Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Chương 26: Ra Oai




Giọng nói vừa vang lên, hai hàng người giơ súng lên cao, họng súng tối tăm chỉ về phía Mạc Phàm và Hạc lão.
Mạc Phàm nhíu mày, không nói gì.
Sắc mặt Hạc lão hơi trầm xuống, có chút không vui.
Đây không phải là lần đầu tiên ông ta tới biệt thự Tần gia, cũng không phải lần đầu tiên mang người đến đây, chưa từng có kiểm tra như người này nói, hôm nay là sao thế này?
- Liên trưởng Tôn, cậu có ý gì đây?
- Hạc lão, tôi chỉ làm việc của mình mà thôi, tránh cho người mang ý xấu, gây bất lợi cho lão thủ trưởng.
Liên trưởng Tôn lạnh lùng nói, căn bản không để ý đến Hạc lão.
- Ý của cậu là nói lão hủ sẽ gây bất lợi cho lão Tần sao?
Râu của Hạc lão hơi vểnh lên.
- Đương nhiên Hạc lão sẽ không gây bất lợi cho thủ trưởng rồi, nhưng người bên cạnh ông thì không thể biết được, tất phải tiếp nhận kiểm tra.
Ánh mắt lạnh lùng của liên trưởng Tôn nhìn về phía Mạc Phàm.
Bộ dạng học sinh trung học, trang phục lỗi thời, tuy gọn gàng sạch sẽ, nhưng vừa nhìn là biết không phải con gia đình quyền quý.
Nếu không phải đi theo Hạc lão, ông ta còn tưởng rằng là tên trộm vào biệt thự trộm hay lục rác, không thể dễ dàng cho người như vậy vào được.
Hơn nữa ở trên người Mạc Phàm, ông ta cảm nhận được bình tĩnh không tương xứng với độ tuổi của hắn, đứa bé bình thường nhìn thấy súng mà bọn họ đeo đã sớm thay đổi sắc mặt.
- Cậu ấy là tiểu thần y lão phu mời đến, là người chữa bệnh cho lão Tần, Tần tiểu thư chưa nói với cậu đúng không?
- Thần y sao?
Liên trưởng Tôn nhìn Mạc Phàm với vẻ bất ngờ, khinh bỉ trong mắt càng nhiều hơn.
Hạc lão tự xưng là thần y ông ta sẽ không có một chút ý kiến nào, ông ta công nhận chuyện này.
Nhưng Hạc lão xưng Mạc Phàm là thần y, ông ta càng thêm hoài nghi thân phận của Mạc Phàm.
Nhỏ tuổi như vậy đã được xưng là thần y, vậy ông đây là Hoa Đà ấy chứ?
Khóe miệng ông ta nhếch lên đầy khinh thường, lạnh lùng nói:
- Trái lại không thấy Tần tiểu thư nói gì, nhưng Nhị gia mới dẫn bác sĩ đến, cố ý nói với tôi người không liên quan không được vào, nhất là người tự xưng thần y.
Lão thủ trưởng bị bệnh nặng không phải là chuyện cơ mật gì, trong khoảng thời gian này luôn có bác sĩ đến cửa, với ý đồ thông qua chữa khỏi bệnh cho lão thủ trưởng bám vào Tần gia.
Nhưng thân phận của lão thủ trưởng, há có thể để loại người nào cũng chữa trị được?
Nhị gia cố ý sắp xếp, sao ông ta có thể cho người ta đi vào dễ dàng, nếu không người bị phạt chính là ông ta.
Trong mắt Mạc Phàm hiện lên lạnh lùng, vẫn không nói gì như trước, nếu không phải Hạc lão cho hắn Bích Huyết Châm hắn cũng sẽ không tới.
Hạc lão vừa nóng vừa giận, không dễ dàng gì ông ta mới mời được Mạc Phàm, ai biết lại bị vướng ngay lúc quan trọng.
- Cậu không tin lão hủ cũng được, cậu muốn thế nào mới để tôi và Mạc tiểu hữu đi qua?
- Nể mặt Hạc lão, chỉ cần cậu ta tiếp nhận kiểm tra của chúng tôi, đeo còng tay tự động kích nổ, do người của chúng tôi mang vào mới có thể vào, yên tâm, nếu không gây bất lợi cho lão thủ trưởng, sẽ không sao.
Liên trưởng Tôn nhìn về phía Mạc Phàm, lạnh lùng nói.
- Tôi từ chối.
Mạc Phàm không đồng y.
Hạc lão lạnh lùng liếc mắt nhìn liên trưởng Tôn một cái, trên người bác sĩ, giáo sư luôn có khí thế cao ngạo.
Đổi lại là ông ta cũng sẽ từ chối, càng không cần phải nói đến Mạc Phàm tuổi trẻ khí thịnh.
- Từ chối sao?
Khóe miệng liên trưởng Tôn hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
- Nếu đến cửa Tần gia, chuyện này không do cậu quyết định.
Tiến vào chưa tiến vào đều phải tiếp nhận kiểm tra, nhỡ đâu thật sự là người gây bất lợi cho lão thủ trưởng thì sao?
Nói xong ông ta giơ tay túm lấy cổ áo của Mạc Phàm, tốc độ rất nhanh giống như tia chớp.
Luận về tốc độ, lực đạo hay là độ chính xác đều mạnh hơn A Hào hôm qua không ít, nếu là người bình thường bị túm lấy sẽ không trí mạng, nhưng chắc chắn không thể tránh khỏi chuyện bị thương.
- Liên trưởng Tôn, cậu muốn làm gì?
Hạc lão cuống quít nói.
- Ông ta không làm được gì đâu.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Không đợi liên trưởng Tôn túm được hắn, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay liên trưởng Tôn.
Lôi đình nhất kích của liên trưởng Tôn lập tức dừng lại.
- Chuyện này?
Sắc mặt liên trưởng Tôn khẽ thay đổi, vội vàng muốn thu hồi tay lại, nhưng phát hiện tay Mạc Phàm như kìm thép, kẹp chặt lấy tay ông ta, căn bản không nhúc nhích được chút nào.
Khuôn mặt già nua của liên trưởng Tôn đỏ lên, khinh miệt trong mắt lúc nhìn về phía Mạc Phàm đã không còn, thay vào đó là hoảng sợ.
Tên nhóc này nhìn có vẻ yếu đuối, sao sức lực lại mạnh như vậy?
Sợ hãi, đồng thời nổi giận cũng trào lên trong lòng.
- Buông tay, nếu không ông đây sẽ giết chết cậu?
Một tay kia của liên trưởng Tôn lấy súng lục ra, chỉa vào trán Mạc Phàm, trầm giọng nói.
- Vậy ông có thể thử xem, xem cây súng này của ông có thể bắn ra đạn hay không.
Mạc Phàm không để ý đến họng súng tối tăm, lạnh lùng nói.
Khi nói chuyện hai băng đạn xuất hiện trong bàn tay còn lại của hắn.
Buông tay ra, băng đạn ‘bốp bốp’ rơi trên mặt đất, không chỉ một băng đạn, còn có cả băng đạn dự phòng trên người liên trưởng Tôn trong đó.
Sao lại thế này? Băng đạn của ông ta ở trong tay Mạc Phàm từ khi nào, sao ông ta không cảm nhận được một chút nào?
Liên trưởng Tôn lập tức sửng sốt, trên mặt giống như bị người ta tát mạnh mấy cái.
Mấy cái tát này vang lên, làm ông ta không thể ngẩng đầu lên được.
Làm thủ vệ ở Tần gia nhiều năm như vậy, ông ta biết rõ bản lĩnh của mình, ít nhất có thể nằm trong top một trăm ở thành phố Đông Hải.
Nhưng ông ta chưa từng nghĩ tới, vậy mà ông ta sẽ thua trong tay một học sinh trung học, còn thua thảm như vậy.
- Cậu làm thế nào vậy?
- Chuyện này thì ông không cần biết, ông chỉ cần biết nếu tôi cố chấp xông vào, ông căn bản không làm gì được.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, khí chất kiêu ngạo lập tức hiện ra.
Sắc mặt liên trưởng Tôn lại trầm xuống, giống như có thể nghe thấy tiếng ‘bốp’ vang lên lần nữa.
Nhưng một cái tát này làm ông ta tỉnh táo lại, không nói đến chuyện y thuật của Mạc Phàm như thế nào, với tốc độ sức lực này, muốn xông vào căn bản không cần Hạc lão, quả thật đám người bọn họ không ngăn cản được.
Hạc lão ở bên cạnh cũng sửng sốt, ông ta không ngờ Mạc Phàm có thể ngăn được thế tấn công của liên trưởng Tôn, thậm chí còn thần không biết quỷ không hay lấy băng đạn của liên trưởng Tôn.
Chắc chắn võ công không kém y thuật của cậu ta chút nào.
Ánh mắt Hạc lão nhìn Mạc Phàm lại thay đổi.
- Thiên tài đó.
- Liên trưởng Tôn, ông còn không tin lão hủ sao?
Hạc lão cười nói.
Liên trưởng Tôn cúi đầu, biết Hạc lão cố ý cho ông ta một bậc thang.
- Tôi cũng chỉ vì suy nghĩ đến an toàn của ông cụ mà thôi, mong Hạc lão, Mạc tiên sinh hiểu cho, mời vào bên trong.
Ông ta chua xót giải thích, nói với phía sau:
- Để bọn họ đi qua.
Mấy người cầm súng ở phía sau vội vàng tránh ra một con đường, để Hạc lão và Mạc Phàm đi vào.
- Tôi không nhặt băng đạn giúp ông, tự ông nhặt đi.
Mạc Phàm cười nhẹ, buông cổ tay liên trưởng Tôn ra, đi theo Hạc lão vào biệt thự.
Liên trưởng Tôn nhìn cổ tay sưng vù của mình, lại nhìn băng đạn trên đất, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Sáng tinh mơ đã té ngã như vậy, không phải đại hạn bình thường.
Hai người vừa đi, Tần Doãn Nhi gọi điện đến, ý đại khái là Hạc lão sẽ mang tiểu thần y qua, bảo ông ta không được ngăn cản, càng không thể kiểm tra.
Liên trưởng Tôn gần như là chảy nước mắt tắt điện thoại, gật đầu không ngừng.
Nếu cú điện thoại này gọi sớm một chút, ông ta có bị mất mặt như vậy không, ông ta không thể oán giận, chỉ có thể nuốt khổ vào bụng, ai bảo ông ta đụng vào cửa sắt làm gì.
Khi Mạc Phàm và Hạc lão tiến vào biệt thự, có người đã đợi ở bên trong.
Một ông cụ tuổi không kém Hạc lão mấy, tóc bạc mặt hồng, ánh mắt rét lạnh.
Hai người bọn họ vừa vào, ông cụ này thờ ơ liếc qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.