Siêu Cấp Shipper

Chương 6: Không Cần Thì Thôi






Trong lòng Phương Dạ hừ lạnh một tiếng, rượu này căn bản không phải là mình gọi.
Nếu đối phương đã đề cập đến chuyện này, chắc chắn là có mục đích khác!
“Có thể là quá rẻ, hay là tôi đi gọi thêm vài chai nữa?”
“Được, cũng không cần quá đắt, chỉ cần không phải một nghìn tệ trở xuống là được rồi.” Chu Kỳ cười nhạt: “Rượu quá rẻ tôi uống không quen.”
Lúc này Phương Dạ mới hiểu rõ, thì ra Lâm Sương Sương và Chu Kỳ đã thông đồng với nhau từ lâu rồi.
Chẳng trách bọn họ chọn khách sạn Thụy Hào để đặt cho mình, khiến mình tiêu tốn rất nhiều tiền.
Phương Dạ vẫy tay ra hiệu, một nhân viên phục vụ vội vàng đi đến.
“Xin chào ngài, xin hỏi ngài có cần gì không ạ?”
“Mang thực đơn đến đây, tôi muốn gọi thêm vài chai rượu.”
“Được ạ, vui lòng đợi một chút!”
Sau khi nhân viên mang thực đơn ra, Phương Dạ lật đến trang rượu, anh cũng không biết nhãn hiệu rượu nào, dù sao thì cứ chọn loại đắt tiền một chút.

“Cái này cho một chai này, cái này cũng cho một chai, còn có cái này…”
“Thưa ngài, ngài có chắc chắn muốn gọi chai rượu này không?” Trong đó có một chai rượu không nêu rõ giá cả khiến nhân viên phục vụ bị sốc, cô ấy thấp giọng hỏi: “Giá của nó… có thể hơi đắt!”
“Đắt bao nhiêu chứ?”
“Chai rượu này là vật quý của nhà hàng, thực ra tôi cũng không quá rõ, tôi phải xin ý kiến của giám đốc một chút.” Nhân viên phục vụ miễn cưỡng cười nói.
“Không cần hỏi đâu, cứ việc lấy là được rồi.” Phương Dạ nói: “Tiền không thành vấn đề.”
“Chuyện này… được rồi, vui lòng đợi một chút!”
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi phòng thì tìm đến tổng giám đốc của khách sạn.
“Cái gì, khách muốn gọi chai rượu đó sao?” Sau khi Tần Yên Nhiên nghe báo cáo thì đột nhiên sắc mặt tỏ vẻ kỳ lạ.
“Đúng vậy, thưa giám đốc, anh ấy còn nói tiền không thành vấn đề, nhất định phải gọi chai rượu đó.”
“Có phải là chủ nhân của chiếc xe Poison đó không?” Trong lòng Tần Yên Nhiên dao động, cô ấy yêu cầu bảo vệ kiểm tra camera ở bên ngoài cửa lớn.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ từ trên xe thể thao bước xuống, suýt chút nữa cô ấy nghĩ mình bị hoa mắt.
Đây không phải là nhân viên giao hàng lúc chiều đã giúp mình đập con gián sao, anh lại giàu như vậy à?
“Giám đốc, chính là anh ấy gọi rượu!” Nhân viên phục vụ chỉ vào màn hình, nói.
Sau khi Tần Yên Nhiên suy nghĩ vài giây thì yêu cầu cô ấy đi lấy rượu, người có thể mua được Poison đương nhiên sẽ không để ý đến tiền một chai rượu…
Trong phòng, sau khi thấy Phương Dạ gọi rượu, mọi người đoán anh nhất định đang rất đau lòng cho túi tiền của mình.
“Quả nhiên cậu Phương rất có khí phách, sau này chắc chắn là người thành công!” Chu Kỳ nhìn anh khen ngợi vài câu.
Dù sao thì nâng lên càng cao, ngã xuống càng thảm, một tháng giao hàng có thể kiếm được bao nhiêu, nhiều nhất là hai ba nghìn tệ thôi? Đợi đến sau khi anh biết một bữa ăn tốn mấy chục nghìn tệ thì nhất định sẽ tiếc đứt ruột!
La Na đá vào chân Phương Dạ: “Phương Dạ, chẳng lẽ vừa rồi cậu không xem giá cả sao, lại còn gọi ba chai nhiều như vậy nữa chứ?”
Cô ấy chỉ biết Phương Dạ gọi ba chai rượu, nhưng không nhìn thấy giả rượu.
“Bình thường mà, cũng không phải quá đắt.” Phương Dạ cười nói.
Giả vờ!
Trong lòng mọi người đều khinh thường anh.
Một chai rượu vang đỏ hơn một nghìn tệ, ở đây ngoại trừ Chu Kỳ ra, chỉ sợ rằng Trương Tử Khải cũng không chịu gọi, suy cho cùng cũng đều là sinh viên mà thôi.
Trong lòng La Na cảm thấy hơi chán ghét Phương Dạ vì anh không nghe cô ấy khuyên, vì vậy cô ấy quay đầu đi và không để ý đến anh nữa.
Nếu như người ta đã không ngại đắt, mình còn lo lắng cái gì chứ?
Một nhân viên phục vụ nhanh chóng đẩy chiếc xe vào, trên đó có đặt ba chai rượu vang đỏ.
Sau khi nhìn thấy hai chai trong đó, trong lòng Chu Kỳ hơi lo lắng.
Anh ta nhận ra logo Chateau Margaux của Pháp, mặc dù không nhìn thấy thời hạn, nhưng một bình rượu ít nhất cũng phải mười nghìn tệ, bán ra khoảng hai mươi ba mươi nghìn tệ trở lên, đây cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì!
“Cái tên thối tha này có biết cái gì là rượu ngon không, cậu ta không nhìn nhầm giá chứ?” Chu Kỳ có chút do dự, nhưng mấy chục nghìn tệ vẫn nằm trong dự trù của anh ta, vì vậy anh ta cũng không biểu hiện ra ngoài.
Chỉ cần tối nay có thể ôm người đẹp, tiêu một ít tiền cũng xứng đáng.
Bởi vì vấn đề của góc nhìn nên anh ta cũng không nhìn thấy nhãn hiệu của một chai rượu cuối cùng, nhưng có lẽ cũng tương đương với giá cả của hai chai trước.
Sau khi ăn uống no say, nhân viên phục vụ dọn dẹp rượu và thức ăn đi, Đỗ Thiến mang bánh sinh nhật mà Phương Dạ đem đến lên.
Sau khi cầu nguyện và thổi nến, Phương Dạ đang định lấy ra một món quà mà bản thân đã chuẩn bị thì Chu Kỳ đã lấy ra một hộp trang sức đẹp đẽ.
Sau khi mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền thạch anh hình thiên nga rất tinh xảo.
“Wow, hình như là sợi dây chuyền thiên nga mẫu mới nhất của Swarovski!” Đỗ Thiến nhìn một cái thì nhận ra nó.
Em gái tóc vàng nắm chặt góc áo của Trương Tử Khải, nũng nịu nói: “Anh Khải, sợi dây chuyền này đẹp quá, anh cũng tặng cho em một sợi đi!”
“Đừng làm loạn, sợi dây chuyền này phải hơn mười nghìn tệ đấy, anh không mua nổi đâu!” Nhà Trương Tử Khải chỉ là một nhà giàu nhỏ, cho dù có tiền cũng không dám tiêu như vậy.
“Hơn mười nghìn tệ sao?”
Sau khi nghe thấy lời nói của Trương Tử Khải, sắc mặt đám người Lương Tiểu Lệ càng thêm phấn khích, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và ghen tỵ, chỉ có Phương Dạ vẫn điềm nhiên như không.
“Đây là món quà sinh nhật mà tôi đã chọn lựa kỹ lưỡng cho cậu, không biết là cậu có thích hay không.”
“Tôi vô cùng thích, rất cảm ơn cậu!” Lâm Sương Sương vô cùng cảm động, nếu như không có Phương Dạ ở đó, cô ta nhất định sẽ tặng cho Chu Kỳ một nụ hôn!
Thực ra vừa rồi động tác thân mật của hai người họ ở dưới gầm bàn đều bị Phương Dạ phát hiện từ lâu rồi, chỉ là anh nhịn không nói mà thôi.
“Không cần cảm ơn tôi, chỉ có sự xinh đẹp của cậu mới có thể hợp với sợi dây chuyền này, cậu đeo vào thử xem.” Chu Kỳ cười nhẹ.
Sau khi đeo sợi dây chuyền lấp lánh vào, quả nhiên đã làm rạng rỡ thêm vẻ đẹp của Lâm Sương Sương, cô ta quý phái giống như một nàng công chúa.
Bản thân là một hoa khôi, dung mạo của cô ta đương nhiên sẽ nổi bật giữa đám đông, so với ba người bạn cùng phòng thì La Na cũng đẹp không kém.
Đáng tiếc La Na không có kỹ năng trang điểm tuyệt vời như Lâm Sương Sương, cô ấy không trang điểm nên nhan sắc thua kém rất nhiều.
“Phương Dạ, cậu không có chuẩn bị quà tặng cho Sương Sương sao?” Đột nhiên Lương Tiểu Lệ hỏi: “Lấy ra cho tất cả chúng ta cùng xem một chút đi!”
Nhìn thấy bạn cùng phòng nhận được món quà giá trị như vậy, trong lòng cô ta cũng cảm thấy tức giận, vì vậy muốn lôi Phương Dạ ra để trêu chọc nhằm giảm bớt sự buồn bực của mình.
“Có đấy.” Phương Dạ lấy trong túi ra một hộp gỗ màu đen: “Tôi đã mua một chiếc kẹp tóc.”
“Kẹp tóc sao?”
Sau khi nghe thấy thế, suýt chút nữa những người khác đã bật cười thành tiếng.

Một chiếc kẹp tóc có thể đáng giá bao nhiêu tiền, rẻ nhất là vài tệ, đắt nhất cũng chỉ khoảng một hai trăm tệ mà thôi.
Đỗ Thiến cười nhạo: “Phương Dạ, cậu thật sự không có thành ý rồi, tùy tiện mua một chiếc kẹp tóc để tặng cho Sương Sương lấy lệ, quá keo kiệt rồi đấy?”
“Dù sao cậu cũng phải mua một bó hoa chứ, một người đàn ông một chút lãng mạn cũng không có thì làm sao có thể theo đuổi con gái?” Lương Tiểu Lệ không nhịn được nữa.
“Đây là tấm lòng của tôi, làm sao có thể dùng tiền bạc để đánh giá chứ?” Phương Dạ nhẹ giọng nói: “Theo tôi thấy, kẹp tóc này còn đắt hơn nhiều so với sợi dây chuyền của Chu Kỳ.”
Anh đưa hộp gỗ cho Lâm Sương Sương: “Sương Sương, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Nhìn cái hộp xấu xí, vốn dĩ Lâm Sương Sương không có ý định nhận lấy.
“Phương Dạ, kẹp tóc của tôi đã quá nhiều rồi, món quà đắt như vậy cậu nên tặng cho người khác đi.”
Bị từ chối nhận quà ngay tại chỗ, sắc mặt của Phương Dạ bất ngờ thay đổi, anh có chút cân nhắc rồi hỏi: “Cậu thật sự không cần sao?”
“Phương Dạ, người ta đã nói rõ ràng rồi, chẳng lẽ cậu điếc à?” Trương Tử Khải chế nhạo: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn tặng loại kẹp tóc này?”
“Ha ha ha ha…”
Đột nhiên tất cả mọi người cười phá lên.
“Không cần thì thôi, La Na, kẹp tóc này tặng cho cậu.” Sắc mặt của Phương Dạ bình tĩnh, anh cầm hộp gỗ nhét vào trong tay La Na.
“Hả? Tặng tôi sao?” Đột nhiên La Na hơi lúng túng, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng nhận được quà của con trai.
“Vừa rồi cậu tặng tôi một túi bánh quy, vậy coi như là có qua có lại nhé.” Phương Dạ cười nói: “Nếu như cậu không cần, tôi chỉ có thể vứt vào thùng rác.”
“Vậy… vậy thì cảm ơn cậu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Na hơi ửng hồng, nhưng cô ấy vẫn chọn nhận lấy kẹp tóc.
Nhìn thấy món quà của Phương Dạ được chuyển tặng thành công, sắc mặt của Chu Kỳ và Trương Tử Khải có chút khó coi.
La Na cũng là một trong những hoa khôi, mặc dù không được xếp hạng trước Lâm Sương Sương, nhưng chắc chắn vẫn là một cô gái xinh đẹp, diện mạo trong sáng ngọt ngào này cũng đẹp hơn em gái tóc vàng.
Nếu như Phương Dạ thật sự ăn hời rồi, vậy chẳng phải là anh nhờ họa gặp phúc sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.