Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Chương 10: Chợ đồ cổ




Nghe thấy giọng Trương Siêu, Mạc Phàm nhíu mày lại, nhìn di động, đúng là có mấy cuộc gọi chưa nghe, nhưng đều là chị họ gọi đến.
- Ngủ thiếp đi, không nghe thấy.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Ở bên kia điện thoại, Trương Siêu sửng sốt, lập tức cắn chặt răng, trong mắt hiện lên một chút lạnh lẽo.
- Nơi làm tiệc sinh nhật đã định xong rồi, chị họ em bảo anh hỏi em một chút, có rảnh tới không?
- Gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến đúng giờ.
- Được, anh sẽ gửi địa chỉ qua tin nhắn cho em.
Trương Siêu cười nói.
Nói hay lắm, anh ta còn lo lắng tên này sợ xấu mặt không dám tới đó.
- Còn chuyện gì không, không thì tôi tắt máy.
- Đừng có gấp vậy chứ, sinh nhật của chị họ em, em đã chuẩn bị quà xong chưa, nếu không thì anh giúp em chuẩn bị một phần quà.
- Không cần, tôi sẽ tự mình chuẩn bị.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn nhớ rõ năm đó hắn không hiểu chuyện lắm, liền nhận ‘ý tốt’ của Trương Siêu, kết quả Trương Siêu chuẩn bị giúp hắn một bộ nội y sexy, lúc ấy hắn còn ngu ngốc luôn miệng nói mình mua giúp chị họ.
Sau đó bị bạn chị họ mở ra ngay tại chỗ, tiếng cười to vang lên.
Hắn liền nói lại là Trương Siêu mua cho hắn, không có ai tin tưởng, làm hắn bị mọi người cười nhạo.
Bây giờ hắn còn có thể mắc mưu được sao.
Sắc mặt Trương Siêu trầm xuống, vô cùng bất ngờ.
Cái gì? Ông đây tỉ mỉ chuẩn bị đồ, vậy mà cái tên hai lúa này không mắc câu, tên này là cái thá gì?
Người từ nông thôn đến hơn phân nửa là kẻ ngốc, có người tặng đồ cơ bản sẽ không từ chối, dù sao có thể tiết kiệm được không ít tiền bạc, có ít người có tiện nghi mà không kiếm.
- Mẹ nó.
Trương Siêu mắng thầm một câu, rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Không nhận cũng không sao, dù sao sớm muộn gì hắn cũng khiến Lý Thi Vũ mặc vào.
- Giỏi lắm, đúng rồi, anh tặng cho chị họ em một cái túi LV, em là em họ không thể quá khó coi.
- Yên tâm đi, nhất định sẽ không làm anh thất vọng.
Mạc Phàm cười mỉa nói.
- Vậy thì tốt rồi, chúng ta hẹn gặp ở bữa tiệc.
Mạc Phàm tắt điện thoại, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt đều là ánh sáng trong veo.
Hắn vội tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ ra khỏi phòng.

Một tiếng sau, hắn đến chợ đồ cổ ở thành phố Đông Hải.
Nếu là tiệc sinh nhật của chị họ, tất nhiên hắn không thể đến tay không.
Hắn chỉ có 500 tệ trong tay, chắc chắn không đủ mua một vật phẩm xa xỉ.
Muốn tặng chị họ một món quà không tệ, chỉ có thể bắt tay từ nơi này.
Chợ đồ cổ này vàng thau lẫn lộn, đồ là thiệt giả khó phân biệt.
Không ít người mua đồ với giá thật cao, trải qua kiểm tra lại là đồ giả.
Cũng có không ít đồ mua có mấy tệ, quay về bán được luôn, kiếm lời gấp nhiều lần giá mình mua.
Chỉ là nếu không phải thân thể hắn đã rèn luyện rồi, hắn sẽ không tới nơi này.
Bởi vì cho dù thật sự đào được vàng, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể mang được đồ đi, chợ đồ cổ là một nơi như vậy.
Cho dù là hiện giờ, Mạc Phàm tới nơi này cũng là thử thời vận, vận khí tốt tìm được quà cho chị họ, tất nhiên là rất tốt.
Không tìm được cũng không có vấn đề gì, tìm tiệm thuốc phối đan dược trú dung dưỡng nhan cho chị họ, cũng là một món quà không tệ, không phải con gái đều thích chưng diện sao?
Hắn đi dọc theo đường chợ đồ cổ, một đường đi về phía trước, đến cửa hàng và quầy hàng sẽ dừng chân một lát, không có gì vừa ý sẽ rời đi.
Bất tri bất giác đã hai tiếng trôi qua, hắn sắp đi đến đường cuối của chợ đồ cổ.
- Xem ra vận khí hôm nay không được tốt lắm, sắp đi ra khỏi chợ đồ cổ rồi, vậy mà không tìm được đồ ưng ý.
Lúc hắn đang buồn bực, bỗng nhiên mắt nheo lại, nhìn về phía quầy hàng cách đó không xa.
Tôn Hữu Tài là một người đàn ông trung niên râu cá trê, gương mặt nhọn gầy, làm cho người ta có cảm giác lấm la lấm lét, hai mắt không ngừng nhìn hầu bao của người qua đường.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi cong lên, đi tới.
Tôn Hữu Tài thấy Mạc Phàm đi tới, vốn là nhíu mày, sau đó lại cười âm hiểm.
Một tên nhóc mà thôi, chắc chắn không có nhiều tiền lắm.
Nhưng là đứa trẻ không có nghĩa là không có tiền, rất nhiều cha mẹ đều ra ngoài làm việc, tiền kiếm được đều gửi đến trường cho đứa bé dùng, không nhiều cũng không ít, hơn nữa đứa bé đại biểu dễ lừa gạt nhất.
Chân muỗi cũng có thịt, có thể lừa gạt được một người thì cứ lừa.
- Vị tiểu khách quan này, muốn mua thứ gì, chỗ của tôi cái gì cũng có từ đời Ân đến tương lai, cậu thấy tập tranh dưới tay cậu không, xuân # cung # đồ triều Đường, tuyệt đối là hàng thật, bảo đảm cậu xem xong đêm không thể say giấc, nếu cậu muốn tôi còn có thể đưa cho cậu gốm sứ phối ngẫu xuân # cung người thật, tuy không phải là đồ thật, nhưng hình ảnh rất chân thật.
Tôn Hữu Tài nhìn trái nhìn phải, lấy ra mấy cái gốm sứ phối ngẫu nam nữ giao hợp, đắc ý nói.
Ông ta thấy không ít học sinh bằng tuổi Mạc Phàm chuyên tới đây mua những thứ này, xuân # cung, tập tranh, gốm sứ phối ngẫu vân vân, lấy về làm gì không cần nói cũng biết, ha ha.
Mạc Phàm không để ý đến Tôn Hữu Tài chào hàng, lập tức cầm lấy một bộ châm chế từ xương cốt, kích thước dài ngắn không đều, nhưng đầy đủ hoàn chỉnh.
- Tiểu khách quan, chắc chắn cậu là người nhà thế gia y dược, đúng là phân biệt được hàng tốt xấu, bộ cốt châm này từng được Dược Vương Tôn Tư Mạc dùng, là tôi hao hết thiên tân vạn khổ mua từ 38 đại truyền nhân ở phủ Dược Vương, dùng để châm cứu hiệu quả chí ít gấp 3 lần châm bình thường, nếu cậu muốn thì lấy 5000 tệ, tôi tuyệt đối không kiếm lời từ chỗ cậu, gần như là tặng không rồi.
Tôn Hữu Tài nói rõ ràng hợp lý.
- Cốt châm Dược Vương từng dùng có thể bảo tồn đến bây giờ, vậy châm đó thật sự không thể chỉ 5000 được, nhưng trên cốt châm của ông có chữ made in là sao đây?
Mạc Phàm chỉ một dấu hiệu trên cốt châm thô ráp hỏi.
Nhất thời gương mặt già nua của Tôn Hữu Tài đỏ lên, giống như bị đứa bé tát hai cái.
Ngàn xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên, lần này xuyên qua, còn bị một học sinh chọc thủng.
- Là tôi nhìn nhầm, bộ của Dược Vương tôi không có mang đến, bộ này là bộ làm mô phỏng, nếu cậu cần thì lấy 100 tệ, tôi lại tặng cậu một bộ châm phổ Thái Ất Thần Châm, thế nào, đảm bảo cậu mua không chịu thiệt, mua không bị lừa.
- Châm phổ Thái Ất Thần Châm thì không cần, tôi lấy hai cái vòng tay này 20 tệ.
Mạc Phàm chỉ hai cái vòng tay màu nâu bên cạnh cốt châm nói.
- Tiểu khách quan, làm gì có người nào mặc cả như vậy, 80, cậu lập tức lấy đi, tôi đưa cho cậu ba cái vòng.
- 20, không bán thì thôi, tôi lập tức rời đi.
Nói xong Mạc Phàm xoay người muốn rời đi.
- Tiểu khách quan, từ sáng sớm đến giờ tôi chưa có mở hàng, trái lại cậu còn câu thêm giờ cho tôi, làm tôi không được ăn bữa sáng.
Tôn Hữu Tài đáng thương tội nghiệp nói.
- 30, vậy cái hộp kia tôi cũng lấy.
Mạc Phàm nghĩ một lát, chỉ vào một cái hộp mới nói.
- Được rồi, tôi cộng tất vào là 50, tiện nghi cho cậu, ai bảo tôi ăn nói vụng về, sẽ không mặc cả.
Tôn Hữu Tài bất đắc dĩ nói.
Mạc Phàm cười không cho là đúng, lấy ví tiền của hắn ra, bên trong chỉ có 500 tệ.
Tôn Hữu Tài nhìn thấy ví tiền của Mạc Phàm, hai mắt sáng lên.
Nhìn không ra tên này ăn mặc bình thường, trái lại ví tiền rất dày.
500 tệ là thu nhập mấy ngày bình thường của ông ta rồi.
- Tiểu khách quan, có muốn mua thứ khác không, tôi sẽ giảm giá cho cậu.
Tôn Hữu Tài nhiệt tình hỏi.
- Không cần.
Mạc Phàm cầm lấy đồ, đi ra khỏi chợ đồ cổ.
Tôn Hữu Tài nhìn hướng Mạc Phàm rời đi, nói với người bên cạnh một tiếng, bảo người ta giúp mình trông quầy hàng.
Ông ta gọi điện thoại, liền đi về phía Mạc Phàm vừa đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.