Điều chế xong thuốc hồi phục, Lâm Phi đến phòng làm việc của bà Phùng Hợp, bà ta đang quan sát Nhậm Hạo trong phòng qua máy quay. Lúc này hắn đã tỉnh lại.
- 5720, bắt đầu bài tập hôm nay thôi.
Bà Phùng Hợp nói bằng giọng the thé.
- Tôi muốn tự do, thả tôi ra! Đồ điên, thả tôi ra!
Nhậm Hạo đấm lên cửa phòng.
Bà Phùng Hợp tắt máy, tất cả hình ảnh trong căn phòng biến mất.
- Có tinh thần hơn lúc nãy nhiều rồi, cảm ơn cậu! Xem ra sau này phải
làm phiền cậu có thời gian thì qua khuyên giải 5720 một chút.
Bà Phùng Hợp nói với Lâm Phi.
- Ở một mình lâu sẽ rất bức bối. Bà Phùng Hợp, tôi có kiến nghị đừng để 5720 cứ luyện tập một mình mãi thế, có thể cách mấy hôm cho hắn đấu với thực thể, như hổ chẳng hặn. Đương nhiên ban đầu đừng nguy hiểm quá.
Lâm Phi nói, hắn không có thời gian để đến đây suốt nên đưa ra lời đề nghị đó để thoái thác.
- Kiến nghị này không tồi, cháu gái tôi có rất nhiều dã thú thí nghiệm. Ừm, vậy đi, mỗi tuần cho 5720 chiến đấu với dã thú một lần.
Sáng hôm sau, 5720 ăn xong bữa sáng, hắn phát hiện hôm nay không bị yêu
cầu rèn luyện thân thể. Bình thường ngoài thời gian ăn và ngủ hắn đều bị yêu cầu phải tập thể lực. Nhậm Hạo đang nghĩ liệu có phải hôm nay phòng thí nghiệm nghỉ không thì từ trên trần thả xuống một cái lồng. Trong
lồng là một con sói to khoẻ, mắt xanh lè nhìn 5720.
- 5720,
hôm nay sẽ bắt đầu huấn luyện thực chiến. Đối thủ của cậu là một con
sói, hôm nay hãy đánh bại nó. Tôi sẽ dặn nhà bếp bữa trưa làm bữa thịt
sói cho cậu. Nếu cậu bị đánh bại thì nó sẽ ăn cậu. Con sói này đã một
ngày rồi chưa ăn gì.
Giọng nói the thé của bà Phùng Hợp vang lên.
Là người đến từ trái đất, lần đầu tiên Nhậm Hạo đối mặt với mãnh thú, mà còn phải tay không đấu với nó.
Nhậm Hạo cảm giác toàn thân khí huyết sôi sục, trán ướt đẫm mồ hôi.
Trận chiến kéo dài mười phút, cuối cùng con sói bị Nhậm Hạo dùng nắm
đấm đánh chết. Cánh tay Nhậm Hạo cũng bị móng vuốt con sói làm bị
thương, trong phòng đầy máu tanh.
Trên tường xuất hiện một
cái lỗ nhỏ phun ra khói mê. Mấy phút sau, 5720 rơi vào trạng thái ngủ li bì, cánh cửa phòng mở ra, nhân viên bắt đầu băng bó vết thương cho
5720, hai người khác bắt đầu dọn dẹp phòng, rửa vết máu trên tường.
Khi Nhậm Hạo tỉnh lại thì hắn thấy mình vẫn như mọi hôm nằm trong
phòng, thi thể con sói đã biến mất, vết máu cũng không còn nữa, nhưng
trong phòng vẫn còn mùi máu, trên bàn còn có cơm và một đĩa thịt lớn.
---
Thiên Long Liên Bang, Bắc Đẩu Tinh, Học viện quân sự Bắc Đẩu.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp, Áo Đinh Đặc mặc bộ đồng phục quay lại Bắc Đẩu Tinh.
Chiến đấu một năm ngoài tiền tuyết khiến Áo Đinh Đặc trở nên thêm hung mãnh.
Hắn đến biệt thự của Lâm Phi hỏi thăm lão đại.
Chiến đấu ngoài tiền tuyến lúc nào cũng cận kề với cái chết, nhưng đối
diện với toà biệt thự này Áo Đinh Đặc cảm giác còn đáng sợ hơn với chiến đấu ngoài tiền tuyến.
Áo Đinh Đặc vốn chỉ là một học viên sợ chết, có chút thiên phú về lái người máy, giờ đã được Lâm Phi cải tạo
thành cỗ máy giết người.
Áo Đinh Đặc ấn chuông, Lâm Phi ra đón.
- Về rồi à, nào vào đây!
Lâm Phi thấy Áo Đinh Đặc thì chào hỏi đơn giản.
Hai người vào biệt thự, đi qua gốc anh đào, Áo Đinh Đặc nghĩ, người bạn tốt của mình được chôn dưới gốc cây này, hắn dừng lại định vái mấy cái
thì thấy rất nhiều linh vị.
- Ừm, thủ hạ khác của tôi, Ngô Tiểu Man nhớ nhà, tôi đã làm giả linh vị Bách Thú Đế Quốc cho cô ấy.
Lâm Phi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “làm giả”.
Lâm Phi biết rõ, một thời gian trước Bách Thú Đế Quốc có vụ lăng mộ
hoàng gia bị huỷ hoại, giờ nhìn thấy số linh vị này thì đương nhiên hắn
biết đó là thật. Nhưng lão đại đã nói là giả thì là giả. Áo Đinh Đặc
không dám nói thật với Ngô Tiểu Man, nếu nói ra hắn nghĩ hẳn là tỉ lệ
mình bị chôn dưới gốc anh đào sẽ lên đến hơn 90%. 10% còn lại là được
đưa tới chỗ bà Phùng Hợp, mãi mãi không được thả ra.
Căn phòng cao su kia là nơi mà cả đời này hắn không muốn tới nhất.
Hai người xuống phòng giam dưới đất, Áo Đinh Đặc thấy tiểu công chúa
Ngô Tiểu Man của Bách Thú Đế Quốc một năm không gặp, cô đang làm cơm
trưa.
- Tiểu Man, chuẩn bị thêm cho một người nhé. Hôm nay tiểu đệ của tôi về.
Lâm Phi nói.
Ngô Tiểu Man nhìn Áo Đinh Đặc một cái rồi quay đi tiếp tục làm cơm.
Ba người ăn xong cơm trưa.
Lâm Phi nghĩ, gần đây Ngô Tiểu Man luyện tập đao pháp vẫn chưa có đột
phá gì, hôm nay vừa hay Áo Đinh Đặc trở về, cho hai người giao lưu một
chút vậy.
- Lát nữa hai người quyết đấu một trận xem, phải
đánh toàn lực. Áo Đinh Đặc, nếu lần này cậu thua thì tôi sẽ đưa cậu đến
chỗ bà Phùng Hợp mấy hôm. Tiểu Man, nếu cô thua thì một năm nữa tôi sẽ
không mua quần áo cho cô, đồng thời chỉ để cho cô một bộ nội y, cứ mặc
nó cả năm đi!
Lâm Phi nhìn hai người, nói.
- Chủ nhân đáng ghét, hừ!
Ngô Tiểu Man nói.
- Vâng, lão đại!
Ngô Tiểu Man run rẩy nói.
Hai người bắt đầu tỉ thí, vũ khí của Ngô Tiểu Man là con dao thái rau, Áo Đinh Đặc thì dùng tay không.
Trước đó một thời gian Ngô Tiểu Man vừa trải qua sự kiện mỹ nhân ngư,
khả năng đấu cận chiến đã tăng lên rõ rệt, gần đây lại tham ngộ Hoàng
Cấp Cửu Trảm, đao pháp như hành vân lưu thuỷ, nhát nào cũng chí mạng.
Áo Đinh Đặc thì đã trải qua những trận chiến sinh tử ngoài tiền tuyến.
Vì nội y, vì không phải đến căn phòng cao su kia, hai người đều dùng hết mười hai thành công lực.
Cuối cùng, Ngô Tiểu Man một đao không kịp thu về, chém xuống cổ Áo Đinh Đặc.
- Á, tôi giết người rồi.
Ngô Tiểu Man nhìn cái đầu của Áo Đinh Đặc mà kêu lên kinh hoàng. Người
vừa rồi còn ngồi cùng ăn cơm giờ đã bị mình giết, Ngô Tiểu Man vô cùng
hối hận, khóc toáng lên.
- Không sao, dần rồi quen thôi!
Nói rồi Lâm Phi lập tức dùng dị năng quay lại thời gian. Mấy giây trươc skhi Ngô Tiểu Man chém dao xuống cổ Áo Đinh Đặc, Lâm Phi nhanh chóng
tiến lên giữ tay Ngô Tiểu Man lại.
Ngô Tiểu Man toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô biết nếu Lâm Phi không ra tay kịp thì cô đã giết người rồi.
Áo Đinh Đặc cũng bị doạ cho lạnh hết xương sống.
- Đi thôi, Áo Đinh Đặc, theo tôi đến chỗ bà Phùng Hợp mấy ngày.