đức Phong đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, lại còn tự mình đến tận cổng nghênh tiếp anh Phương Minh.
"Anh Phương Minh, hiệu trưởng Thẩm Tự Kính nói mời anh qua một chuyến, còn nói có thể tự mình đến trước cổng đón tiếp. "
Cuối cùng Kỳ Kỳ không có tự ý làm chủ hay mà còn đem nguyên văn lời nói của Thẩm Tự Kính kể lại cho rồi Phương Minh một lần, bởi vì nàng không biết nên làm gì bây giờ.
"Xem ra lão nhân kia cũng không phải ngốc, bất quá nghênh tiếp thì không cần. "
Phương Minh khoát tay áo, từ lúc điện thoại của Kỳ Kỳ lần đầu tiên vang lên cậu đã biết là Thẩm Tự Kính chắc là đã đến trước bức tượng đồng thời phát hiện đầu mối.
"Đi thôi, tìm học bổng cho em thôi. "
Phương Minh vò vò đầu tóc của Kỳ Kỳ, sau đó cười cười đi vào trong sân trường, còn lại hai anh em Đại Trụ và Kỳ Kỳ không hiểu ra sao cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai anh em đương nhiên sẽ không biết, hết thảy chuyện này kỳ thực đều nằm trong tính toán của Phương Minh.
Mặc dù đối với hai nam sinh trước kia của học viện bất mãn, nhưng trước mặt hiệu trưởng, Phương Minh sở dĩ sẽ dám đâm chọt ly giáng như vậy cũng là bởi vì thấy được tinh quang chợt lóe rồi biến mất của Thẩm Tự Kính.
Nếu như không có một đạo tinh quang ấy cậu sẽ không rời đi, bởi vì cậu biết rõ nếu là cậu cứ như vậy đi, Kỳ Kỳ về sau ở lại trường sẽ rất khó sinh hoạt và học tập.
Không sai, trường học không thể đuổi học Kỳ Kỳ, nhưng có thể tìm cách khác để gây khó dễ cho Kỳ Kỳ, tỷ như bình chọn học sinh ưu tú, bình chọn học bổng, hơn nữa y học viện và trường học có khác nhau rất lớn, bọn họ thực tập đại bộ phận đều là trường học an bài, thậm chí cuối cùng có thể ở lại viện để dạy học hay không đều ảnh hưởng rất nhiều đến mức độ quyết định.
Huống chi Ma Đô FD thì có được mấy bệnh viện, trong hoàn cản này, tiếng nói của lãnh đạo trường rất có trọng lượng.
Phương Minh mặc dù đối với y học viện không có hảo cảm gì, nhưng cũng sẽ không ngó lơ hoàn cảnh của Kỳ Kỳ.
Lúc này đây, Phương Minh đi chưa bao lâu thì đã gặp Tần Đức Phong, vị hiệu trưởng này lúc này đang mang theo phụ đạo viên của Kỳ Kỳ gấp rút đi về phía cổng trường, bởi vì hắn sợ Phương Minh đi rồi.
Nhìn thấy Phương Minh, Tần Đức Phong cũng là có chút bất đắc dĩ, không còn cách nào, lão hiệu trưởng đã trừng hai mắt nói với y, nếu như không thể đem người trẻ tuổi này cho mời về,thì sẽ trục xuất hắn khỏi sư môn rồi.
"Chàng trai trẻ... Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi xưng hô như thế nào? "
"Phương Minh. "
"Phương Minh, Phương huynh đệ, lúc trước là ta quản lý, dạy dỗ không nghiêm mới dẫn tới việc học sinh và cậu xảy ra xung đột, ta ở chỗ này đại diện cho nhà trường xin lỗi cậu, mặt khác hai đứa học sinh kia ta đã phân phó phụ đạo viên của họ trở về nghiêm khắc phê bình. "
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tần Đức Phong chỉ có thể là nở nụ cười, bất quá Phương Minh cũng không để ý, nhàn nhạt đáp: "Đưa tôi đến chỗ bức tượng đi. "
Bị người ta ngó lư, Tần Đức Phong mặc dù có chút khó chịu nhưng lúc này cũng không dám biểu lộ ra, ngược lại Đại Trụ và Kỳ Kỳ đang đi trước dẫn đường nhìn vị hiệu trưởng đang đi phía sau mỡi lúc này còn ngạo mạn giờ lại cung kính nên biểu tình có chút cổ quái.
Trên bãi cỏ lúc này chỉ có Thẩm Tự Kính và mặt mấy vị lãnh đạo khác, bất quá mấy vị lãnh đạo của trường vào giờ khắc này cũng không dám thở mạnh, bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được sự tức giận đang tản mát của lão hiệu trưởng.
Lúc này cũng không dám nhìn hai hàng chân mày của lão hiệu trưởng yên lặng ở một bên làm người qua đường a!.
Thẩm Tự Kính từ xa nhìn thấy Phương Minh đang đi tới liền không đứng tại chỗ chờ, mà là bước tập tễnh đi tới nghênh đón, lúc chỉ còn cách Phương Minh có mấy mét liền ôm quyền nói rằng:
"Tiên sinh, lúc trước lão hủ có mắt không nhìn được cao nhân, còn hy vọng tiên sinh thứ lỗi. "
Phương Minh đánh giá Thẩm Tự Kính, nhất là lúc nghe được hai chữ "Tiên sinh"trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu, xem ra chuyện này Thẩm Tự Kính biết đến không ít a.
"Ông nếu đã biết mời ta quay lại, xem ra là đã biết chuyện gì xảy ra, vậy phải làm thế nào cũng không cần ta nhiều lời. "
Nghe Phương Minh nói, Thẩm Tự Kính khuôn mặt già nua thần tình cứng lại, sau đó trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, đáp: "Tiên sinh, ta kỳ thực còn không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. "
Nhìn thấy Phương Minh cau mày, Thẩm Tự Kính biết nên giải thích một chút, lập tức lướt mắt xung quanh, ngoại trừ học sinh của ông và mấy vị lãnh đạo chỉ có hai người là Kỳ Kỳ và Đại Trụ.
Trong lòng Thẩm Tự Kính cô học sinh này còn có người bạn của vị tiên sinh này không coi là người ngoài, cũng có thể ở ngay trước mặt bọn họ đem sự tình nói ra.
"Tiên sinh, ta cũng sẽ không che giấu, liền đem những chuyện ta biết nói hết ra a! Thuận tiện, cũng cho mấy người các ngươi hiểu một chút, tránh cho các ngươi xem ta là lão già hồ đồ. "
Nửa câu sau của Thẩm Tự Kính là dành cho Tần Đức Phong và mấy vị lãnh đạo, đám người Tần Đức Phong chỉ có thể là lộ vẻ tức giận lắc đầu biểu thị bọn họ cũng không có nghĩ như vậy.
Bất quá, Thẩm Tự Kính cũng không để ý tới bọn họ mà là trên mặt lộ ra thần sắc hồi ức, tựa hồ là đang nhớ lại chuyện cũ.
"Sự tình đã từ hơn 50 năm trước, khi đó vừa mới kiến quốc không bao lâu, chữa bệnh và giáo dục của cả nước đều không được tốt lắm, mà y học viện này là y học viện đầu tiên do người dân nước mình tự thành lập, cho nên được quan tâm rất nhiều. "
Lời kể của Thẩm Tự Kính mang mọi người về lại thời đại kia, cũng lột trần bí một bí mật khiến đám người Tần Đức Phong khiếp sợ.
Lúc mới bắt đầu y học viện rất đơn giản, sau khi giáo dục đầu nhập và đào tạo nhân tài y học viện mới bắt đầu xây dựng thêm, mặc dù là y học viện đầu tiên trong nước nhưng cũng không thể tập trung bảo toàn vị trí đứng đầu của mình, thậm chí có đoạn thời gian còn bị y học viện khác đuổi kịp và vượt qua.
"Khi đó ta chỉ mới vừa tốt nghiệp không bao lâu ở lại trường đảm nhiệm công việc dạy học, vào lúc đó lão hiệu trưởng đột nhiên mang theo một lão đạo sĩ tới trường học, tất cả nên biết thời đó đạo sĩ là chức nghiệp rất nhạy cảm, cho nên ta và rất nhiều vị lão sư đều không nghĩ ra lão hiệu trưởng mang một vị đạo sĩ tới trường học để làm gì? "
"Lúc đó lão hiệu trưởng còn gọi đích danh ta đi theo vị lão đạo sĩ kia, bất cứ phân phó nào của lão đạo sĩ cũng phải làm theo, không cho phép sai phạm. "
Thẩm Tự Kính sau khi nói đến đây, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ tự giễu, "Là người nắm giữ những kiến thức khoa học mới nhất của thời đại, ta đối với loại người làm đạo sĩ này tự nhiên là không có hảo cảm gì, thậm chí cảm thấy được lão hiệu trưởng hẳn là bị lừa, ta nhất định phải tìm cơ hội vạch trần bộ mặt thật của lão đạo sĩ này. "
"Nhưng mà ta không nghĩ rằng đến cuối cùng ta vậy mà lại tự mình đánh mình, rốt cục cũng biết, trên đời này có một số việc không cách nào dùng khoa học giải thích. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.