Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Lòng Tề Tử Thi trăm mối ngổn ngang, cô nhìn Hàn Siêu vừa kính nể lại vừa buồn bã.
Giết người lập uy làm mọi người kinh sợ!
Từ nay về sau trong Khấu Tiên thành không ai còn dám gọi hắn là "phế vật" nữa! Vốn là kẻ địch vô số, sống chết khó định nhưng giờ lại thoát khỏi khốn cảnh, uy thế còn cực kỳ đáng sợ.
Khiến người ta không khỏi sinh ra tâm lý bái phục.
Trịnh Minh Thần, Tần Huyền Cơ, Hàn đế, ba kẻ địch mạnh có ngàn vạn cách để khiến cuộc sống của Hàn Siêu không được an bình.
Cách đơn giản nhất ấy là mượn tay đám võ giả không có ngân bào tới khiêu chiến Hàn Siêu, làm hắn ứng phó đến mệt nhoài rồi không còn an tâm mà tu hành nữa.
Nhưng giờ không nắm chắc mười phần thì không còn ai dám khiêu chiến Hàn Siêu nữa. Bởi vì sẽ chết! Thật sự sẽ mất mạng đấy!
Chết thì sẽ mất tất cả!
- Xin lỗi Tề sư tỷ, làm sư tỷ mất một người thân rồi.
Hàn Siêu quay đầu, bình thản chia buồn rồi mới bước tới cạnh xác Tề Ngạo, chắp tay thành hình chữ thập, sắc mặt rất trang nghiêm, hắn cúi người nói:
- Mạng của ngươi do ta chấm dứt, ánh mắt của ta sẽ dõi theo ngươi. Cầu cho con đường luân hồi của ngươi được thuận lợi! Vô Lượng thiên tôn A di đà phật Amen!
Lại là nghi thức kỳ quái đó! Lại là chú ngữ nghe như tiếng ma quỷ kêu gào.
Thấy cảnh này lòng ai cũng càng thêm sợ.
- Được rồi. Nếu đã rõ thắng thua thì chuyện tiếp theo ngươi xử lý đi Tề Tử Thi.
Trên không trung, ông lão mặc ngân bào bỏ xuống tuyết tiên rồi xoay người hóa thành ánh sáng lao đi.
- Ta không quấy rầy Tề sư tỷ nữa. Sư tỷ, xin đừng quá đau buồn.
Hàn Siêu nhận lại tuyết tiên sau đó bỏ lại một câu rồi quay người đi về phía đám đông.
Ngay lập tức mọi người tự động rẽ thành hai hàng, những ánh mắt sợ hãi, kinh ngạc, phẫn nộ lẫn kính nể tâp trung trên người hắn, dõi theo hắn khoan thai rời đi.
Khấu Tiên thành sắp biến động rồi.
Không biết là tiếng hít sâu của ai vang lên làm nhạc đệm, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Hàn Siêu nhàn nhã bước tới.
- Xem ra tin tức lan truyền nhanh thật.
Đi trên đường lát bạch ngọc Hàn Siêu cũng cảm nhận được những ánh mắt kỳ dị quanh mình, không ai dám chắn đường hắn hoặc nếu lỡ tới gần hắn trong vòng một mét thì sắc mặt cũng cực kỳ hoảng hốt, sau đó lại nhanh chóng tháo chạy.
Giống như coi hắn là một ổ bệnh di động vậy, ở gần sẽ bị phiền hà, bị chết, thế nên ai cũng sợ cả.
Càng ngày càng có nhiều người, càng nhiều ánh mắt kiêng dè dừng trên chiếc vòng màu đỏ nơi cổ tay hắn. Đó là do Xích Diễm Huyết Phách Ti cuộn lại mà thành, ánh sáng màu máu yêu diễm như đá quý, đẹp đến chói lòa.
Hàn Siêu vô thức sờ lên trán, phát hiện tinh châu đã ẩn đi nên hắn mỉm cười hài lòng.
Hai tinh châu đã khiến hắn được định trước là khác biệt với người thường rồi.
Một khi đã như vậy thì cần gì để ý tới cái nhìn của người khác nữa.
- Cô gái, ngươi có biết chỗ ở cho đệ tử ngoại môn nhận được lệnh bài của môn phái không?
Vẫy tay, Hàn Siêu gọi một thiếu nữ mặc ngân bào dừng lại hỏi thăm, giọng nói hết sức ôn hòa, nụ cười trên mặt cũng vô cùng thân thiện.
- Ở phủ thành chủ. Ngươi cứ đi theo đường chỉ dẫn trên mặt đất là tìm được thôi.
Thiếu nữ nhướng mày đáp, nói xong vội vàng bỏ đi, giống như không muốn quen biết gì hắn cả.
- Cảm ơn.
Hàn Siêu cũng không để tâm, cười nói cảm ơn rồi cúi đầu xem thử, quả đúng là có thấy trên đá ngọc có đường chỉ dẫn thật.
Phủ thành chủ ở ngay trước mặt, đi qua mấy con phố nữa là tới.
- Không tồi! Không làm ta mất mặt!
Ngay khi hắn ngẩng lên khi nghe tiếng là lúc một bóng người mặc áo trắng đáp xuống bên cạnh, sắc mặt rất hài lòng, xinh đẹp vô cùng.
Chính là Lê Hoa viện chủ.
- Bái kiến Lê Hoa viện chủ!
Hàn Siêu chắp tay chào, mỉm cười đánh giá mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt mà không hề kiêng dè, sau đó nhỏ giọng thở dài:
- Tên Tần Huyền Cơ kia lẽ nào mắt mù rồi nên mới từ bỏ người đẹp thế này, hay vị đệ tử chân truyền Trường Sinh cảnh kia còn đẹp hơn người nhỉ?
Sắc mặt Lê Hoa viện chủ trầm xuống, y bào trên người không gió mà tự lay động, cô ta lạnh giọng gằn lên:
- Ngươi đã quên bản thân trúng kịch độc rồi có phải không? muốn lão nương cho ngươi biết sự lợi hại của chất độc đấy à?
Hàn Siêu ha hả cười, liên tục chắp tin xin tha:
- Không dám không dám.
Nhưng bộ dáng hắn lại chỉ làm cho có lệ chứ không hề sợ hãi, rõ ràng là lời nói không thật lòng.
Trong lòng Lê Hoa chợt nghĩ ra điểm khác biệt lớn nhất của người này và những kẻ khác.
Ấy là không biết sợ!
Từ khi gặp mặt tới này cô ta chưa từng thấy sự sợ hãi hay ý muốn lùi bước hiện ra trên mặt hắn. Bất kể là đối diện với Trịnh Chi Sảng, Tề Ngạo hay cao thủ Thần Thông cảnh như mình thì Hàn Siêu vẫn bình thản như thường.
Chẳng sợ gì hết! Trước giờ chưa từng!
Có lẽ hắn thật sự có thể bước vào Trường Sinh cảnh rồi báo thù thay cô chăng?
- Đi thôi, ta đưa ngươi tới phủ thành chủ, nếu không với cái chân ngắn ngủn của ngươi thì sợ là tới khi trời tối còn chưa đến nơi.
Tâm niệm của Lê Hoa viện chủ khẽ động, thu hồi ý giận rồi mang theo Hàn Siêu bay lên, lao tới một tòa nhà uy nghiêm đồ sộ.
Dù nói là phủ thành chủ nhưng khi nhìn từ trên cao xuống thì chẳng khác gì một hoàng cung cực lớn cả. Tường thành được lát bằng ngọc, khắc hình long phượng, thể hiện sự uy nghiêm hào hùng!
Nhìn kỹ thì những ngọc thạch này có khắc dấu ấn rất phức tạp, từ trong tỏa ra pháp lực, đó là tinh trận vô cùng ảo diệu.
Hạ xuống phủ thành chủ, Hàn Siêu cảm nhận được không khí nơi đây rất tươi mát, trên đất vô cùng sạch sẽ, không hề có hạt bụi nào hết.
So sánh với nhau thì hoàng cung của Đại Huyền vương triều trong trí nhớ của hắn chỉ là một tòa thành rách nát mà thôi.
- Nơi này chính là phủ thành chủ, là nơi vận hành toàn bộ Khấu Tiên thành, nói cách khác thì chủ sự nơi này đều do đệ tử nội môn đảm nhiệm, kiếm được rất nhiều. Nếu sau này ngươi tấn chức Thần Thông cảnh có thể tranh thủ chiếm một vị trí tại đây!
Lê Hoa đi đằng trước, khí thế sắc bén, quanh người có băng tuyết, sấm chớp, đao gió bao bọc, không ai dám cản đường cô ta hết.
Nghe thế Hàn Siêu âm thầm gật đầu.
Chỉ cần ở phủ thành chủ nửa tháng thôi, tính riêng quà biếu của đệ tử ngoại môn là đã đủ để kiếm được cả đống tiền tài rồi.
Vạn Chân tiên môn là một trong mười tiên môn lớn nhất, mười mấy đế quốc phía Đông đều chịu sự ảnh hưởng của nó, giống như Thiên đình, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Mà đệ tử ngoại môn ở Khấu Tiên thành nếu không phải thiên tư xuất chúng thì cũng là con cháu danh gia vọng tộc hoặc người của hoàng thất, chỉ có vậy mới đạt được tuyết tiên, có tư cách đề cử nhập môn và tham gia sát hạch.
Những người này có điểm chung chính là đều xuất thân hiển hách, giống như Hàn Siêu, có hoàng tử công chúa, quận chúa thân vương, gia thế cực kỳ cao quý, ai ai cũng có gia tài bạc triệu.
Họ đến Khấu Tiên thành thì đương nhiên muốn tu tập bí thuật để tấn chức Thần Thông cảnh. Dù không thể tấn chức thì dù là đệ tử ngoại môn cũng là kẻ có căn cơ, sau này trở lại quốc gia của mình sẽ càng được trọng dụng hơn.
Tình cảnh như thế nên ở Khấu Tiên thành này kẻ có chút quyền thế đương nhiên sẽ được người khác thi nhau nịnh bợ rồi.
Trong Tiên Thiện điện rất nhiều người kính sợ Tề Tử Thi, không phải vì dung mạo và thực lực của cô mà chủ yếu là do thân phận phó thành chủ!
Tiếc rằng vừa rồi hắn giết anh họ cô, lần sau gặp lại chắc sẽ khó mà tự nhiên như cũ được.
Hàn Siêu ngẫm nghĩ đủ chuyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau Lê Hoa viện chủ, thẳng tới trước cửa một dãy phòng tận cùng phía đông bắc.
Thiên Nhân cư!
Trên bảng hiệu của dãy phòng có viết ba chữ này rất to, còn được viền vàng trông cực kỳ hoành tráng.
Thiên Nhân cư, người ở trong đương nhiên là thần tiên rồi!
- Hừ! Lão già kia vẫn kiêu căng như cũ nhỉ!
Lê Hoa nhìn bảng hiệu xong vẫy tay bước tới, khi cánh tay trắng như ngọc của cô ta vừa chạm vào cửa thì nháy mắt băng tuyết đã nở rộ, bọc lấy toàn bộ Thiên Nhân cư này.
Hàn Siêu cũng đi theo vào trong.
- Ôi bà trẻ của tôi ơi, sao cô lại tới chỗ này thế?
Một ông lão thấp bé mặc áo bào màu đen vừa cười vừa chạy ra đón, ông ta để ba chỏm râu dài, trông rất gian manh. Làm người ta có cảm giác người này như là giống chuột thành tinh, chả khác nào đám gian thương khẩu phật tâm xà.
- Trương Vô Tiễn, không ngờ lão vẫn cứ chiếm nơi này nhỉ? Xem ra lão biếu một đại trưởng lão trăm nghìn tinh linh thạch có thể kiếm lại được rồi phải không!
Lê Hoa lạnh lùng đáp lời rồi đi thẳng tới ghế chính, vắt chân ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ông lão áo đen, chẳng khác gì vị khác bá đạo vô lễ xông vào nhà người ta.
- Lê Hoa viện chủ cứ đùa.
Ông lão tên Trương Vô Tiễn tươi cười nịnh bợ, ánh mắt dừng trên người Hàn Siêu thì lại trở nên kinh ngạc:
- Vị này lẽ nào là người mới lọt vào bảng Thần Thông, "Song Tinh Vô Ngân Tử" Hàn Siêu sao?
- Song Tinh Vô Ngân Tử? Biệt hiệu này không tồi, ta thích!
Hàn Siêu hài lòng gật đầu, còn chắp tay xem như hành lễ với Trương Vô Tiễn.
- Được rồi! Không nói nhảm nữa, trong Khấu Tiên thành này còn nơi nào tu hành cho nhất phẩm thì đưa hết ra đây!
Lúc này Lê Hoa đã mất kiên nhẫn nên lạnh giọng hỏi lão kia.
- Ha hả, từ từ rồi bàn, cứ từ từ.
Trương Vô Tiễn cười đáp, hai mắt sáng lóe lên, tay áo vung một cái, pháp lực chảy vào bức họa lớn trên vách tường đối diện.
Ngay lập tức vách tường xuất hiện một hình vẽ trong suốt, lơ lửng chính giữa phòng khách, chính là bản đồ thu nhỏ của toàn bộ Khấu Tiên thành này.
- Nơi tu hành không thể tùy tiện chọn được, chỗ tốt có thể làm người ta tâm trạng vui vẻ, tinh thần thoải mái. Sau đó mới có khả năng cô đọng tinh lực thành pháp lực, tấn chức Thần Thông cảnh.
Trương Vô Tiễn cười gian, chẳng khác gì một con chuột vàng, lấm lét nhìn qua Hàn Siêu rồi giơ tay lên, sau đó một luồng ánh sáng trắng bạc bắn thẳng ra.
Ánh sáng dừng giữa không trung, phát ra chi chít những điểm nhỏ đủ màu.
- Khấu Tiên thành này có tổng cộng ba trăm ba mươi ba nghìn gian phòng, trong đó nơi tu hành nhất phẩm hiện giờ chỉ còn một! Giá mười miếng vạn năm linh thạch.
Trương Vô Tiễn thuận tay phất một cái, hình vẽ giữa không trung thay đổi, lộ ra một gian phủ đệ cực kỳ to lớn. Trong phủ đệ có đầy đủ đình đài lầu các, hoa viên rộng rãi có đủ muôn hoa khoe sắc, linh khí nồng đậm.
- Hì hì, không đắt phải không! Lê Hoa viện chủ, cửu phẩm Nhục Thân cảnh dưỡng sinh, bát phẩm trúc cơ chính là đại đạo chi cơ! Vạn Chân tiên môn chúng ta chọn lựa đều là người trẻ tuổi vì họ tinh lực tràn đầy, có hy vọng bước chân vào Thần Thông cảnh. Đợi tới khi vào tuổi trung niên thì tinh lực suy kiệt, hy vọng sẽ càng xa vời chứ đừng nói đến Song Tinh Vô Ngân Tử này đã bị phế cả tinh mạch, dù cô cho hắn dùng Cửu Khiếu Thăng Long đan nhưng không nối lại tinh mạch thì tinh lực vẫn yếu hơn hẳn người phàm!
Trương Vô Tiễn nói xong giơ tay vuốt chòm râu dưới cằm, ý cười trên mặt gian vô cùng.
Thế nhưng lão cũng không nói sai, Nhục Thân có chín tầng, cửu phẩm dưỡng sinh, bát phẩm Trúc Cơ, thất phẩm luyện bì, lục phẩm luyện cốt, ngũ phẩm đổi huyết, tứ phẩm thay tủy, tam phẩm tăng cường bên trong, nhị phẩm dẫn tinh, nhất phẩm sinh thần lực.
Nếu nói dưỡng sinh thì Trúc Cơ không nuôi dưỡng thân thể thật tốt thì sau này càng luyện chỉ càng mất công, ngược lại còn làm hao tổn tuổi thọ!
Phải biết rằng nhất phẩm sinh thần lực nặng cả ngàn cân, lực lượng phản hồi vô cùng mạnh mẽ, nếu gân cốt không đủ mạnh thì chắc chắn khi luyện võ sẽ để lại vết thương.
Tuổi trẻ dựa vào huyết khí cường đại còn có thể áp chế nhưng đến lúc tuổi già người sẽ như ngọn nến trước gió, vết thương cũ bộc phát sẽ trong lúc vô tình lấy mạng người ta.
Không ít tán tu dù cảnh giới đã tới nhất phẩm Nhục Thân cảnh nhưng vì không luyện tốt đại đạo chi cơ thế nên đến tầm năm sáu mươi tuổi đã đi đời nhà ma.
Cùng văn phú võ, xưa nay đều là như thế cả!