Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 383: Y Viện Bắc Đẩu Tinh




- Tôi đã cho anh áo khoác rồi đấy. Nếu anh còn sốt thì đừng có đổ lỗi cho tôi. Đó là do anh chảy máu quá nhiều, cơ thể yếu ớt. Đó là anh không tin tưởng tôi, không muốn làm tùy tùng của tôi, lựa chọn kết quả tự tàn hại mình này.
Nữ học viên ôm cơ thể Lâm Phi, lẩm bẩm tự nhủ.
Hai ngày sau đó, nữ học viên cũng không có tâm tình rèn luyện, ngồi cạnh chỗ Lâm Phi hôn mê.
Toàn bộ khoang hàng tràn ngập mùi máu tươi thối khiến người ta khó mà ngửi được.
Nhưng nữ học viên cũng không ra nổi, ngày nào cũng phải cầm bánh mì và xúc xích mớm cho Lâm Phi đang hôn mê.
- Tôi khẳng định là tổ tiên tôi nợ anh.
Nữ học viên nhìn Lâm Phi đang hôn mê, trong lòng thầm oán hận.
Mà hai ngày này, Lâm Phi gần như chỉ tỉnh dậy vài giây, bởi thân thể yếu ớt nên hôn mê đi rất nhanh.
Trong hai ngày này, nữ học viên đã cầu mong Lâm Phi khỏe nhanh tới cả trăm lần rồi.
Sau khi nữ học viên tỉnh ngủ, chuyện đầu tiên là kiểm tra mạch của Lâm Phi, xem hắn còn có sống không.
Còn may là sức sống của Lâm Phi rất ngoan cường, cho dù trong hoàn cảnh này cũng vẫn cố gắng sống sót.
Rốt cục thời gian ba ngày đi đường kết thúc. Phi thuyền tới Bắc Đẩu Tinh an toàn.
Khoang hàng chuyển động thêm một giờ vũ trụ nữa liền được đưa tới một kho hàng tư nhân của chợ đêm Bắc Đẩu Tinh.
Khi bốn người đàn ông to khỏe tới nhận hàng, mở cửa khoang hàng ra thì một mùi thối của máu người ập tới.
Bốn người đàn ông đều lập tức nhìn vào phía trong khoang hàng, sau đó không tự giác được mà lui về phía sau vài bước.
Bọn họ thấy bên trong khoang hàng, mặt đất vốn màu trắng bạc giờ toàn máu. Máu cũng đã đọng lại thành màu đen rồi.
Một cô gái tóc dài đen rối tung, trên người cũng có vết máu đen đang ngồi ở một góc của khoang hàng.
Cô gái còn đang ôm một gã thiếu niên không biết còn sống hay đã chết, cánh tay quấn băng vải dày, sắc mặt trắng xanh trong lòng.
Bốn người đàn ông đầy mình xăm trổ đứng đó mười mấy giây. Cuối cùng một người xăm hình con cọp mới tiến lên vài bước, hung ác nói với cô gái kia.
- Các người là hàng hóa lần này phải không? Không biết trên đường các người xuất hiện chuyện gì bất ngờ nhưng chúng tôi cũng không cần quan tâm. Hiện giờ các người mau trả nửa tiền còn lại đi.
- Không trả tiền thì chúng tôi không thể rời đi sao?
Nữ học viên đặt nhẹ Lâm Phi xuống mặt kim loại, đứng dậy rất nhanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn người đàn ông khỏe mạnh trước người.
- Không trả tiền thì vẫn có thể rời đi, chỉ là thi thể rời đi thôi. Vóc người cô cũng không tồi, có thể còn sống, bị bán tới phố đèn đỏ.
Người đàn ông hung ác nói với nữ học viên.
Tiếng hắn nói còn chưa dứt, ba tên đàn ông còn lại đứng cạnh đã bắt đầu cười ha hả.
- Là các người ép tôi thôi!
Nữ học viên vừa nói, đầu tiên cử động đôi chân bị Lâm Phi đè lên tới tê dại của mình.
Sau đó bốn người đàn ông xăm trổ thấy cảnh tượng mà mình không thể tin nổi xảy ra.
Chỉ thấy cô gái dáng người gầy yếu phía trước bọn họ vọt tới bọn họ rất nhanh, một quyền đấm thẳng vào ngực của một thành viên trong nhóm bọn họ. Một quyền này mau lẹ vô cùng, không ngờ xuyên hẳn qua ngực của người kia, đánh nát tim luôn.
Hơn nữa cô gái này còn chưa dừng lại, nhảy vọt lên một cái, đá về phía đầu một người đàn ông khác.
Một đòn tổ hợp, trực tiếp đánh lên cổ gã đàn ông thứ ba.
Giờ chỉ còn một người đàn ông xăm trổ duy nhất sống sót.
Thấy cô gái có vẻ gầy yếu kia không ngờ lại có sức lực kinh người tới vậy, càng kinh khủng hơn là đã giết người dễ như phụ nữ rửa chén lau nhà, hắn lập tức lui về phía sau.
- Tha cho tôi đi. Tha cho tôi đi mà. Tôi sẽ không nói với ai đâu.
Người đàn ông nói với nữ học viên.
- Chậm rồi. Vừa rồi khi các người yeu hiếp tôi, hệ thống đã giao nhiệm vụ cho tôi là trong ba phút phải giết hết các người.
Nữ học viên nói một câu mà người đàn ông kia không hiểu xong liền đá thẳng một cước vào người dưới của người đàn ông.
Á một tiếng, người đàn ông quỳ rạp xuống mặt đất, sắc mặt cũng xanh mét.
Nữ học viên lại xoay chân đá lên đầu người đàn ông kia, khiến hắn mất mạng.
Sau đó cô liền tìm khắp căn phòng, ấy một chiếc chìa khóa xe bay, cũng lấy ra ít tiền từ túi của bốn thi thể kia.
Nữ học viên ngồi xổm xuống rất cản thận, cõng Lâm Phi trên lưng, bắt đầu đi ra ngoài căn phòng.
Hiện tại Bắc Đẩu Tinh đã là đêm, bầu trời còn có mưa lất phất.
Nữ học viên dùng chìa khóa điều khiển xe bay tìm được một chiếc xe màu đen, đặt nhẹ Lâm Phi lên vị trí lái phụ. Sau đó cô cũng nhảy vào xe bay.
Nữ học viên khởi động xe bay, đi tới bệnh viện gần nhất.
Mười mấy phút sau, nữ học viên điều kiện xe bay rất nhanh, tới gần một bệnh viện gần đó.
- Mau lên. Có người bị thương, cần phải cấp cứu.
Nữ học viên ôm lấy cơ thể Lâm Phi, vọt vào trong đại sảnh của bệnh viện.
Ba y tá bên trong đại sảnh lập tức tiến tới, giúp nữ học viên đặt Lâm Phi lên một chiếc giường di động, cũng đẩy giường bệnh vào khu cứu thương.
- Không hổ là Bắc Đẩu Tinh, dù là nhân viên trong bệnh viện cũng có ý đức thế này. Thảo nào mà lại phát triển như vậy.
Nữ học viên thầm nghĩ, bắt đầu chờ Lâm Phi ở bên ngoài.
Nửa giờ vũ trụ sau, ánh đèn phóng cấp cứu lại sáng lên. Một bác sĩ khôi ngô đeo khẩu trang màu trắng bước ra.
- Tình hình người bệnh đã ổn định, không có nguy hiểm tới tính mạng nhưng mất máu quá nhiều, hơn nữa sơ cứu kém, miệng vết thương nhiễm trùng rồi sốt, phải ở lại viện điều trị. Hiện giờ cô đi đăng ký với tôi một chút. Đúng rồi, cô là gì của bệnh nhân? Các người toàn thân đầy máu, cần báo cảnh sát không? Các người là người ở đây sao? Có người thân không, có cần liên hệ với họ không?
Bác sĩ liên tục hỏi nữ học viên vài câu.
- Tôi là bạn gái hắn. Chúng tôi không phải là người ở đây mà là cô nhị, tới Bắc Đẩu Tinh làm công, không cần bảo lãm.
Nữ học viên nói với bác sĩ đứng cạnh, sau đó bịa ra một ít tin tức.
Mà nghe nữ học viên nói, bác sĩ lại cười thần bí.
Rất nhanh, nữ học viên và Lâm Phi đã được đưa tới một phòng bệnh độc lập ở tầng ba của y viện.
Sau hai ba giờ làm phẫu thuật, Lâm Phi tỉnh lại, nhìn về phía nữ học viên đã đổi quần áo y tá, nằm một bên cạnh giường bệnh.
- Tại sao chúng tôi lại ở y viện? Chúng tôi tới Bắc Đẩu Tinh sao? Chúng tôi đã qua đêm ở bệnh viện tâm thần sao? Đáng chết, cô không cho bác sĩ biết sao?
Lâm Phi phát hiện tình huonsg bên cạnh xong liền lập tức gọi nữ học viên dậy, nói.
- Đương nhiên là ở bệnh viện tâm thần rồi. Đã tới Bắc Đẩu Tinh rồi. Miệng vết thương của anh bị nhiễm trùng, phải ở đây điều trị. Đây là bệnh viện công lập của Bắc Đẩu Tinh. Tôi sợ thân phận bị phát hiện nên đã nói dối bác sĩ chúng tôi đều là con nuôi, không có thân nhân. Bác sĩ chỗ này tốt rồi, không ngờ không thu tiền viện phí của anh, lại còn cho chúng ta một phòng bệnh độc lập trên tầng ba, cũng cho tôi mượn quần áo y tá thay

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.