Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 424: Sự Cố Nhỏ Trên Bãi Biển




Trên biển đã bắt đầu nổi bão, sóng biển cuồn cuộn dữ dội, gió mưa đan xen nhau.
Ngô Tiểu Man được cánh tay lực lưỡng của Lâm Phi kéo lại ấn lên phao. Từng đợt sóng lớn đập tới tấp lên chiếc phao mà Lâm Phi và Ngô Tiểu Man đang bám vào.
Sau khi nôn ra mấy ngụm nước biển, Ngô Tiểu Man tỉnh lại, nhìn Lâm Phi với ánh mắt cảm kích. Đang định nói thì lại một con sóng lớn nữa đánh tới, nước biển tạm thời nhấn chìm chiếc phao.
Cũng may lực nổi của chiếc phao này khá lớn, sau khi hai người Lâm Phi nhịn thở mấy giây thì lại nổi lên mặt biển.
Bùm!
Phao đột nhiên phát nổ, cái cọc cuối cùng để Lâm Phi và Ngô Tiểu Man bám vào đã mất.
Lâm Phi nhìn chỗ pháo bị hỏng, là do con dao Ngô Tiểu Man đang cầm chọc thủng.
- Tiểu Man, lúc nào rồi mà vẫn không quên ném con dao đi thế hả??
Lâm Phi tức giận.
- Xin lỗi chủ nhân, xin lỗi!
Ngô Tiểu Man không ngừng xin lỗi.
Phao đã bị thoát khí, sắp không đỡ nổi hai người nữa rồi.
- Dùng dị năng trở về hai mươi giây trước!
Lâm Phi lập tức dùng dị năng, cảnh vật nhanh chóng biến đổi.
Lâm Phi trở về lúc pháo vẫn còn tốt, một con sóng đang đánh về phía hai người.
Lâm Phi đột nhiên nghĩ ra cách xử lý an toàn cho Ngô Tiểu Man.
Hắn đánh lên gáy Ngô Tiểu Man cho ngất đi rồi nhanh chóng cất cô ta vào trong nhẫn không gian, sau đó tròng phao vào người, hai tay bám chắc lấy phao, bắt đầu chống chói với những đợt sóng lớn.
Chẳng còn cách nào khác, tuy nhẫn vạn năng rất an toàn nhưng khi đưa cho cái này hệ thống Chiến Thần đã nhắc nhở, nhẫn vạn năng có thể cất mọi thứ nhưng duy nhất bản thân Lâm Phi là không thể vào, nếu không thì vĩnh viễn không bao giờ ra ngoài được.
Lâm Phi thầm chửi rủa cái hệ thống kia đồng thời cũng bắt đầu chiến đấu với từng đợt sóng.
- Ding doong, nhiệm vụ cứu tuỳ tùng Ngô Tiểu Man đã hoàn thành. Phần thưởng nhiệm vụ: không có.
Tiếng của hệ thống Chiến Thần vang lên trong đầu Lâm Phi, nhưng lúc này hắn cũng chẳng để tâm được nữa, giờ phải sống sót được mới là điều hắn quan tâm nhất.
---
Giáo quan Lưu Lệ trong khoang lái lập tức mở máy liên lạc gọi người cứu nạn tới. Nhưng đáng tiếc do bão quá lớn nên máy không hoạt động được.
---
Mây đen bão tố đến nhanh đi cũng nhanh. Mặt biển trở lại tĩnh lặng như lúc trước, nhưng hệ thống máy của chiếc xuồng đã hỏng, hơn nữa thiết bị liên lạc không biết tại sao cũng hỏng mất rồi.
Giáo quan Lưu Lệ cùng các học viên khác chỉ biết đứng nhìn chiếc xuống nổi bập bềnh trên biển.
Được một lúc, trước mắt họ đột nhiên xuất hiện một cái tàu lớn. Mấy người bọn họ đứng trên xuồng hét lớn gọi nhưng chiếc tàu kia không có phản ứng gì.
Cũng may xuồng trôi về hướng đó, Lưu Lệ và các học viên tìm những thanh gỗ dài trèo xuồng về phía tàu.
Xuồng đến gần với chiếc tàu lớn kia, Lưu Lệ trèo lên trước, các học viên cũng theo sau, trèo lên chiếc tàu thần bí này.
Chiếc xuồng kia không được buộc lại nên bị sóng biển đánh trôi đi. Dù sao thì nó cũng hỏng, giáo quan Lưu Lệ không để ý nữa, dẫn các học viên đi lên tài. Chiếc tàu này rất lớn, có nhiều phòng sang trọng nhưng chẳng có lấy một người, ngay cả người lái cũng không có.
Đột nhiên giáo quan Lưu Lệ phát hiện học viên đã thiếu mất người, hơn nữa trong một căn phòng nhỏ còn có rất nhiều vết máu.
Bùm bùm bùm!
Tiếng súng đột nhiên vang lên, các học viên không ngừng bị bắn trúng.
- Mau nấp đi, phản kích!
Giáo quan Lưu Lệ nhanh chóng tổ chức cho các học viên chiến đấu chống lại kẻ địch trong bóng tối.
Trận chiến vẫn diễn ra, số học viên tử vong không ngừng tăng lên, kẻ địch rất quỷ dị, hơn nữa khả năng bắn súng cũng rất giỏi.
Giáo quan đau lòng khi thấy những học viên mình bồi dưỡng mấy năm nay không ngừng ngã xuống trước mặt mình, cô bắt đầu bạo nộ.
Lưu Lệ giương súng năng lượng về phía bóng tối.
---
Sau một lúc đọ súng, giáo quan Lưu Lệ đã bắn trúng hung thủ trong bóng tối, cô tiến lại, nhìn thấy bộ mặt của hắn thì cô sững sờ.
Kẻ đó lại giống hệt với cô, hoặc có thể nói, trên chiếc tàu này có tới hai giáo quan Lưu Lệ.
- Tôi được giải thoát rồi! Luân hồi lại sắp bắt đầu, hãy ngăn tất cả mọi người, đừng cho họ lên tàu này. Không gian trên tàu bị hỗn loạn rồi, nếu họ lên thì hãy giết hết học viên đi, giải thích cũng vô ích, không giết hết, trừ học viên của mình ra, luân hồi sẽ không bắt đầu lại nữa.
Giáo quan Lưu Lệ bị trọng thương nói đồng thời giơ súng lên đầu tự sát.
Giáo quan Lưu Lệ còn sống nhìn những thi thể học viên trên tàu và chính mình đã chết, nghĩ đến lời nói của cô ta trước khi chết. Cô vốn dĩ trên chiến trường không biết sợ hãi là gì, giờ cũng cảm thấy mình đang run rẩy và nghi hoặc.
Lúc này Lưu Lệ nhìn thấy trên mặt biển phía xa có một chiếc xuồng, trên đó có người, là chính cô và các học viên.
Lưu Lệ nhanh chóng chạy ra định ngăn cản họ không lên tàu nhưng đáng tiếc cô đã chậm một bước. Lần này họ đã gặp nhau.
- Cô là ai?
Giáo quan Lưu Lệ và học viên số hai nhìn thấy Lưu Lệ số một toàn thân đầy máu đột nhiên xuất hiện rồi lại nhìn giáo quan vẫn luôn theo họ, kinh hoàng lên tiếng.
Cùng một nơi, một thời điểm lại xuất hiện đến hai giáo quan Lưu Lệ.
- Không gian trên tàu này có vấn đề, tôi chính là cô, là Lưu Lệ lên tàu này lúc trước. Nếu những gì tôi trải qua là lần đầu tiên thì các cô chính là lần thứ hai. Nhưng học viên của tôi chết hết rồi.
Giáo quan Lưu Lệ số một nói.
Nhưng Lưu Lệ số hai và các học viên không tin lời Lưu Lệ số một ngay, bắt đầu rút súng chĩa về phía Lưu Lệ số một,
- Cô là bản sao của giáo quan chúng tôi đúng không?
Học viên chĩa súng vào đầu Lưu Lệ số một hỏi.
Thấy thế Lưu Lệ biết là họ không tin mình, cô dẫn mấy người này đi xem chiến trường vừa diễn ra.
Rất nhanh, các học viên đã nhìn thấy những người giống hệt mình chết ở đó và kinh hoàng kêu lên.
Có nữ học viên không chịu nổi kích thích rút súng bắn Lưu Lệ số một.
Lưu Lệ lập tức rút súng bắn lại, trận chiến không thể tránh khỏi đã bắt đầu, sự việc trở nên không thể kiểm soát nổi, các học viên nhanh chóng bị Lưu Lệ số một giết chết.
Giờ trên tàu chỉ còn hai Lưu Lệ sống sót, đứng nhìn nhau chằm chằm.
- Tôi tin lời cô, không gian trên tàu này có vấn đề, làm thế nào để kết thúc?
Lưu Lệ số hai hỏi.
- Ngăn tất cả mọi người lên tàu.
Lưu Lệ số một nhớ lại lời của Lưu Lệ kia nói.
- Đã muộn rồi, lại sắp có một nhóm Lưu Lệ khác lên tàu.
Lưu Lệ số hai chỉ về phía xa.
Một chiếc xuồng đang trôi tới, nhóm Lưu Lệ và học viên số ba đang hét gọi về phía này.
Vòng luân hồi khủng khiếp lại tiếp tục, khi hai Lưu Lệ đang tuyệt vọng thì một chiếc phao đen ngăn cản tuyến đường tiếp cận tàu của chiếc xuồng kia, phá vỡ luân hồi.
Trên chiếc phao đó chính là Lâm Phi và Ngô Tiểu Man.
Sau khi vượt qua được cơn bão, Lâm Phi đã thả Ngô Tiểu Man đang hôn mê trong nhẫn không gian ra đặt lên xuồng.
Vẫn về được với xuồng, thật may mắn.
Lâm Phi thầm cảm thán rồi hét lên gọi xuồng.
Giáo quan Lưu Lệ và các học viên trên xuồng nhìn thấy Lâm Phi cách đó không xa, lập tức trèo xuồng về phía họ.
Lâm Phi và Ngô Tiểu Man rất nhanh đã được các học viên ném dây thừng xuống và kéo lên xuồng.
- Lâm Phi, cậu thật dũng cảm, bão lớn thế mà cũng dám đi cứu cô ấy.
- Tôi ngưỡng mộ cậu quá!
Các học viên vây lấy Lâm Phi.
- Giáo quan, tôi trở về báo danh, tiếp tục tham gia du lịch.
Lâm Phi nói với Lưu Lệ.
Lâm Phi nghĩ bụng, nhiệm vụ mà hệ thống Chiến Thần đưa ra ở Bắc Đẩu Tinh là đưa Ngô Tiểu Man tham gia du lịch ngoài đảo. Chuyến du lịch vừa bắt đầu đã trở về thì sẽ bị cái hệ thống chết tiệt đó cho là thất bại.
Nhiệm vụ thất bại thì trừng phạt còn nguy hiểm hơn cả một trận chiến sinh tử!
- Lần sau chú ý an toàn nhé Lâm Phi. E là không thể tiếp tục chuyến đi nữa. Động cơ và máy liên lạc của xuồng hỏng cả rồi, cũng may ở kia có tàu, chúng ta lên đó xem sao.
Lưu Lệ nói.
Giáo quan Lưu Lệ cảm thấy Lâm Phi thực sự quá lợi hại, rơi xuống biển trong cơn bão lớn như vậy mà không chết, còn cứu được cả bạn, đúng là kẻ xấu xa sống dai như đỉa!
- Lên tàu làm gì, người máy tôi còn xử lý được chứ đừng nói cái động cơ của cái xuồng bé tẹo này. Cứ giao cho tôi, mấy phút là xong ngay. Sửa xong chúng ta tiếp tục ra đảo du lịch. Đây là lần đầu tiên khi đến Học viện quân sự Bắc Đẩu tôi dẫn bạn đi chơi đấy.
Lâm Phi vội nói, hắn không muốn xảy ra bất trắc gì cả. Nếu lên con tàu kia chẳng may chủ nhân của nó không muốn đưa họ ra đảo thì coi như chuyến đi hỏng bét.
Đến lúc đó nhiệm vụ đưa tuỳ tùng Ngô Tiểu Man đi du lich thất bại, hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt khủng khiếp của hệ thống Chiến Thần.
Lâm Phi lập tức ngăn cản ý định tiến gần chiếc tàu kia của mọi người. Hắn vào phòng đặt động cơ, lén lấy ra từ nhẫn không gian một số dụng cụ rồi dùng dị năng ba phút bắt đầu sửa chữa.
Chiếc xuồng khởi động lại được, Lâm Phi lại cố chấp ngăn cản, Lưu Lệ và các học viên cũng từ bỏ ý định lại gần chiếc tàu ki. Giáo quan Lưu Lệ bắt đầu điều chỉnh toạ độ, lái xuồng về hướng đảo.
Chiếc xuồng dần cách xa khỏi con tàu lớn, Lưu Lệ số một và số hai trên tàu thấy thế cuối cùng cũng thở phào.
Khi chiếc xuồng biến mất, chiếc tàu lớn cùng với thi thể của những học viên kia và cả Lưu Lệ số một và số hai bắt đầu trở thành nguyên tử, biến mất trong không gian hỗn loạn như chưa từng xuất hiện.
Mấy người Lưu Lệ trên chiếc xuồng kia vẫn không biết rằng chính Lâm Phi, một cá thể có hệ thống Chiến Thần không bị không gian gây nhiễu loạn kia đã cứu họ khỏi một kiếp nạn.
Các học viên lại bắt đầu câu cá trên xuồng, Ngô Tiểu Man cũng vùa tỉnh lại, lúc này đang nằm trong phòng điều khiển cùng giáo quan Lưu Lệ, nói gì cũng không ra ngoài nữa, Lâm Phi cũng đành ngồi ở trong đó trông coi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.