Siêu Cấp Shipper

Chương 1: Cần Một Anh Trai Shipper Cường Tráng






“Cần một anh trai shipper cường tráng ship đồ ăn đến tận nhà, vô cùng gấp!”
Lúc nhìn thấy dòng ghi chú này, sắc mặt của Phương Dạ vô cùng kỳ lạ.
Muốn một người cường tráng? Lại còn đến tận nhà? Câu nói này mập mờ quá.
Không phải là người phụ nữ xấu xí nào không được thoả mãn nhu cầu nên lợi dụng cách này để dụ dỗ đàn ông chứ…
“Đừng nghĩ lung tung nữa, đi sớm về sớm!” Bà chủ Hạ Vi vỗ nhẹ lên nón bảo hiểm của Phương Dạ.
Phương Dạ là một trong những shipper của tiệm cafe này, là sinh viên năm tư của Đại học Hoa Hải.
Mỗi buổi chiều anh đều đến đây để làm thêm.
“Biết rồi chị Vi.”
Phương Dạ để cafe đã đóng gói xong vào trong túi đựng, lái chiếc xe gắn máy rời đi nhanh như chớp.
Mười phút sau, trong một khu chung cư cao cấp nào đó.
“Xin chào, đồ ăn cô đặt đã đến rồi!”
Phương Dạ mặc chiếc áo may ô màu xanh, đầu đội nón bảo hiểm gõ nhẹ lên cửa nhà số 901.
Giá nhà trung bình của toà nhà này ít nhất cũng phải bốn vạn một mét vuông trở lên, xem ra người phụ nữ xấu xí này cũng rất giàu có…

Rất nhanh cửa đã được mở ra, một làn gió thơm xộc vào mũi, lộ ra một gương mặt mộc xinh xắn đến nghiêng nước nghiêng thành, khiến Phương Dạ hơi rung động.
Thế mà lại… xinh đẹp như vậy sao?
“Sao chậm vậy, tôi vội sắp chết rồi, mau vào đi!” Tần Yên Nhiên mặc bộ đồ ngủ màu hồng kéo tay Phương Dạ vào.
Phương Dạ không kịp đề phòng nên bị cô ấy kéo vào trong.
Không phải chứ, thật sự không được thoả mãn nhu cầu đến vậy sao.
Nhưng nhìn vẻ ngoài như thế này, cô ấy không thể nào là người thiếu đàn ông được!
Người ta xinh đẹp như vậy, vẻ ngoài cũng không thua kém ai, có cần phải nghĩ đến cách này không?
“Người… người đẹp, tôi chỉ là một shipper thôi, bà chủ còn đang đợi tôi về đó…” Phương Dạ yếu ớt nói.
Tần Yên Nhiên đáng thương cầu xin: “Tôi biết, xin anh giúp tôi đi, chỉ một lúc thôi, không làm lỡ nhiều thời gian của anh đâu.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ không màng gì nữa, nhiều nhất là nửa tiếng thôi đấy!” Phương Dạ hạ quyết tâm.
“Nửa tiếng?” Tần Yên Nhiên đột nhiên ngây ra: “Đập con gián cần gì lâu như vậy?”
“Đập gián?” Phương Dạ nghẹn đến suýt phun ra máu.
Người ta đã chuẩn bị cởϊ qυầи rồi, thế mà cô lại nói với tôi chuyện này?
“Đúng vậy, trong nhà bếp có một con gián rất lớn, người ta sợ muốn chết…” Tần Yên Nhiên chỉ phòng bếp nói: “Nếu không thì tôi cũng không cố tình đặt đồ ăn.”
Được, thì ra là anh tự mình đa tình, làm anh còn tưởng có một cuộc gặp gỡ với cô gái xinh đẹp chứ.
Phương Dạ mang theo vẻ mặt buồn xo đi vào phòng bếp, hai ba cái đã đập chết con gián nhỏ trốn trong bếp.
Nhìn thấy con gián bị đập chết rồi ném vào trong thùng rác, cuối cùng Tần Yên Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thật cảm ơn anh, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ đánh giá tốt cho anh, tạm biệt!”
Sau khi rời khỏi nhà 901, Phương Dạ hơi ủ rũ đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngọt ngào.
“Đinh! Hệ thống ship Thần Hào đã liên kết thành công, chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, tiền thưởng là một tỷ nhân dân tệ!”
“Hệ thống? Một tỷ? Hừ, có quỷ mới tin!” Phương Dạ còn tưởng là ai đang đùa dai.
Tích tích tích!
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, anh lấy ra xem, trên đó hiển thị một tin nhắn.
‘Thưa quý khách, tài khoản số đuôi 9527 của anh được nạp thêm một tỷ, số dư hiện tại là một tỷ hai ngàn một trăm tệ.’
Là thật sao?
Phương Dạ véo véo mặt mình, đau quá, xem là không phải mơ, anh thật sự đã kích hoạt hệ thống rồi!
Bình tĩnh, phải bình tĩnh, bây giờ anh là người có hệ thống rồi, chỉ là một tỷ thôi mà, có gì đâu chứ…
Vào lúc anh đang cố gắng bình tĩnh, điện thoại lại vang lên, thì ra là mẹ gọi đến.
“Con trai, mẹ nói với con chuyện này.

Cậu nhỏ của con cần làm ăn nên muốn mượn chút tiền, trong khoảng thời gian ngắn mẹ lại không có nhiều tiền như vậy, mẹ có thể gửi cho con tiền sinh hoạt của tháng sau trễ chút không?”
Phương Dạ vừa nghe đã hiểu ngay.
Cậu nhỏ của anh ăn chơi hưởng thụ chuyện gì cũng biết, chỉ có chuyện làm ăn là không ra gì.
Chắc chắn là cái tính “yêu thương em nhỏ” của mẹ già nhà anh lại phát tác rồi, không chừng còn cãi nhau một trận với cha, không còn cách nào khác mới phải mượn tiền con trai mình.
“Không sao đâu mẹ, con trai mẹ vừa trúng vé số, tiền thưởng đến mấy vạn đấy.
Nếu mẹ cần dùng tiền gấp, một lát con ra ngân hàng chuyển hai vạn cho mẹ.”
Phương Dạ không dám nói quá nhiều, sợ dọa đến bà.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Dạ quay đầu xe gắn máy về phía ngân hàng gần nhất.
Trong ngân hàng rộn ràng nhộn nhịp, Phương Dạ lấy số, xếp đến tận số năm mươi mấy.
Nhìn quầy thông thường chỉ có hai ô làm việc, anh gấp đến dậm chân.
Với tốc độ này có khi anh phải đợi đến khi trời tối, bà chủ còn đang đợi anh về đấy!
Không còn cách nào khác, anh chỉ đành đi qua sảnh VIP ở bên cạnh.
Bài trí bên này tao nhã hơn, và có một quầy đang trống.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ mặc đồ shipper ngồi xuống, cô nàng nhân viên trẻ tuổi ở bên trong lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Ôi ôi ôi, chỗ chúng tôi không có ai đặt đồ ăn, anh đừng ngồi ở đây!”
Phương Dạ nói: “Tôi đến để làm dịch vụ.”
“Dịch vụ? Làm dịch vụ gì?” Nhân viên nữ nghi ngờ nói.
“Tôi muốn chuyển hai vạn tệ.” Phương Dạ lấy một tấm thẻ ngân hàng ra khỏi túi.
“Xin lỗi, đây là quầy VIP, chỉ giải quyết những dịch vụ trên mười vạn tệ thôi.” Nhân viên nữ không tỏ vẻ mặt gì, nói: “Anh có thể đi đến ATM hoặc quầy dịch vụ thông thường để làm.”
“Thật ngại quá, tôi đang gấp, nhưng bên ngoài lại nhiều người quá.” Phương Dạ nói.
“Không được, đây là quy định của ngân hàng.
Nếu như ai cũng giống như anh, vậy thì không phải là sẽ loạn hết cả lên sao?”
Lúc này, một người trung niên đứng trước quầy.
“Nhóc con, đây không phải là nơi cậu nên đến đâu, ra ngoài kia xếp hàng đi.”
“Ngô tổng, ông đến rồi à!” Nhân viên nữ nhìn thấy người đàn ông trung niên đó thì lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp, trái ngược hẳn khi nói chuyện với Phương Dạ.

“Tiểu Hứa, giúp tôi rút tám vạn tiền mặt ra, nhanh chút!” Ngô tổng lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, ném lên quầy.
“Ngô tổng yên tâm, tôi sẽ lập tức làm cho ông!” Nhân viên nữ cười tít mắt định cầm lấy thẻ ngân hàng của ông ta, Phương Dạ đột nhiên ngăn cô ta lại.
“Người đẹp, không phải cô nói ở đây chỉ giải quyết những dịch vụ mười vạn tệ trở lên sao, hơn nữa chuyện gì cũng nên đến trước làm trước chứ nhỉ?”
“Thật ngại quá, Ngô tổng là VIP của chúng tôi nên không có giới hạn.” Nhân viên nữ lạnh lùng nói: “Anh không có tư cách ở lại đây.
Nếu anh còn không đi ra, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
Ngô tổng quét mắt nhìn Phương Dạ một cái, trên mặt nở nụ cười khinh thường.
Chỉ là một shipper mà lại dám cản trở việc của ông ta?
“Tiểu Hứa, nhà cung cấp của tôi còn đang đợi tiền mặt đấy, đừng làm lỡ chuyện làm ăn của tôi.”
“Yên tâm đi Ngô tổng, tôi sẽ lập tức làm ngay đây!” Nhân viên nữ ấn vào nút bấm dưới quầy, mấy giây sau, hai bảo vệ trước cửa hùng hổ đi vào.
“Tiểu Hứa, có chuyện gì vậy?”
Nhân viên nữ chỉ vào Phương Dạ, nói: “Anh Mã, tên shipper này ở đây gây rối không chịu đi, các anh hãy mời anh ta đi ra đi, để tránh làm lỡ việc lớn của Ngô tổng.”
“Nhóc con, đây không phải là nơi mà cậu nên đến, mau rời khỏi đây đi, đừng ép chúng tôi phải ra tay thô lỗ.” Anh Mã vỗ vỗ dùi cui điện bên eo.
“Được rồi, nếu các người không làm dịch vụ dưới mười vạn, vậy thì tôi sẽ làm nhiều một chút.” Phương Dạ cười nhẹ: “Rút hết một tỷ trong thẻ ngân hàng này ra cho tôi, tôi muốn chuyển vào thẻ khác.”
“Một tỷ? Ha ha ha ha ha!” Ngô tổng ôm bụng cười lớn: “Nhóc con, không phải là cậu bị dọa đến ngu người rồi chứ, cậu tưởng mình là ai?”
Anh Mã cũng không nhịn được mà cười, anh ta vỗ vỗ vai Phương Dạ: “Người anh em, có bệnh thì phải chữa sớm chút.
Một shipper như cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mau đi đi!”
“Có nhiều như vậy không, không phải kiểm tra một cái là biết ngay sao?” Phương Dạ bình thản nói.
Nhìn thấy vẻ mặt ung dung của đối phương, lửa giận của nhân viên nữ xông lên.
Cô ta cầm lấy thẻ ngân hàng quẹt lên máy quẹt thẻ một cái, sau đó ném đến trước mặt Phương Dạ cạch một tiếng: “Kiểm tra xong rồi, mau cút đi!”
Phương Dạ không để bụng, bình thản cười nói: “Phiền cô kiểm xem số dư xem.”
“Có gì đáng để xem chứ, nếu anh thật sự có một tỷ, tôi lập tức chuyển qua… Hửm?” Nhân viên nữ liếc số dư trên màn hình một cái, nuốt lại những lời định nói, miệng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt muối.
Mẹ nó, cô ta không hoa mắt chứ, thật sự là một tỷ đấy!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.