Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Chương 20: Mọi người đều khiếp sợ




Đường Long mới nói xong, mượn thân thể ông chủ Lỗ che chắn, thân thể cao lớn uy vũ như Liệp Báo của A Hào nhanh như gió bão, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Mạc Phàm.
Quả đấm thép đánh mạnh về phía cánh tay Mạc Phàm, giống như muốn đánh gãy cánh tay hắn vậy.
Phía sau A Hào, mấy đại hán áo đen cũng xông về phía Mạc Phàm.
Nhất thời sắc mặt Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ trắng xanh.
Nhất là Lý Thi Vũ, nước mắt đều sắp chảy ra rồi, cô đã đồng ý với cha mẹ Mạc Phàm, sẽ bảo vệ Mạc Phàm thật tốt, ai biết Mạc Phàm vừa đến thành phố Đông Hải, vốn bị sỏi thận, sau đó lại gặp phải chuyện này.
- Tiểu Phàm, cẩn thận.
“Ha ha!”
Trương Siêu và Tống Uyển Nhi đều cười mỉa, không biết tự lượng sức mình, tự tìm đường chết.
Muốn chơi đùa với đại lão như Đường Long, cũng không nhìn xem mình là ai.
Có lẽ vừa rồi anh ta còn có thể cứu được mạng của Mạc Phàm, bây giờ anh ta muốn cứu cũng không cứu được, huống chi nếu không phải nghĩ đến Lý Thi Vũ, anh ta còn không muốn cứu.
Thấy quả đấm sắt của A Hào sắp đánh vào cánh tay xách ông chủ Lỗ, một màn kinh người xuất hiện.
“Rầm!”
Tiếng tảng đá chạm nhau phát ra, cánh tay Mạc Phàm không nhúc nhích, thật sự giống như tạo ra từ sắt thép.
Mạc Phàm đã Tôi Luyện tầng mười, lại tu luyện Thiên Thần Quyết, cảm ứng nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, sao lại không phát hiện ra đám A Hào được?
Khóe miệng hắn nhếch lên, cười nhẹ.
- Chỉ có chút sức ấy sao?
Khuôn mặt lạnh lùng của A Hào ngẩn ra.
Anh ta là Binh Vương, cũng từng thấy không ít quái vật, nhưng chưa thấy ai kỳ lạ như Mạc Phàm.
Một quyền này của anh ta, đừng nói là thân thể người, cho dù là gạch cũng bị anh ta đánh nát, Mạc Phàm lại không có chuyện gì, trái lại tay anh ta hơi đau đớn, giống như đánh vào cửa sắt vậy.
- Chỉ chút sức lực ấy.
A Hào ngạc nhiên nói.
- Vậy đến lượt tôi rồi!
Hắn nhấc chân lên, nhanh như sao băng đá vào ngực A Hào.
“Răng rắc!”
Tiếng xương cốt gãy vang lên.
“Rầm!”
Thân thể cao lớn cường tráng của A Hao bay ra ngoài, giống như con diều đứt dây đập mạnh vào tường đối diện.
“Phụt!”
Một ngụm máu tươi chảy từ trong miệng A Hào ra, rõ ràng là nội tạng bị thương không nhẹ.
Thu phục A Hào, Mạc Phàm nắm lấy ông chủ Lỗ, giống như đang múa, đánh mạnh về phía mấy tên áo đen đang xông tới.
Chỉ trong phút chốc, mấy đại hán áo đen không hôn mê thì nằm trên mặt đất ôm bụng rên rỉ, ông chủ Lỗ trong tay Mạc Phàm cũng sợ gần chết.
Rõ ràng chỉ chưa tới một phút đồng hồ, tất cả sảnh số hai đều sợ ngây người.
Bao gồm trâu bò như Đường Long, hay là phú nhị đại Trương Siêu, Tống Uyển Nhi và đám Tôn Dương.
- Tiểu Phàm, sao em lại lợi hại như vậy?
Lý Thi Vũ nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.
Đây là Mạc Phàm sao?
- Trên đường tới đây em gặp một ông cụ râu bạc, ông ấy nói em có thiên phú dị bẩm, khung xương rất tuyệt, nên muốn truyền cho em võ công của mình, còn nói là ngu ngốc thì cả đời không học được, người thông minh chỉ cần học trong một tiếng, em vốn không muốn học, nhưng nhìn một ông cụ không có ai để truyền thừa rất đáng thương, nên đồng ý, ai biết lại lợi hại như vậy.
Mạc Phàm cười nói.
Tuy nghe qua như nói dối, nhưng đáng tin hơn nói với chị họ rằng hắn là Tu Tiên Giả.
Dù sao Hoa Hạ vốn là một nơi tràn ngập sắc thái thần bí, có đủ những chuyện lạ, hắn là một minh chứng.
- Chuyện này, chuyện này…
Lý Thi Vũ khiếp sợ không nói nên lời, nhưng trái tim bình tĩnh hơn nhiều.
- Anh xem khung xương của tôi thế nào?
Lưu Phỉ Phỉ trêu ghẹo.
- Chuyện này ấy à, lát nữa chúng ta có thể nói chuyện, tôi sẽ xem cho cô.
Mạc Phàm cười nói, không hề bài xích với người bạn như Lưu Phỉ Phỉ.
Trong mắt Trương Siêu là lửa giận, anh ta vốn tưởng rằng Mạc Phàm chỉ là một tên nhóc nhát gan lại tự ti, không ngờ còn che giấu bản lĩnh như vậy.
Có bản lĩnh vừa rồi không thể hiện, mẹ kiếp, phải đợi ông đây xấu mặt mới chịu đứng ra.
Sắc mặt Tống Uyển Nhi vô cùng khó coi, trách không được tên này ung dung như vậy, đều bị hắn lừa rồi.
Đường Long cũng sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng kịp.
Anh ta hiểu rõ thực lực của A Hào nhất, người bình thường hai ba mươi tuổi đều không phải là đối thủ của A Hào, nếu có binh khí, hơn trăm người cũng không là vấn đề.
Nhưng một chiêu của Mạc Phàm đã không chịu nổi, vài người còn lại cũng bị nghiền ép, không ai có thể làm được vậy, rốt cuộc học sinh trung học này là ai?
- Nhóc con, rốt cuộc cậu là ai?
Đường Long tức giận nói.
- Học sinh trung học, lát nữa anh thử xem tôi có tư cách hay không?
Mạc Phàm xách ông chủ Lỗ trong tay lên, lạnh nhạt nói.
Quả đấm của Đường Long vang lên răng rắc, nhìn ông chủ Lỗ trong tay Mạc Phàm bị dọa gần chết, âm u trên mặt có thể vặn ra nước.
Anh ta đường đường là đại lão của thành phố Đông Hải, cục diện nào mà chưa từng thấy qua, cho dù không bị tên nhóc Mạc Phàm tát vào mặt, nhưng nhìn cảnh trước mắt anh ta thật sự bị tát.
- Bọn họ có thể đi, nhưng cậu phải ở lại.
Đường Long trầm giọng nói.
Nếu hôm nay anh ta không ra sân tìm lại mặt mũi, sau này khó mà lăn lộn ở thành phố Đông Hải.
- Có thể.
Mạc Phàm cười, dù sao hắn cũng không định lập tức rời đi, làm loạn tiệc sinh nhật của chị họ, không thể bỏ qua dễ dàng được.
Sổ sách kiếp trước kiếp này, cùng tính một lượt đi.
- Chị họ, mọi người đi trước đi, em lập tức sẽ ra luôn.
- Không được, chúng ta đi cùng nhau.
Lý Thi Vũ kiên quyết lắc đầu.
Cho dù Mạc Phàm lợi hại cũng chỉ có một mình, Đường Long giữ hắn lại, chắc chắn muốn dùng chiêu mờ ám gì đó.
- Cậu ta không đi được, các người không muốn đi cũng có thể ở lại.
Đường Long cười mỉa nói.
Diệt trừ tên nhóc này, mấy mỹ nữ còn lại có thể bồi anh ta và ông chủ Lỗ hết giận, xem như thu hồi chút lợi tức.
Tống Uyển Nhi nghe thấy bọn họ có thể rời đi, hai mắt sáng lên, nhưng lại nghe thấy bị giữ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lại trở nên trắng bệch, vội vàng nháy mắt với Trương Siêu.
Cô ta không phải Lý Thi Vũ, nên không ngốc như Lý Thi Vũ.
Trương Siêu cũng run run, anh ta cũng không muốn ở lại với Mạc Phàm, muốn ở lại mình Mạc Phàm ở lại đi.
Anh ta đi đến bên cạnh Lý Thi Vũ, cười mỉa nói:
- Thi Vũ, chúng ta đi trước đi, Tiểu Phàm lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không sao, phải không, Tiểu Phàm?
Lý Thi Vũ nhíu mày, chán ghét trừng Trương Siêu một cái, lạnh lùng nói:
- Muốn đi thì anh đi trước đi, em ở đây với Tiểu Phàm.
Nhất thời Trương Siêu không biết nói gì, khuôn mặt xám xịt, giống như bị đoán được cái đuôi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm độc ác hơn một chút.
Mạc Phàm thấy chị họ không đi, nhíu mày.
- Chị họ, vậy chị đợi em ở cửa, mười phút sau chúng ta gặp, yên tâm đi, không sao đâu.
- Thi Vũ, chúng ta nhanh đi thôi, cậu như vậy sẽ chỉ làm Tiểu Phàm khó xử, nếu cậu không đi mình sẽ đi đó.
Tống Uyển Nhi thấy Lý Thi Vũ còn chưa đi, dứt khoát nói.
Cô ta không phải Trương Siêu, nói chuyện không cần để tâm như vậy, quan trọng hơn là cô ta cũng không muốn ngốc với Lý Thi Vũ ở đây.
- Được rồi, chị đợi em ở cửa.
Lý Thi Vũ do dự nói.
Cô ở đây chỉ làm liên lụy Mạc Phàm, chẳng bằng đợi ở cửa, nếu xảy ra chuyện gì còn có thể báo cảnh sát hoặc quay lại cầu xin, đều sẽ không quá muộn.
Tóm lại cô không thể để Mạc Phàm gặp chuyện không may.
Lý Thi Vũ nói vậy, nhất thời Trương Siêu nhẹ nhàng thở ra, giả mù sa mưa cười nói:
- Tiểu Phàm, em cẩn thận một chút, bọn anh đợi em ở bên ngoài.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng ngầm vui vẻ.
Cho dù Mạc Phàm có thể đánh nhau, cũng không có khả năng đánh được Đường Long, tên nhóc này chờ chết đi, ông đây sẽ giúp cậu chăm sóc chị họ cậu.
Mạc Phàm giống như không nghe thấy, không để ý đến Trương Siêu.
Trương Siêu đi hay ở hắn không thèm để ý, hắn chỉ để ý chị họ và Lưu Phỉ Phỉ.
Nhìn bọn họ bình an rời khỏi sảnh số hai, lúc này Mạc Phàm mới thoáng yên tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đường Long.
- Bây giờ chúng ta có thể tính sổ rồi.
- Tính, đương nhiên phải tính rồi.
Đường Long âm u nói.
Đánh khách quý của anh ta, lại tát mặt anh ta, món nợ này tất phải tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.