Siêu Nhân Không Cần Tu Luyện

Chương 28: Vừa nãy không phải rất uy phong sao!




Dịch: AZZOR!
Team: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hoàng Thanh thắng Lý Tử Long rồi!
Mọi người trên khán đài đều lộ vẻ kinh sợ, Đại Tỷ Đấu lại tiếp tục, đến lượt Thanh Tước cùng Lam Quân Hào lên sân.
Thanh Tước vẫn còn chưa hồi phục, chân nguyện lưu chuyển trong người không thuận, vừa bắt đầu nằm ngay thế hạ phong.
Giao đấu với đối thủ như Lam Quân Hào, một góc áo của hắn cũng không chạm tới được, bị đánh rơi xuống đài, chân nguyên không có tiêu hao nhiều.
Giao đấu với Thanh Tước một hồi, mọi người đều nhận ra Lam Quân Hào giống như nghiêm túc, vừa bắt đầu là sử dụng [Thiên Bằng Phục Hổ Quyền].
Lam gia ở Đông Bắc phủ là tu sĩ nhất đẳng thế gia, được xưng là thiết quyền Lam gia, mỗi một con cháu trong gia tộc có thiên phú lúc còn là Luyện Khí kỳ đều sẽ tu luyện [Thiên Bằng Phục Hổ Quyền].
Lam Quân Hào xuất quyền nhanh như gió, sau lưng hiện ra một thiên bằng lớn bằng mấy người gộp lại, khí thế kinh người, tựa hồ muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Sau hơn hai mươi chiêu, Thanh Tước bị ép xuống thế hạ phong, tìm được một cơ hội, miễn cưỡng lần thứ hai thi triển tuyệt kỹ "Trảm tà".
Nàng chỉ có một chiêu này duy nhất, chính là chiêu đánh tan huyết long của Hồ Hưng.
Sau khi thi triển chiêu này, chân nguyên trong người Thanh Tước cạn kiệt, bất đắc dĩ chịu thua.
"Lam Quân Hào thắng!" Trọng tài tuyên bố.
Kết quả Thanh Tước thua, Lam Quân Hào đột nhiên khẽ mỉm cười, mở miệng nói: "Người bên ngoài xếp tên tuổi ta vào hàng tam đại thiên kiêu, lại đem ta đặt ngang hàng với Hồ Hưng, trước đó, ta còn mong chờ trong Đại Tỷ Đấu này ta với Hồ Hưng sẽ có một trận tỷ đấu."
Thanh Tước đang chuẩn bị xoay người bước đi chợt dừng lại.
"Bây giờ ta vừa giao đấu xong cùng với Thanh Tước cô nương, đúng là cảm thấy cùng Hồ Hưng nổi danh, đối với ta là một loại sỉ nhục!" Lam Quân Hào cười ngạo nghễ.
Thanh Tước lãnh đạm nhìn Lam Quân Hào, không trả lời, bước đi.
Lam Quân Hào cố ý không hạ thấp giọng, mà nói to hai câu này để mọi người nghe thấy. -------------(Sắp bị main đập một trận đây @@)
"Đây là ý gì?" Âu Dương Phỉ nhìn thấy vẻ mặt Lam Quân Hào, trong lòng có chút chán ghét.
Chu Ngư nhíu mày, nói: "Ý của hắn chính là nói thực lực của Thanh Tước cô nương không ra gì, lại có thể thắng được Hồ Hưng, tên thiên kiêu Hồ Hưng kia, chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!"
"Trận đấu trước đó, sau khi Thanh Tước đánh bại Hồ Hưng, mọi người đều cho rằng thực lực của Thanh Tước sư tỷ đã có thể ngang bằng với tam đại thiên kiêu, thậm chí có khả năng đoạt lấy quán quân, đặc biệt là khi Lý Tử Long thua, vì lẽ đó Lam Quân Hào muốn phản kích lại, muốn nói rõ bản thân mạnh hơn hai người kia một bậc."
"Thanh Tước tỷ là bởi vì chưa phục hồi lại trạng thái tốt nhất nên mới bại trong tay hắn, hắn đây là cố ý giẫm lên thanh danh Thanh Tước tỷ!" Âu Dương Phỉ lộ vẻ tức giận, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên là có một chút âm thanh phản ứng với câu nói của Lam Quân Hào.
"Chẳng lẽ, Hồ Hưng và Lý Tử Long quá yếu sao? Nhìn Lam Quân Hào thắng được một cách quá ung dung a!" Có người nói.
"Nói như vậy, chuyện về tam đại thiên kiêu vẫn luôn không đúng sao? Thực lực Lam Quân Hào là mạnh hơn hai người kia một bậc sao?" Một người khác nói.
Âu Dương Phỉ nghe có người nói chuyện, lông mày nhíu lại, nói: "Những người này thật quá đáng, bọn họ không nhìn ra được trạng thái của Thanh Tước tỷ trước khi lên sân sao, trạng thái đã không tốt rồi!"
"Ta không nói, Lam Quân Hào không nói, bọn họ sao có thể nhìn ra được!" Trở lại khán đài, Thanh Tước vô cùng bình tĩnh, cũng không để tâm đến những câu nói kia, cười một tiếng, nói: "Thua chính là thua, Lam Quân Hào muốn nói sao thì tùy, đó là quyền của hắn."
Âu Dương Phỉ chuyển hướng sang Hoàng Thanh nói: "Hoàng Thanh sư huynh, Lam Quân Hào người này thật quá bỉ ổi, ngươi đừng có thua dưới tay hắn."
Thực lực Lam Quân Hào mạnh, Âu Dương Phỉ đối với Hoàng Thanh có thể thắng hay không lại không chắc chắn, hiện tại chỉ có thể mong đợi Hoàng Thanh ngăn hắn trở thành đệ nhất quán quân Đại Tỷ Đấu mà thôi.
Hoàng Thanh khẽ mỉm cười, nói: "Thắng hắn như vậy thì lại lợi cho hắn quá rồi!"
Sau khi nói xong, Hoàng Thanh đi xuống khán đài, đã đến lượt hắn lên sân.
Ba người sững sờ, Hoàng Thanh chỉ là nói một câu tùy ý, chẳng biết vì sao lại có cảm giác tự tin mạnh như thế.
"Nghe nói, tu sĩ mạnh mẽ trong người có mang một luồng bá khí, có khi nào Hoàng Thanh sư huynh cũng là một trong những người như vậy." Chu Ngư lóe lên vẻ sùng bái.
Trận cuối cùng Đại Tỷ Đấu, Hoàng Thanh đấu với Lam Quân Hào.
Trên đài cao, các đại lão đối với trận này đều mang vẻ mong đợi.
Ánh mắt Hình Nguyên Thu khẽ nhúc nhích, đối với phong chủ Thiên Thần phong Cô Huyền cười hỏi: "Nghe nói, Lam Quân Hào này đã đồng ý sẽ gia nhập Thiên Thần phong rồi nhỉ? Cô phong chủ ra tay cũng rất sớm a!"
"Hình đường chủ có điều không biết, người của Lam gia sau khi vào Huyền Thiên Tông, giống như rất thích chọn Thiên Thần phong, nghe nói Lam Quân Hào có một ca ca, cũng là đang tu luyện ở Thiên Thần phong a!" Một thanh âm nữ tử dễ nghe vang lên, người nói chuyện chính là phong chủ Lạc Thần phong.
Cô Huyền cười ha ha, nói: "Hiện tại, gia chủ Lam gia cũng là một hậu bối của ta, vì lẽ đó con cháu Lam gia cùng với Thiên Thần phong cũng thân cận không ít."
"Giao đấu bắt đầu!" Trọng tài tuyên bố.
"Ngươi rất quan tâm đến thanh danh mình sao?" Hoàng Thanh nhìn Lam Quân Hào ở phía đối diện, nở nụ cười.
"Có ý gì?" Lam Quân Hào khẽ nhíu mày.
"Vừa nãy sau khi đánh xong trận kia, ngươi đem lời nói kia nói lớn như thế, trận này nếu như thua, chẳng phải sẽ rất khó coi sao?"
"Ngông cuồng!" Lam Quân Hào rên lạnh một tiếng, nói: "Chỉ là hạng người vô danh, đánh thắng được Lý Tử Long thì như thế nào, ta nói lại một lần nữa, hai người kia không xứng cùng ta nổi danh!"
Lam Quân Hào không phí lời, tinh thiết quyền sáo xuất hiện ánh hào quang màu xanh, phía sau hắn xuất hiện bóng mờ thiên bằng lần nữa.
Tuy là ngoài miệng hắn nói ngông cuồng, nhưng lại không có xem thường Hoàng Thanh một chút nào, dù sao Hoàng Thanh cũng đã thắng Lý Tử Long.
"Phục hổ!" Lam Quân Hào quát lạnh một tiếng, song quyền đánh ra, bóng mờ thiên bằng mang theo khí thế kinh người đáp xuống, thiết trảo nổi lên ánh sáng bạc, như là muốn nuốt sống người.
Hoàng Thanh giẫm một chân xuống đất, mượn lực nhảy lên cao, đấm ra một quyền.
Không có bất kỳ quyền pháp nào, cũng không có quyền ý, thậm chí không có dao động của chân nguyên, chỉ là một quyền đơn giản như vậy, nhưng vòm trời cũng phải bị xé rách.
Chân nguyên bên ngoài Lam Quân Hào ngưng tụ thành bóng thiên bằng phát sinh nổ vang.
Một quyền của Hoàng Thanh chưa đến, nhưng có một đạo quyền thế vô hình, hai mắt Lam Quân Hào trợn tròn, nhìn nắm đấm của Hoàng Thanh, chẳng biết vì sao trong lòng lại sợ hãi.
Sự sợ hãi này bắt nguồn từ đâu, lại không phải là từ bóng thiên bằng trên không kia.
"Không thể nào!" Bóng thiên bằng ở trên không lại không phải vật còn sống, nhưng phản ứng với quyền này của Hoàng Thanh lại tỏ ra sự sợ hãi.
Hoàng Thanh tung ra cú đấm này, chỉ có thể là duy ngã độc tôn để mà hình dung.
Ầm một tiếng nổ vang, bóng thiên bằng vỡ vụn.
Lam Quân Hào như bị sét đánh, thổ huyết bay đi, rơi xuống đất.
Mấy trận trước đó, Hoàng Thanh vì không muốn làm quá mức kinh thế hãi tục, trước tiên là để cho đối thủ tấn công trước, sau đó hắn ứng đối mấy chiêu rồi mới giải quyết đối thủ.
Nhưng đối với Lam Quân Hào này, hắn không làm như thế, hắn muốn một chiêu duy nhất phá vỡ quyền của Lam Quân Hào.
Vì lẽ đó hắn dùng sức hơn một chút, đã hạn chế đến mức có thể khống chế, chỉ làm hắn bị thương là được, cũng không muốn một quyền mà đánh hắn chết.
Lam Quân Hào nằm trên mặt đất bị lún xuốn, rên một tiếng.
Hoàng Thanh đi tới trước người hắn, hỏi: "Thế nào, không phải là lúc nãy ngươi dựa vào việc người khác đanh bị thương mà đánh thắng, không phải rất uy phong sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.