Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Bằng phương thức huyền diệu, chiếc thuẫn đã bắn ngược lại đòn tấn công của kẻ địch với lực lượng tăng bội phần, pha chút mùi vị gậy ông đập lưng ông.
Có thần khí tinh vật này, thảo nào thiếu niên áo xanh không sợ hãi, dám can đảm một mình trêu chọc con chuột to lớn kia.
- Sư huynh, giúp ta ngăn lại một chút, trở về rượu ngon giai nhân tùy huynh lựa chọn!
Sau mấy hơi thở, thiếu niên áo xanh đã vọt lên phía trước mười trượng, cười lớn một tiếng đã sắp lướt qua bên cạnh Hàn Siêu.
Phía sau hắn, hai mắt chuột hắc sa bốc lên ánh sáng đỏ ghê người, hiển nhiên đã nổi điên, nó tựa như một tòa núi nhỏ, lồng lộn vọt tới.
Uy áp mười phần.
Người này muốn dẫn họa lên thân người khác ư!
Nhưng mà, khóe miệng Hàn Siêu cong lên, lộ ra ý cười nghiền ngẫm với thiếu niên áo xanh, hắn co bụng lại nâng ngực lên rồi phát ra một tiếng rống to rung trời:
- A ~
Âm thanh chưa dứt, trong nháy mắt hắn đã xuất thủ, thân tựa như tên bắn, một nắm đấm khổng lồ xẹt qua mười trượng, đánh về phía mặt thiếu niên áo xanh.
Thiếu niên áo xanh kinh hãi, thân hình lay động tránh né, ánh sao ngưng tụ hiện ra trước người, tụ thành một tấm thuẫn tròn óng ánh dày ba tấc.
Trên tấm thuẫn tròn hiện đầy vết rạn tựa vỏ rùa, mới nhìn thì thấy lộn xộn bừa bãi, cẩn thận nhìn vài lần lại có cảm giác huyền diệu.
Ầm.
Nắm tay nện lên trên mặt thuẫn sản sinh ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ, truyền về cánh tay Hàn Siêu.
Lực phản chấn khiến ngón tay hắn tê rần, không ngừng run rẩy.
Lực lượng bắn ngược lại này tối thiểu cũng ba mươi ngàn cân! Dù cho có Cửu Khiếu Thăng Long đan rèn luyện thân thể thì suýt nữa hắn đã gãy xương rồi!
- Quả nhiên lợi hại! Có điều bằng hữu ngươi còn chưa lưu lại tên đâu, cứ vậy mà lấy bảo vật đi thì có hơi quá đáng đấy. Hơn nữa, ta là thái giám, không thích uống rượu, cũng không thích phụ nữ, ngươi vẫn nên lưu lại đi!
Hàn Siêu cười nhạt không ngớt, hắn nhẹ nhàng vung vẫy cánh tay phải, lùi lại một khoảng.
Đợt giao phong này chỉ diễn ra trong nháy mắt, chuột hắc sa đã đánh tới, bàn chân trước có kích cỡ tương đương một chiếc xe ngựa của con chuột kia chụp xuống, không khí bốn phía bị áp bách đến đông đặc lại!
Kỳ quái là bàn chân chuột kia tránh được Hàn Siêu.
- Au au au!
Gương mặt thiếu niên áo xanh hiện lên vẻ buồn bực, chiếc thuẫn khổng lồ trước người che chắn phía trên đầu.
Roẹt!
Vuốt chuột đen như mực đánh vào trên chiếc thuẫn khổng lồ ngưng tụ từ ánh sao kia rồi rạch xuống một cách hung hãn, móng chuột xẹt qua phát ra âm thanh chói tai, ma sát tạo nên hoa lửa đầy trời!
Một kích điên cuồng của chuột hắc sa này không lưu lại chút lực lượng thừa thải nào!
Tuy có chiếc thuẫn khổng lồ ngăn cản nhưng thiếu niên áo xanh vẫn bị một kích hung ác độc địa kia đánh bay vào trong cát vàng, chỉ lộ ra một cái đầu, sắc mặt hắn đỏ lên, bề mặt chiếc thuẫn to lớn kia trực tiếp nứt ra, suýt nữa đã bị đánh tan.
Đương nhiên dưới lực lượng cực lớn bắn ngược lại, chuột hắc sa cũng không dễ chịu, toàn bộ móng vuốt sắc bén trên chân trước của con chuột bị bẻ gảy, chảy ra dòng máu đỏ tươi, thân hình không ngừng "dềnh dàng" lui về sau rồi ngã xuống.
Thừa cơ hội tốt này, thiếu niên áo xanh rút thân thể ra khỏi đống cát, nhảy bật lên muốn nhanh chóng thoát đi.
- Bằng hữu, đến trước xếp trước, giao bảo vật ra đây.
Hàn Siêu nhẹ nhàng nhảy lên ngăn cản lối đi của thiếu niên, dáng vẻ như đang nói "ta ăn chắc ngươi rồi".
Nhìn Hàn Siêu trước người đứng chắp tay, cười nhạt không ngớt, thiếu niên áo xanh cảm thấy có một luồng khí đang phong tỏa chặt chẽ thân thể mình, chỉ cần thoáng động một chút thì sẽ dính ngay một đòn công kích sấm vang chớp giật.
Trước sau giáp công, tiến thối lưỡng nan!
Xem ra không cầm được bảo vật đi rồi!
- Vị sư huynh này, ta Trương Dịch An thuộc Càn Châu vực thừa nhận mình không may! Bảo vật cho ngươi! Ngày sau sẽ tìm đến gặp sư huynh!
Thiếu niên than thở một tiếng, cảm giác được sát ý của chuột hắc sa phía sau đang tới bên người, nó lại rít gào đánh tới lần nữa nên đành móc ra bảo vật từ trong ngực rồi trực tiếp ném tới, hắn căm giận bất bình bỏ lại một câu nói hung ác rồi mới xoay người rời đi.
- Không dám. Ta là Hàn Siêu thuộc Chấn Châu vực, có thời gian sẽ tâm sự nhiều hơn!
Hàn Siêu đón lấy bảo vật, mỉm cười, không để ý chút nào.
Tám châu vực lớn, Chấn Ly Đoái Khảm, Càn Khôn Tốn Cấn với phương hướng đối ứng là đông, nam, tây, bắc, đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc. Đệ tử ngoại môn bình thường, vì thuận tiện nên đều nói là Đông Châu vực, Nam Châu vực, chỉ có những thế gia tu tiên đặc thù, có cội nguồn sâu xa mới đặc biệt yêu cầu lời nói việc làm của đệ tử trong tộc nhất định phải lấy bát quái làm danh xưng.
Trương Dịch An này có lai lịch thâm hậu đây.
- Chít!
Lúc này, thân hình chuột hắc sa ngừng lại, nó phát ra một tiếng gầm rú phẫn nộ, đôi mắt như nhuốm máu nhìn bảo vật trên tay Hàn Siêu chằm chằm.
Đó là một tảng đá trông hệt như mã não đỏ vậy, nó to bằng nửa nắm tay, hình dạng tựa trứng ngỗng, chạm tay vào là có cảm giác ấm áp như nhung, tản ra mùi thơm mát nhè nhẹ, ngửi vào sẽ khiến thần hồn thư thái, dãn gân hoạt kinh.
Vết thương nhẹ mà Hàn Siêu bị trước đó đã được chữa khỏi trong nháy mắt.
Đây là một thánh vật chữa thương, tĩnh tâm ngưng thần! Lúc này, trên bảo vật còn có tinh trận phong ấn mà công hiệu đã kinh người như vậy, nếu như cởi bỏ phong ấn thì không biết sẽ lợi hại bực nào!
- Cho ngươi!
Hàn Siêu trầm ngâm trong chốc lát rồi mỉm cười, thuận tay ném khối bảo vật kia ra ngoài, trên mặt không hiện chút tiếc nuối nào, tựa như thứ hắn vứt bỏ là một tảng đá bình thường vậy.
Một màn này nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.
- Tên đệ tử này của ngươi không phải bị ngu đó chứ? Đó chính là "dược thần thạch"! Đeo vào sẽ bách độc bất xâm, tâm ma bất sinh không nói, nó còn có thể làm xương trắng mọc ra thịt! Sau khi dùng, dù cho sắp tử vong cũng có thể kéo dài một hơi thở, mười năm không chết! Huống chi, lúc tiểu tử này tiến vào Thần Thông tứ cảnh, nếu có thứ này là có thể dễ dàng khiến tuệ căn mọc dài ra! Loại bảo vật này mà cũng không thèm ư?
Trong đại điện Bảo Quang, Lục Hồng nửa dựa trên giường ngọc, miệng ngậm linh quả, đôi mắt đẹp trừng to, không khỏi ngạc nhiên nghi ngờ mà mở miệng.
- Yên tâm, hắn chưa bao giờ khiến người khác thất vọng cả! Trước đó đã tùy cơ ứng biến, hóa thù thành bạn, mượn lực Lư Diệc trực tiếp tiêu diệt kẻ đứng thứ sáu bảng Thần Thông, ta lập tức yên lòng. Có điều tuệ căn có thể mọc dài ra ư? Là có ý gì?
Bên cạnh cô, Lê Hoa ngồi xếp bằng, pháp lực tuôn ra không ngừng, chậm rãi mở ra đôi mắt lạnh băng.
- Hì hì, đàn ông đều không phải thứ tốt, thấy gái đẹp là không dời nỗi bước chân, thấy sắc nảy lòng tham, không phải là đang suy xét đến vật bên dưới kia sao? Đó không phải tuệ căn à?
Lục Hồng cười khúc khích rồi nói, cô cười đến run rẩy hết cả người, ngoảnh đầu nhìn lại trông quyến rũ tuyệt trần.
Nghe vậy, Lê Hoa liếc cô một cái rồi nhắm mắt không nói.
- Chậc chậc, Lê Hoa, nam tử có tuệ căn, ngươi muốn biết nữ tử có gì không?
Lục Hồng tiếp tục trêu đùa, hà hơi như lan bên tai Lê Hoa.
- Không muốn biết! Cô cứ giả vờ không đứng đắn như vậy, thảo nào người ta bị dọa sợ đến nhượng bộ lui binh, không ai thèm cưới! Thay ta nhìn cho kỹ, ta đã cảm ứng được cánh cửa tiên giới đang ở xa xôi vạn dặm, một khi Hàn Siêu đột phá bí cảnh Thần Thông, môn phái sẽ ban thưởng "Thái Thương Thượng Thanh đan"! Đến lúc đó, một hơi tiến lên thành tựu cự phách trường sinh!
Lê Hoa nói, ánh mắt lợi hại, một luồng khí tức tinh thần cường đại phá tan Thái Cổ Long Ngọc thuyền, xông thẳng tới chân trời, cọ rửa triệt để mây mù vạn dặm trên bầu trời đêm.
Đại năng Vạn Chân tiên môn đều có cảm ứng, khiếp sợ không thôi.
Đó là một tinh sư Thần Thông cửu cảnh, nghịch thiên cải mệnh đang chuẩn bị đột phá trường sinh!
Là Lê Hoa!
Trong thoáng chốc, phản ứng của mỗi đại năng tiên môn đều không giống nhau, có vui mừng, có thờ ơ, có chán ghét... Bọn họ hơi suy nghĩ là lập tức đoán được tám chín phần mười dự định của Lê Hoa.
Một ít thần niệm xuyên qua pháp trận trùng điệp hạ xuống bí cảnh kia, truyền âm đến tai kẻ khác.
Tất cả mọi thứ tựa như một viên đá nện xuống mặt hồ, kinh động khiến bọt nước văng khắp nơi.
Chỗ sâu trong môn phái, phân thân trên mười hai đài sen cảm giác được tất cả những chuyện đã xảy ra nhưng đều lặng im không nói, ánh mắt cuối cùng ngưng tụ trên người thiếu niên áo trắng ở đài sen phía đông.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, lạnh nhạt nói:
- Tất cả án theo lệ cũ. Hàn Siêu tấn chức Thần Thông cảnh sẽ ban thưởng Thái Thương Thượng Thanh đan.
- Cẩn tuân pháp lệnh chưởng môn!
Nghe vậy, mười một người còn lại chắp tay đáp.
...
Trong bí cảnh, Hàn Siêu cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài, trong miệng hắn phát ra tiếng "chít chít", tiến hành trao đổi vượt qua giống loài với chuột hắc sa trước mắt.
Vô cùng chuyên chú.
Chỗ kỳ diệu của Thần Thông cảnh là không chỉ làm tăng lực lượng tinh thần của hắn mà còn khiến cảm giác của hắn trở nên nhạy bén, trong mơ hồ có thể nghe hiểu được ý của linh thú.
Kỹ năng thần kỳ như vậy, trong lòng Hàn Siêu đã sớm có dự định.
Đó chính là thành lập một nhánh đại quân linh thú hoành hành ngang trược trong bí cảnh, độc chiếm tất cả bảo vật!
Nhưng mà, một người một chuột hiệp đàm cũng không được thuận lợi.
- Chít!
Chuột hắc sa rốt cuộc sốt ruột, âm u rít lên, nó mở cái miệng to như chậu máu dồn sức cắn xuống.
Hàng răng cưa kia vô cùng sắc bén, cắn xuống một phát thì e là núi đá cứng rắn cũng sẽ chia năm xẻ bảy trong phút chốc!
- Nghiệt súc! Ngươi không phục thì ta đánh tới khi ngươi phục!
Thấy vậy, Hàn Siêu hừ lạnh một tiếng, thân hình lướt đi tựa như cá đang bơi lội, dễ dàng tránh thoái khỏi miệng chuột, hắn linh hoạt nhạy bén mà vọt đến dưới bụng chuột, nắm tay nện lên một cách hung ác.
Lần này, hung hãn sắc bén, trực tiếp kích phát Cửu Khiếu Long Huyết trong cơ thể!
Lực lượng tăng gấp bội!
Lực lượng ước chừng hai mươi ngàn cân đánh vào phần bụng mềm mại, ánh sáng màu đỏ thoáng hiện, cả thân hình chuột yêu trực tiếp bị đánh bay đi, văng ra xa mấy trượng sau đó ngã nhào xuống đất.
Nhược điểm bị đánh tan!
- Chít chít chít!
Chuột hắc sa phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong tiếng kêu tràn ngập phẫn nộ đau đớn, bốn vuốt cào bới nằm rạp trên mặt đất, bộ lông toàn thân đứng thẳng, vậy mà lại nổ bùm lên rồi bắn ra ngoài.
Roẹt roẹt roẹt, roẹt roẹt roẹt.
Lông chuột nhọn hoắt tựa như một thanh mâu dài sắc bén, đâm rách không khí như vạn mũi tên đồng thời phát động rồi bắn ra bốn phía xung quanh.
Lực lượng mạnh mẽ kia, nếu chỉ vỏn vẹn dùng thân thể đón đỡ thì e rằng sẽ vạn tiễn xuyên tim trong phút chốc.
Hàn Siêu không có chỗ để trốn!
Nhưng hắn không hoảng sợ chút nào, trong lúc bắp thịt dưới da chuột yêu phồng lên, thân người hắn đã tựa như cá nhảy, chui vào trong cát vàng dưới chân.
Tựa như một con cá chạch chui vào trong nước bùn, mất đi tung tích.
Đây chính là Thần Thông cảnh! Hệt như thần linh, nhìn rõ chân tơ kẽ tóc, nắm giữ nhược điểm sơ hở của kẻ địch, lường trước ý đồ của đối phương!
Sau một đợt công kích hung hãn, Hàn Siêu di động nhanh như bay dưới cát vàng.
Chỉ thấy trên mặt cát gồ lên một ụ cát nhỏ, tựa như một mũi tên nhọn, nhanh chóng đi về phía chuột yêu đã trụi lông!
- Chít chít chít chít!
Thấy vậy, chuột yêu bắt đầu hoảng loạn, trong mắt nó lóe lên vẻ sợ hãi, tàn ảnh từ bốn chiếc móng chuột tựa như điện, cát vàng tung bay lên cao.
Trong khoảnh khắc, một cái hang chuột xuất hiện.
Nó muốn chạy trốn!
- Muốn chạy? Lưu bảo vật lại đi!
Cát vàng nổ tung, Hàn Siêu phi thân nhảy ra rồi đáp xuống phía sau chuột yêu.
Ầm.
Đuôi chuột tựa như chiếc roi đen, vung ra tàn ảnh, đánh nổ không khí rồi cuốn tới.
Cùng lúc đó, chuột yêu quay đầu lại há mồm cắn người, hai mắt phóng ra hồng quang yêu dị, nanh vuốt sắc bén dữ tợn cào xuống một cách hung hãn, tạo thành thế gọng kìm giết địch.
Con chuột yêu này lại xảo trá như thế, bày ra thế yếu nhằm dụ địch đi sâu vào!
- Hừ! Đã sớm lường trước ngươi rồi!
Thân thể Hàn Siêu tựa như cây liễu, theo đuôi chuột yêu mà bắt đầu vờn theo gió lớn, giữa không gian không chút khe hở kia, xuyên qua thế đánh gọng kìm, hạ xuống phần đuôi của chuột yêu, tay nhanh như điện, đột nhiên túm lấy đuôi chuột yêu.
- Aaa!
Quát to một tiếng, toàn bộ cánh tay phải của Hàn Siêu chợt phồng lớn, thô to như chân, gân xanh cuộn lên, ánh sáng màu đỏ tử Thiên Nguyên Cửu Khiếu trên người bùng phát, tỏa ra một tia uy áp vô thượng!
Đây là khí tức long khí!
Xuất phát từ áp bách tự nhiên từ phương diện thần hồn huyết mạch, thân thể chuột yêu không khỏi run rẩy một cái, sức lực tán sạch!
Ngay sau đó, một màn kinh người xuất hiện!
Chỉ thấy tay Hàn Siêu túm lấy đuôi chuột, xoay người lật tay lôi kéo!
Đập xuống một phát thật hung hãn!
Chuột yêu khổng lồ như tòa lầu ấy thế mà lại bị ném bay lên, nặng nề nện xuống mặt cát!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Từng hố cát bị đập ra, một người nho nhỏ như Hàn Siêu, tay túm đuôi chuột, phía đông một búa phía tây một gậy, cứ vậy mà đập tới, cứng rắn đập ra bốn năm sáu bảy tám cái hố sâu mười trượng!
Sức nhổ núi, khí trùm đời!
Nhìn thấy chuột yêu tựa tòa lầu cao lại không hề có lực phản kháng, bị quăng tới ném đi, tất cả mọi người đều sợ ngây người, ngay cả lời cũng không nói ra được, miệng há lớn đến có thể bỏ vào một cái trứng vịt.
Quá bạo lực! Quá hung mãnh! Quá... khó bề tưởng tượng!
Tình cảnh như vậy, ngàn năm qua chưa từng được nhìn thấy ở Khấu Tiên thành!
Phương xa, Trương Dịch An đang ẩn nấp phía sau cồn cát nhìn thấy một màn này thì hít một hơi khí lạnh, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ may mắn:
- Mình đúng là bé ngoan, Hàn Siêu này không hổ là kẻ đứng đầu bảng Thần Thông ở Chấn Châu vực, hung hãn vô cùng! Vậy mà lại không cần tinh vật, binh khí, chỉ dựa vào sức mạnh thân thể đã có thể đánh bại linh thú chuột yêu kia!
Bên kia, trên đồi cát, một nam hai nữ, ba thiếu niên trên bảng Thần Thông đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều khó che giấu kinh ngạc trong lòng, lặng lẽ nhìn Hàn Siêu vẫn đang không ngừng vung vẫy chuột yêu mà như đang chứng kiến một con quái vật.
Tiếp tục như vậy nữa, e rằng linh thú chuột yêu sẽ bị đập chết tươi!
- Tên Hàn Siêu này tu luyện công pháp gì vậy, sao gân cốt mạnh mẽ đến thế?
Thiếu niên mặc áo bào màu bạc thán phục không thôi, không khỏi mở miệng nhẹ giọng hỏi.
- E là Cửu Khiếu Thăng Long đan trong truyền thuyết! Tiên đan bí truyền của Lê gia! Đi! Người này thần uy dũng mãnh, long khí kích phát, lực lượng vô địch! Sợ rằng ba người chúng ta cũng không đánh bại được! Bảo vật này chúng ta từ bỏ! Đi!
Bên cạnh hắn, thiếu nữ áo lam mày kiếm cắt ngang, xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, chuột yêu rốt cuộc biết sợ, cũng không dám phản kháng nữa, nó phát ra một tiếng chít tỏ vẻ yếu thế, há mồm phun ra dược thần thạch đỏ rực.
Trong ánh mắt nó tràn đầy vẻ cầu xin tha thứ.