Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 134: Sự Bùng Nổ Của Áo Đinh Đặc




Bên trong phòng nghiên cứu hàng đầu của Học viện quân sự Bắc Đẩu, bà Phùng Hợp đang ôm hộp bánh ngọt ăn đầy giận dữ. Mấy hôm trước đứa cháu gái đáng yêu của bà chỉ không cẩn thận một chút để dị hình thoát mất, làm chết mất mấy nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm.
Tuy việc này đã được bà dìm xuống nhưng nghiên cứu viên và bảo vệ ở viện nghiên cứu đều biết cả rồi. Bảo vệ họ sợ chết, cảm thấy viện nghiên cứu này rất nguy hiểm.
Vì thế gần đây liên tiếp có người xin từ chức.
Có đến chín tầng bảo vệ muốn từ chức, tuy bà Phùng Hợp tăng lương lên gấp ba lần nhưng cũng chỉ giữ được bốn tầng.
Những nghiên cứu viên kia còn được, họ ngưỡng mộ năng lực y học của bà, chỉ có vài người không có sao mới từ chức.
Áo Đinh Đặc lúc này đang tập luyện trong phòng cao sau màu xanh, hắn đang luyện quyền theo hình ảo được chiếu vào trong phòng.
Sau khi bị nhốt trong phòng cao su, thể chất Áo Đinh Đặc được nâng cao rất nhiều.
Hắn hiện tại đã cao hai mét hai, cơ thịt rắn chắc, chỉ đứng yên cũng gây áp lực cho người khác rồi.
Mười ngày trước Áo Đinh Đặc lại vạch ra kế hoạch vượt ngục khác. Mười ngày trước trong khi liều mạng tập đến khi chân tay rệu rã hắn phát hiện ra một quy luật, mỗi lần hắn luyện tập đến ngất đi hoặc rã rời chân tay thì nhân viên y tế sẽ lập tức mở cánh cửa cao su kia để tiêm cho hắn thuốc phục hồi rồi làm một số kiểm tra thông thường, ghi chép số liệu.
Chỉ cần hắn hôn mê hoặc hết sức thì trong phòng sẽ không có khí thể gây hôn mê mà có nhân viên y tế vào.
Tuy khi đó theo sau còn có hai trợ thủ thân hình cao lớn tay cầm côn điện nhưng Áo Đinh Đặc tin chắc mình xử lý hai người đó không khó.
Áo Đinh Đặc cũng cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể mình trong một tháng qua, giờ trong từng bó cơ của hắn đều mang năng lượng rất khủng bố.
Như vậy kế hoạch vượt ngục mới đã có. Khi tập luyện giả vờ hết sức, khi bác sĩ vào thì đánh ngất tất cả rồi chạy ra ngoài.
Sau khi đặt ra kế hoạch, Áo Đinh Đặc không vội vàng thực hiện ngay, hắn biết phương pháp này chỉ có thể thực hiện một lần. Một khi thất bại thì hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa. Mà các bác sĩ đại khái đã nắm được thời gian khi hắn hết sức, vì thế hắn chỉ đành tập luyện thường xuyên, không ngừng nâng cao thể lực.
Mười hôm nay ngày nào Áo Đinh Đặc cũng liều mạng luyện tập rồi giả vờ ngã ra đất. Thật ra lần nào hắn cũng giữ lại một chút sức lực. Hàng ngày không ngừng luyện tập nên lượng thể lực hắn ngầm giữ lại ngày một nhiều.
Hôm nay hắn quyết định vượt ngục.
Như mọi hôm, Áo Đinh Đặc liều mạng luyện tập giả vờ ngất ra đất.
Cánh cửa phòng mở ra.
- Âu Dương Phụng, cô tiêm cho hắn thuốc hồi phục.
Giọng chói tai của bà Phùng Hợp vang lên.
Hôm nay bà Phùng Hợp cũng theo vào kiểm tra Áo Đinh Đặc.
- Trời giúp ta rồi. Bà già, tôi vừa hay báo thù được.
Áo Đinh Đặc đang nhắm mắt giả vờ ngất nghe thấy giọng nói đặc biệt của bà Phùng Hợp thì càng thêm phấn khích.
Đúng lúc Âu Dương Phụng tiến tới bên cạnh Áo Đinh Đặc thì hắn bỗng bật dậy, tung một quyền nhằm vào bụng Âu Dương Phụng. Hắn không dùng hết sức nhưng cũng khiến Âu Dương Phụng ngất đi.
Rồi hắn nhanh chóng chạy về phía bà Phùng Hợp.
Hai trợ thủ cao lớn bên cànhh cầm côn điện vung về phía Áo Đinh Đặc.
Áo Đinh Đặc bị xung điện quen rồi nên cũng không sợ lắm, nhưng cũng không muốn bị đánh trúng, dù sao cũng sẽ rất đâu.
Dựa vào thể chất kinh người, Áo Đinh Đặc tăng vận tốc chạy lên gấp đôi, tránh được hai chiếc côn điện đang giáng xuống vai mình, tiến tới trước mặt hai trợ thủ kia rồi tung hai trọng quyền.
Hai người này bị đánh bay ra sau, lưng đập vào tường ngất đi.
- Ngươi, ngươi…
Bà Phùng Hợp thấy Áo Đinh Đặc trong chớp mắt đã giải quyết hai trợ thủ cao to, dự cảm không lành, bà nói với Áo Đinh Đặc được hai chữ. Không đợi bà nói xong thì bị Áo Đinh Đặc giơ chân đá ngã.
Hơn một tháng nay Áo Đinh Đặc luôn bị bà Phùng Hợp dùng việc trừng phạt bằng xung điện cưỡng ép tập luyện. Hắn biết bắt buộc phải thoát khỏi đây nhanh nhất có thể, nhưng hắn còn chuẩn bị làm xong một việc nữa mới thoát khỏi căn phòng cao su khủng bố này, nếu không thực sự hắn không cam tâm, không xả được hận.
Áo Đinh Đặc nhặt một cây côn sắt trong tay hai trợ thủ đã ngất dưới đất rồi tiến lại chỗ bà Phùng Hợp.
Chân trái hắn đá khẽ lật úp bà Phùng Hợp xuống.
- Áo Đinh Đặc, ngươi muốn làm gì? Ta là viện trưởng Học viện quân sự Bắc Đẩu, chủ tịch hội y học Thiên Long Liên Bang, cố vấn y học cao cấp của quân đội Thiên Long. Nếu ngươi dám giết ta, cả Thiên Long Liên Bang sẽ truy sát ngươi.
Bà Phùng Hợp run rẩy nói.
Nhưng Áo Đinh Đặc không bận tâm sự đe doạ của bà Phùng Hợp.
- Tôi không giết nhưng tôi sẽ xung điện bà!
Áo Đinh Đặc kiên định đáp.
Áo Đinh Đặc giơ côn lên, cách qua một lớp quần, chĩa thẳng vào hậu môn bà Phùng Hợp ấn nút.
- Á…..á….
Tiếng kêu thảm thiết của bà Phùng Hợp vang vọng trong căn phòng.
- Ai bảo bà xung điện tôi, xung nữa đi! Tôi cũng cho bà nếm mùi bị điện giật là thế nào. Dễ chịu không? Ha ha, nếu không phải thời gian gấp gáp thì ông đây cũng cho bà tập thể lực.
Áo Đinh Đặc nói rồi chỉnh mức điện lưu lên cao nhất.
Tia điện màu lam lấp lánh trên cây côn.
Sau đó thì thế giới yên tĩnh, bà Phùng Hợp bị Áo Đinh Đặc xung điện đến ngất lịm.
Thấy bà Phùng Hợp đã ngất, Áo Đinh Đặc tiến lại lấy đồng phục của một trợ thủ mặc vào người. Thay quần áo xong hắn chạy ra khỏi phòng cao su.
Trên đường đi gặp mấy người bảo vệ chặn đường hắn đều một quyền đánh ngất hết.
Sau khi Áo Đinh Đặc đánh ngất vài người thì những bảo vệ khác đều biết.
Sinh vật không phải con người mà là quái vật hơn hai mét. Từ phòng thí nghiệm lại chạy ra một quái vật hình người, có ví dụ về nữ dị hình trước đó, phần lớn bảo vệ thấy thế đều coi như không biết gì.
Họ đều thầm nghĩ, trong viện của bà Phùng Hợp toàn nhốt quái vật. Mới mấy hôm đã lại có con thứ hai chạy ra. Mai từ chức không làm nữa, đừng nói tăng lương ba lần, dù mười lần cũng không làm! Cái mạng là quan trọng, không còn mạng thì sao tiêu tiền được!
Áo Đinh Đặc thoát khỏi viện nghiên cứu thì chạy thẳng tới Học viện quân sự Bắc Đẩu.
Nhìn bầu trời xanh, mây trắng và những dòng người nườm nượp bên cạnh, Áo Đinh Đặc vô cùng hưng phấn.
- Tự do rồi! Cuối cùng mình cũng tự do!
Lần này Áo Đinh Đặc rất lặng lẽ, hắn không vừa chạy vừa hét nữa. Hắn nghĩ lần trước Lâm Phi tìm được hắn là vì việc hắn chạy trốn có động tĩnh quá lớn.
Áo Đinh Đặc nhận ra trong túi mình không có tiền.
Nhưng không sao.
Áo Đinh Đặc đợi đến tối, trong một khu hành lang tối, đánh ngất một người đàn ông trung niên béo mập rồi cướp ví.
Sau đó hắn cầm tiền tới một nhà nghỉ nhỏ. Chủ nhà nghỉ thấy Áo Đinh Đặc khôi ngô, sau khi hắn trả gấp đôi tiền thuê phòng, không cần đăng ký thân phận đã cho hắn thuê một phòng đơn.
Áo Đinh Đặc ở trong nhà nghỉ gọi một bát mỳ, một cái dĩa để ăn.
Bóng đen Lâm Phi để lại cho hắn vẫn chưa tan, giờ hắn cứ cầm đũa lên là tay run rẩy nhớ đến buổi tối khủng bố đó. Vì thế hắn mới dùng dĩa chứ không dùng đũa để ăn.
Ăn xong, nằm trên giường nhìn cảnh tượng xung quanh, cuối cùng cũng không phải căn phòng cao su đó nữa. Hắn nhắm mắt, thả lỏng thân thể chìm vào giấc mộng, ngủ rất yên lành.
Đêm đó, Lâm Phi vừa bị hệ thống khống chế thực hiện xong mười tám động tác yoga, đang ngâm mình trong bồn tắm thuốc thì có điện thoại.
Lâm Phi cầm điện thoại lên, là Âu Dương Phụng.
- Cái gì? Áo Đinh Đặc chạy rồi? Hắn đánh ngất cô rồi chạy, dám đánh ngất cô? Hả, lại còn kích điện ngất bà Phùng Hợp? Hắn chắc không muốn sống nữa hả? Vết thương của cô nghiêm trọng không? Ồ, chỉ nhẹ thôi là tôi yên tâm. Tôi đi bắt Áo Đinh Đặc về ngay. Tên tiểu tử này thật to gan, đến cô cũng dám đánh ngất. Tôi nhất định sẽ bắn hắn về cho bà Phùng Hợp dạy dỗ. Cái gì? Không cần tôi bắt? Hắn quá đáng thương? Cho hắn đi? Không được, cô đợi tin của tôi.
Lâm Phi nói xong tắt điện thoại.
Không thể để Áo Đinh Đặc chạy thoát được, nếu hắn chạy mất thì mỗi ngày mình phải làm thêm một vạn lần đứng lên ngồi xuống, gập bụng rồi hít đất.
Hắn đáng thương, nhưng nếu hắn thoát được thì đến lượt mình đáng thương rồi! Cái hệ thống chết tiệt kia nói là làm được. Nếu Áo Đinh Đặc không hàng ngày luyện tập thì lượng tập luyện của hắn sẽ nhân gấp mười lần và chuyển sang mình.
Nghĩ đến đây Lâm Phi lập tức mở cột thông tin tuỳ tùng.
Tuỳ tùng: Áo Đinh Đặc.
Độ trung thành: 45 (Tự do rồi, cuối cùng cũng tự do rồi. Học viện quân sự Bắc Đẩu quá nguy hiểm, tối mai mình sẽ lén rời khỏi Bắc Đẩu Tinh. Tối nay cứ trốn ở đây đã. Đừng ai hòng bắt được mình trở về cái phòng đáng sợ đó. Các ngươi không bắt được ta đâu!
- Tối mai mới rời khỏi Bắc Đẩu Tinh à. Vậy thì mai đi bắt ngươi. Hôm nay cứ cho ngươi sống vui một tối. Mình cũng không thể quá tàn nhẫn được.
Nghĩ thế Lâm Phi lại tiếp tục ngâm mình hồi phục thể lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.