Siêu Du Thế Giới

Chương 2: Trọng sinh




"Rầm..." mây đen giăng kín, mưa lớn kéo dài, sấm chớp liên hồi.
"A..." một tiếng thét chói tai phát ra từ một đình viện ở Tiêu gia. Tiếng thét đó là của Tiêu phu nhân, bà đang hạ sinh đứa con thứ tư, nhưng lần này khác với những lần trước, lần này khó khăn hơn rất nhiều, làm bà cảm thấy lo lắng, không biết con bà có sao không?
Trong lúc ấy một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào bên trong phòng, chui vào trong bụng bà, nhưng không ai nhận thấy nó, quái lạ, có lẽ là trời đang mưa nên không ai chú ý đến chăng. Tuy quái lạ nhưng không có gì bất thường xảy ra, nếu có thì chỉ là sự xuất hiện của một sinh mệnh mới mà thôi.
"Ra rồi" bà hơi dừng một chút rồi nói tiếp "Chúc mừng phu nhân, là một bé gái"
Mọi người có đoán được luồng ánh sáng lúc nãy là gì không? Đó chính là Nha Nhi mệnh khổ của chúng ta a. Nhưng tại sao cô ấy lại ở đây, chẳng phải cô chọn đến Thiên Đàng sao? Chẳng lẽ đây là Thiên Đàng, đương nhiên không phải rồi, vậy đây là đâu? (muốn biết thì theo dõi tiếp nha)
Lúc này bà đỡ mới đặt đứa bé bên cạnh mẹ mình, bà có chút kỳ lạ vì đứa bé không hề khóc như những đứa trẻ khác khi chào đời nhưng bà kiểm tra thì đứa bé vẫn sống nên bà yên tâm.
Khi đứa bé được đặt xuống giường thì vị phu nhân kia mới vuốt ve đứa con gái bé bỏng của mình, bà suy yếu vô cùng, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn nở một nụ cười hạnh phúc dù nước mắt lăn dài vì bà biết đây có thể là lần đầu, cũng là lần cuối cùng bà gặp được con bé vì chỉ bà biết được hiện tại cơ thể mình suy yếu như thế nào.
Một lúc sau, cửa mở ra, từ bên ngoài đi vào bốn người, một lớn, ba nhỏ. Người lớn là một người đàn ông có tướng mạo bình thường nhưng trên người lại toát ra một luồng khí thế uy nghiêm vì hắn là Tiêu gia tộc trưởng Tiêu Chiến, đi sau hắn là ba đứa trẻ là con hắn lần lượt là Tiêu Đỉnh năm nay 12 tuổi, Tiêu Lệ 9 tuổi, Tiêu Viêm 4 tuổi. Tướng mạo của chúng hơn phụ thân chúng một bậc, có thể là duy truyền từ mẹ chúng.
"Phu nhân, nàng cảm thấy thế nào rồi" Tiêu Chiến lo lắng hỏi, "Mẹ" ba đứa con cũng hơi khom người chào mẹ.
Nhưng khi thấy khí sắc của vợ mình thì hắn càng lo lắng hơn, chỉ thấy gương mặt bà đã trắng như một tờ giấy, thấy thế hắn chạy vội đến bên cạnh kiểm tra cơ thể vợ hắn, ba đứa con cũng ùa đến bên cạnh.
Khi kiểm tra cơ thể nương tử mình Tiêu Chiến hoảng sợ vì hắn phát hiện vợ mình hiện tại như chỉ mành treo chuông có thể đứt bất kỳ lúc nào, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cha ba đứa con lo lắng nhìn về phía mẹ, nước mắt chảy ròng.
Khi nhìn thấy cảnh nàng người phụ nữ tỏ ra bình thản nói "Phu quân, ai rồi cũng phải rời đi mà, chỉ là ta đi sớm chút thôi, đừng đau lòng quá, nếu cứ như vậy ta chắc chắn sẽ không thanh thản mà ra đi được đâu".
"Tiêu Đình, Tiêu Lệ, Tiêu Viêm, khi mẹ không ở đây các con phải ngoan ngoãn nghe lời phụ thân các con nghe không" Bà nhẹ nhàng nói
"Mẫu Thân, tụi con xin vâng lời mẹ ạ" ba đứa đồng loạt trả lời nhưng trong lời nói có chúng nghẹn ngào, run run.
Thấy các con mình như vậy bà cũng có chút đau lòng nhưng cũng không có cách nào khác, " Ừm" bà ừ nhẹ một tiếng rồi quay sang nói với tướng công mình "Chiến ca, các con ta trong vào huynh, huynh phải chăm sóc tốt cho chúng, phải bảo vệ chúng thật tốt, như vậy ta mới yên lòng"
"Ta hứa, ta hứa sẽ chăm sóc chúng thật tốt, nàng yên tâm" hắn có chút nghẹn ngào nhưng không khóc trả lời.
"À phải rồi, ta muốn đặt tên cho con gái của chúng ta tên Tiêu Liên, ngươi thấy thế nào"
"Hay, rất hay, từ nay con gái chúng ta sẽ tên là Tiêu Liên"
"Chàng nhìn xem, con gái chúng ta rất đẹp a, sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nữ a, trên trán nó còn có một đóa sen hồng nữa, thật đẹp a, ta sẽ mãi nhớ đóa sen này" nước mắt bà từ từ lăn xuống nhưng bà vẫn kiềm chế nói tiếp "Liên Nhi, mẫu thân xin lỗi con, vừa mới sinh ra nhưng đã phải mất mẹ, mẫu thân xin lỗi con, Đĩnh Nhi, Lệ Nhi, Viêm Nhi, mẫu thân cũng xin lỗi các con,mẫu thân không thể tiếp tục chăm sóc cho các con nữa, từ nay các con phải tự học cách chăm sóc chính mình, đừng để phụ thân các con quá lo lắng, các con phải chiếu cố Liên Nhi thật tốt, nó là muội muội duy nhất của các con a, hứa với mẫu thân, được không?" nói đến đây thì nước mắt đã rơi đầy mặt bà.
"Dạ được ạ" ba đứa con cùng nhau trả lời.
Nghe được câu trả lời của các con, bà nở một nụ cười mãn nguyện nhưng có chút bi ai rồi nhắm đôi mắt lại và không bao giờ mở ra được nữa.
"Mẫu Thân...", " Phu Nhân" bốn cha con nước mắt đều rơi, đồng thời gào lên, bây giờ,cho dù bất kể người nào thấy cảnh này thì nước mắt chắc chắn cũng sẽ rơi, sinh ly tử biệt là nỗi đau vô cùng lớn nhất là chính mắt nhìn thấy người mình thương yêu chết trước mặt mình mà mình không làm gì được.
Mà thật ra trong căn phòng ấy vẫn còn một người nữa vẫn đang khóc, đó là Nha Nhi, à không, bây giờ cô ấy đã là Tiêu Liên, tứ tiểu thư của Tiêu gia rồi.Ngay từ lúc đầu thì Nha Nhi không hề khóc dù có chút cảm động, nhưng khi nghe được những lời xin lỗi và những lời dặn dò của bà ấy thì cô không thể kiềm nén được nước mắt mình nữa nó cứ rơi mà không hề dừng lại.
Khi nghe được những lời đó cô nhớ đến người mẹ nhẫn tâm của mình ở kiếp trước, cô thầm nghĩ cuối cùng ông trời cũng cho mình một người mẹ chân chính, một người mẹ yêu thương mình thật lòng, nhưng đó cũng là lúc một lần nữa cô cõi lòng tan nát vì bà ấy đang rời đi trước mặt cô, cô chỉ biết chết lặng, cho nước mắt tung hoành trên đôi gò má nhỏ.
Ngay lúc này cô lại nổi lên một ý định "Mẩu Thân, cảm ơn mẹ đã mang con đến thế giới này, mẹ yên tâm, con sẽ sống thật tốt, con sẽ thay người chăm sóc thật tốt cho họ"
Cô quyết định bắt đầu cuộc sống mới thật tốt ở thế giới này, với gia đình mới này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.