Đêm tới, Lâm Phi vô tình phát hiện ra, đồng hồ điện thoại của mình
bắt đầu chấn động. Hắn mở ra, phát hiện không ngờ là Khai Thang Nữ gọi
tới.
- Khai Thang Nữ, có chuyện gì mà muộn thế này còn tìm tôi?
Lâm Phi bấm phím nghe.
- Lâm Phi, tôi có một bạn học nữ rất tốt. Cô ấy gặp chút vấn đề, muốn nhờ tôi giúp một chút. Anh có thể đi với tôi không?
- Tôi bảo này Khai Thang Nữ. Vấn đề của phụ nữ thì cô không nên tìm tôi. Tìm một bác sĩ phụ khoa là tốt rồi, tôi đi làm gì?
Lâm Phi cảm thấy chán nản nói.
- Anh hiểu nhầm rồi. Lâm Phi, quan hệ của cô ấy với tôi rất tốt. Vấn đề
của cô ấy cũng rất phức tạp. Nhất thời tôi cũng không thể giải thích rõ
ràng với anh ngay được. Dù sao thì tôi cũng cho anh biết, chỉ có nhà
sinh vật học và di truyền học hàng đầu mới giải quyết được vấn đề của cô ấy thôi. Mà anh chính là một nhà sinh vật học và di truyền học rất
giỏi. Thế nào, đồng ý giúp tôi lần này nhé. Coi như tôi nợ anh một lần
đi. Sau này chỉ cần anh yêu cầu thì tôi sẽ làm việc cho anh vô điều
kiện.
Khai Thang Nữ nói với Lâm Phi.
- Đinh đông, cảnh tượng phù hợp 50% hoàn cảnh nhiệm vụ: Y giả đồ phu tâm.
- Giới thiệu nhiệm vụ: Bạn của Khai Thang Nữ cần ngươi giúp. Thân là
người thừa kế Hệ Thống Chiến Thần, chức nghiệp phụ là bác sĩ, có danh
hiệu đồ phu, ký chủ phải xem xét bí mật trong đó một chút.
- Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Không biết.
- Điều kiện nhiệm vụ thất bại: Không biết.
- Phần thưởng và trừng phạt của nhiệm vụ: Không biết. ( tùy tình huống cụ thể mà xác định ).
- Nhắc nhở: Ký chủ từ chối tham gia nhiệm vụ lần này thì coi như là phụ
kỳ vọng của Khai Thang Nữ. Nếu ký chủ từ chối nhiệm vụ lần này thì hệ
thống sẽ khỏi động hình thức: Vinh dự của bác sĩ.
- Ký chủ có muốn nhận nhiệm vụ lần này hay không?
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần bắt đầu vang lên trong não Lâm Phi.
Lần này Lâm Phi thật sự nghe mà phát bực rồi. Con bà nó, mình đang mệt gần
chết, vừa mới thi xong, vất vả lắm mới đạt điểm tối đa, chưa được bao
lâu thì hệ thống lại lôi nhiệm vụ ra. Vinh dự của bác sĩ thì vinh dự
chứ, Lâm Phi quyết định từ chối nhiệm vụ của hệ thống một lần, thử xem
cái hệ thống khỉ này cuối cùng muốn trừng phạt mình thế nào.
- Từ chối tham gia nhiệm vụ lần này.
Lâm Phi lựa chọn không.
- Đinh đông, đinh đông. Ký chủ từ chối nhiệm vụ y giả đồ phu tâm. Nhiệm vụ vinh dự của bác sĩ được khởi động.
- Hệ thống ban nhiệm vụ mới: Nhiệm vụ mới có yêu cầu giống nhiệm vụ y giả đồ phu tâm mà ký chủ vừa từ chối nhưng độ khó đề cao. Xin hỏi ký chủ có muốn nhận nhiệm vụ vốn có không: Có/ không.
- Hệ Thống Chiến Thần và ký chủ ngang hàng, ký chủ có quyền lựa chọn từ chối tham gia nhiệm vụ.
- Nhắc nhở: Hình thức vinh dự của bác sĩ đã được khởi động. Nếu ký chủ từ chối tiếp nhận nhiệm vụ lần này thì sẽ từ vinh dự của bác sĩ đi năm
phần. Ký chủ phải tới thế giới zombie, đi cứu tử phù thường cho tới khi
chỉ số vinh dự của bác sĩ đầy đủ mới có thể trở về. Chỉ số vinh dự của
bác sĩ hiện giờ của ký chủ là 0.
Tiếng nói của Hệ Thống Chiến Thần vang lên trong não Lâm Phi.
- Ngươi giỏi rồi, rất giỏi rồi. Quá biến thái. Ta nhận rồi. Ta tiếp nhận nhiệm vụ.
Lâm Phi nói với Hệ Thống Chiến Thần trong não, cũng không muốn tranh luận
gì với hệ thống này nữa. Lần này hắn đã nhận thua rồi. đây không phải là cho mình từ chối mà chính thức uy hiếp. Tới thế giới đầy zombie hoặc
thế giới đầy virus đều là muốn chết cả. Thà thành thật mà đi thực hiện
nhiệm vụ này còn hơn.
Về phần được đối xử "ngang hàng", Lâm Phi tin rằng nếu mình tin những lời này thì lúc đó còn cách cái chết không xa rồi.
- Khai Thang Nữ, tôi đồng ý đi giúp bạn cô, coi như cô nợ tôi. Bao giờ chúng ta đi?
Lâm Phi hỏi qua đồng hồ liên lạc.
- Biết anh là người tốt nhất mà. Lâm Phi, thật vui khi quen người sảng
khoái như anh. Giờ đi luôn. Hiện giờ cô ấy không ở Bắc Đẩu Tinh nhưng
cũng cách Bắc Đẩu Tinh không xa. Anh lái xe bay tới phi trường phía đông học viện đi. Tôi chờ anh ở đó.
Khai Thang Nữ nói.
- Cô cảm thấy sáng khoái rồi nhưng tôi thì ấm lạnh tự biết thôi. Ba giờ vũ trụ sau gặp lại nhé.
Lâm Phi nói xong liền tắt máy, hối hận đã nhận điện của Khai Thang Nữ.
Sau đó hắn dành chút thời gian, chuẩn bị thức ăn, mang túi lớn túi nhỏ xuống dưới tầng hầm.
Lần này Ngô Tiểu Man trong tầng hầm đã quen việc chủ nhân biến thái của
mình mang túi lớn túi nhỏ đồ ăn tới rồi, biết là Lâm Phi lại chuẩn bị đi xa.
- Lần này đi bao lâu?
Ngô Tiểu Man vô cùng đáng thương nhìn Lâm Phi.
- Lần này gần thôi, chắc chỉ ba ngày, dài nhất là nửa tháng. Cô ở lại cố
gắng rèn luyện, tranh thủ sớm thoát khỏi giam cầm. Đừng nghĩ tới chuyện
chạy trốn nữa. Phòng này là tôi thiết kế, phí sửa chữa cũng rất đắt. Hơn nữa trước khi nhốt cô tôi đã kiểm tra rồi, căn bản là không ra nổi.
Lâm Phi vỗ vỗ đầu Ngô Tiểu Man, sau đó xoay người rời đi.
Ba giờ vũ trụ sau, trời đã tối đen hoàn toàn. Lúc này đã là nửa đêm. Nhất
là bên trong khu đất trống trải, gió thổi ù ù, nếu là một người gầy khéo có thể bị gió thổi bay.
Lúc này Lâm Phi cũng chẳng quản thời
tiết, điều khiển xe bay tới địa điểm hẹn gặp. Lâm Phi vừa đi vừa nguyền
rủa Khai Thang Nữ: Gấp cái lông à. Đợi tới ngày mai không được à? Đã nửa đêm rồi, sớm muộn gì cũng biết thành sâu lông.
Lâm Phi dừng xe bay ở bên ngoài phi trường. Khai Thang Nữ mặc áo gió màu đen đã đang đợi hắn.
- Đi thôi. Mau lên phi thuyền đi. Mỗi giây đều là tiền đó. Người bạn của
tôi bỏ tiền ra thuê một phi thuyền tư nhân, còn thuê một người điều
khiển cho tôi nữa. Chuyện cụ thể chờ tới lúc các người gặp mặt sẽ biết.
Hiện tại đã tới đêm rồi. Anh lên một phòng trong phi thuyền ngủ đi đã.
Chắc mai anh và tôi sẽ bận rộn rồi.
Khai Thang Nữ vô cùng thần bí nói với Lâm Phi.
Vừa hay Lâm Phi cũng chẳng cảm thấy hứng thú với nhiệm vụ lần này, liền leo lên đi ngủ thật. Hắn lên phi thuyền, tìm một căn phòng cao cấp, nằm lên giường đi ngủ.
Mà Khai Thang Nữ thấy thân ảnh Lâm Phi rất nhanh, vốn chuẩn bị trả lời câu hỏi của hắn, lúc này cũng không nói nữa:
- Quá nhanh rồi. Mình còn khách sáo quá nhỉ.
Khai Thang Nữ thầm nghĩ, cũng leo lên phi thuyền, tìm một căn phòng ngủ nhỏ.
Phi thuyền bắt đầu bay lên. Lâm Phi cảm thấy chấn động rất nhẹ. Xem ra
người điều khiển phi thuyền có kỹ thuật không tồi. Sau đó hắn liền lăn
ra ngủ.
Giữa trưa ngày thứ hai, phi thuyền đáp xuống một ngôi sao nhỏ cách Bắc Đẩu Tinh không xa. Lâm Phi bị Khai Thang Nữ lôi từ trong
căn phòng nhỏ trên phi thuyền ra, thúc dục đi rửa mặt, sau đó ra ngoài.
Một cô gái đeo kính to, mái tóc gợn sóng màu vàng, mặc áo trắng vẫy vẫy Lâm Phi và Khai Thang Nữ.
- Cô ấy chính là bệnh nhân mà tôi nói với anh đấy. Tên cô ấy là Âu Lợi Nhã, cũng là một người nghiên cứu gien và sinh vật học.
Khai Thang Nữ nói nhỏ với Lâm Phi, sau đó kéo Lâm Phi tiến tới.
- Cô nói sớm cho tôi biết là một tiểu mỹ nữ, có khi tôi còn tới sớm hơn.
Lâm Phi ngáp một cái, rõ ràng chưa tỉnh ngủ.
- Thật tốt quá. Khai Thang Nữ, còn có cả bạn cô là Lâm Phi. Lần này các
người tới giúp tôi đúng là vinh hạnh. Đầu tiên tìm một quán cafe, tôi kể chuyện cho các người một chút đã.
Tiểu mỹ nữ Âu Lợi Nhã kia tiến tới, nhiệt tình nói với Khai Thang Nữ và Lâm Phi.
- Đừng tìm quán cafe nữa. Ăn cơm rồi nói đi. Chủ yếu là tôi đói rồi.
Lâm Phi đưa ra ý kiến của mình.