Chương 72: Năng lực hô hấp tăng mạnh...Trần Húc nuốt nước miếng "Ực" một cái, câu này phải trả lời như thế nào?Hắn đang nghĩ tới chuyện Quả Táo vàng trong thần thoại Hy Lạp: nữ thần Bất Hòa Eris muốn châm ngòi ly gián nên viết trên một Quả Táo vàng một câu"Dành cho nữ thần đẹp nhất", thế là Thần Hậu Hera, nữ thần Trí Tuệ Athena và nữ thần Sắc Đẹp Aphrodite, 3 vị này tranh đoạt quyết liệt, cuối cùng Zeus phải phái Paris - Hoàng Tử thành Troy đến làm cái chuyện dễ đắc tội người nhất là... làm trọng tài. 3 vị nữ thần thay nhau hối lộ hắn, Hera hứa cho hắn quyền lực tối cao, Athena hứa cho hắn trí tuệ và sức mạnh, còn Aphrodite thì hứa cho hắn người vợ đẹp nhất. Paris là khoái người đẹp hơn giang sơn vì thế đưa trái táo cho Aphrodite.Thế là hắn chọc giận hai vị kia! Một vị là Thần Hậu cao cao tại thượng, còn vị kia là nữ thần có trí tuệ rất đáng sợ.Sau đó, Paris được sự giúp đỡ của Aphrodite đã cưới được người đẹp nhất thời đó là Helen của người Spartan, dẫn đến cuộc chiến thành Troy kéo dài 15 năm.Tiếp đó lại càng đáng sợ hơn, Athena bày kế cho người Spartan dùng ngựa gỗ, còn Hera thì phái chiến thần Ares tiếp tay, sau đó là một trận tàn sát, người thành Troy gần như bị diệt chủng!...Nghĩ đến chuyện thần thoại này, Trần Húc rùng mình, nói thật, Trần Húc cảm thấy cả 3 người đúng là "mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười" [:D]. Quản Dịch thì kiều mị động lòng người, Cao Hiểu Tiết thì nhí nhảnh đáng yêu, Trạm Tinh thì bình lặng như nước. Nếu muốn so sánh thì rất khó nói rõ ai hơn ai.Cũng may là không phải 3 người giáp mặt cùng hỏi vấn đề này nên có thể "gian lận" được, vì thế hắn mặt dày nói:-Đương nhiên là bạn đẹp nhất!Quản Dịch liếc hắn một cái:-Sao trả lời nhanh thế? Rõ ràng là trả lời cho có lệ mà thôi. Bạn không biết giả vờ suy nghĩ nữa ngày rồi mới trả lời à?Trần Húc đổ mồ hôi, nghĩ thầm "Mình không nói thế có được không?", vì thế hắn hỏi:-Thế... nếu mình nói hai người bọn họ đẹp hơn thì sao?Quản Dịch nheo nheo mắt:-Mình sẽ nhéo chết bạn!Trần Húc lại toát mồ hôi, nghĩ thầm "Phụ nữ đúng là sinh vật kỳ quái! Kêu người ta nói thật nhưng bản thân mình thì lại không muốn nghe!"Quản Dịch thấy bộ dáng của hắn thì bật cười:-Dọa bạn chút thôi, thật ra mình cũng biết chưa chắc mình hơn được hai nàng.Trần Húc lau mồ hôi:-Biết còn hỏi? Không phải là làm khó mình sao?"Yêu tinh kia cười hì hì:-Người ta chỉ muốn nghe bạn "nịnh nọt" chút thôi, tuy biết chắc bạn nghĩ một đằng nói một nẻo.Nàng nói chuyện với ngữ khí gần như là nũng nịu, làm cho lòng Trần Húc rối loạn, sau đó hắn phải liều mạng niệm phật,cô gái này đúng là hại người vô số mà, mình không được sinh ra "ý tưởng" gì, nếu không sẽ rơi xuống vực sâu không đáy!!!Trần Húc sợ nhất là khi mình thố lộ thì yêu tinh kia phán một câu "Thật ra mình chỉ xem bạn là người bạn tốt!" vì trước đây nàng đã từng phát "thẻ người tốt" cho hắn!Hai người nói cười thêm một lúc, hát thêm vài bài, đến lúc hưng phấn, Trần Húc cứ ôm mic mà gào... Lúc này cũng đã là chiều muộn, người tới càng lúc càng đông, buổi tối nhất định sẽ còn đông hơn nữa.Lúc này thì phiền toái đến. KTV này cách âm không được tốt lắm, nên âm thanh gào thét từ các phòng khác truyền đến phá hư cả bầu không khí. Nhất là phòng đối diện, có mấy lão mặt đỏ bừng - chắc là uống nhiều rồi, mấy lão này rống quá lớn cộng thêm giọng "hát" có tính "sát thương cao", thật sự là làm người ta rất khó chịu. Trần Húc muốn qua nhắc nhở mấy lão vặn âm thanh nhỏ lại một chút nhưng Quản Dịch cản lại:-Bạn mở cửa đi, mình có cách.Sau khi Trần Húc mở cửa thì thấy cô bé này vặn âm thanh lên hết mức, sau đó "A a" vài tiếng để luyện giọng, chuẩn bị hát bài "Cao Nguyên Thanh Tạng" của Hàn Hồng.Vừa thấy tựa bài, Trần Húc nhảy dựng lên, bài này không phải là thứ mà người thường có thể hát được, vì nó có âm rất cao!Cô bé này định hát thì chợt đưa khăn giấy cho Trần Húc và ra dấu cho hắn bịt lỗ tai lại. Vừa thấy nàng "bày trận" thế này Trần Húc phát hoảng, nhanh chóng bịt tai rồi sợ chưa chắc ăn nên hắn còn nhét hai ngón tay vào lổ tai và há miệng rộng ra. Ai cũng biết tai thông với họng, khi há miệng ra thì tạo được sự cân bằng áp suất, nếu có sóng âm cao cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều tới màng nhĩ - điều này cho thấy Trần Húc đang sợ hãi thế nào.Cô nàng sau khi thấm giọng thì bắt đầu hát, lúc mới bắt đầu thì còn tốt, đến đoạn âm cao thì Trần Húc phải bịt tai nhưng hắn giật mình "Nàng thật sự hát được?!"Đoạn âm cao này Trần Húc ngồi kế bên nên cũng không ảnh hưởng lắm, nhưng phòng khác thì... Tới lúc Quản Dịch hát xong bài này thì mấy lão phòng đối diện chạy ra gào lên:-Nhỏ chút được không vậy?Quản Dịch buông mic, Trần Húc nhìn về phía cửa cười hắc hắc:-Đúng đúng, âm thanh nhỏ chút nhé.Mấy lão này thấy là một người đẹp hát chứ không phải mở nhạc qua to nên đành lẩm bẩm rồi rút lui.Trần Húc nhìn Quản Dịch cười cười, lấy khăn giấy khỏi tai rồi nói:-Bái phục, bên kia vặn nhỏ lại không ít nha. Mình thật sự phục bạn đó, âm cao thế mà cũng hát được!Vẻ mặt Quản Dịch hơi quái quái:-Lạ thật, bình thường mình đâu có hát nổi, chủ yếu là do hô hấp không kịp, sao giờ lại thấy rất nhẹ nhàng?Nghĩ một lúc nàng nói:-Để thử lại xem sao?Trần Húc sợ hãi:-Giề? Nữa hả? Cái này còn ghê hơn cả Sư Tử Hống nữa! Không sợ người ta đuổi ra khỏi quán hả?-Không sao, vặn nhỏ lại là được.Sau đó nàng không thèm để ý tới sự phản kháng yếu ớt của Trần Húc, trực tiếp mở lại bài vừa phát.Lần này thì âm thanh đã được điều chỉnh nhỏ lại nên Trần Húc không cần bịt tai nữa, tới đoạn âm cao, Trần Húc thấy cô nàng này vượt qua thật nhẹ nhàng, có phong thái của Hàn Hồng!Hát xong nàng ngồi xuống, cảm thấy kỳ quái:-Đúng là thoải mái hơn lúc trước nhiều, chuyện gì đã xảy ra?Trần Húc cười ha hả:-Chắc bạn vừa uống Thập toàn đại bổ, hắc hắc.Bị Quản Dịch trừng mắt hắn mới gãi đầu:-Nghe bạn nói thế mình mới nhớ, mình cũng có cảm giác thoải mái hơn lúc trước rất nhiều. À, âm cao thì chưa thử, không biết thế nào.Quản Dịch không thèm nói nhiều, chọn bài "Chết cũng phải yêu" rồi đưa mic cho Trần Húc:-Thử xem sao?Trần Húc toát mồ hôi:-Bài này là bài tủ của Lão Đại phòng mình đó!Hắn hát được nửa bài thì phát hiện mình hát nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, tuy đoạn cao thì có hơi vất vả nhưng dễ dàng hơn trước rất nhiều. "Đây là chyện gì? Không lẽ mình cũng uống Thập toàn đại bổ?"Quản Dịch lên tiếng:-Không biết có phải là nhờ bài tập thể dục số 9?Trần Húc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, ngoài nguyên nhân này ra thì đâu còn chuyện gì khác làm cả hai người cùng tiến bộ? Mà đúng thật là nguyên nhân này, bộ thể thuật này có gốc từ Đạo Gia, mà Đạo Gia thì rất chú ý đến "khí". Cái loại "khí" này là một loại năng lượng không nhìn thấy được nhưng cơ thể có thể cảm nhận được. Tuy bộ thể thuật này không cần ngồi xuống vận khí một cách "chuyên nghiệp" như Đạo Gia nhưng khi thực hiện động tác thì sinh ra chút "khí". Ca hát quan trọng nhất là trung khí, nói cách khác là năng lực hô hấp, nên bây giờ hai người có thể hát nhẹ nhàng là do trung khí tăng lên rất nhiều.Quản Dịch rất hưng phấn:-Chà, nếu tiếp tục tập luyện thì không chừng mình có thể hát được âm cao!Trần Húc hết biết nói gì, chỉ vò đầu, hắn không biết rốt cục là bộ thể thuật này sẽ kích phát ra tiềm lực gì nữa.Phát hiện chuyện này, hai người hưng phấn bừng bừng, bắt đầu ca hát để không phí tiền thuê phòng hát. Ban đầu thì bạn một bài mình một bài, sau đó thì hợp xướng - toàn là tình ca. Nên biết ở KTV thì tình ca là tiết mục chính là một trong những nguyên nhân thu hút nhiều đôi tới đây.Trần Húc cảm thấy đây là lần ca hát vui vẻ nhất, hắn và Quản Dịch sau khi hát hết những bài tình ca trong này thì thậm chí hát luôn mấy bài nhạc thiếu nhi rồi cùng nhau cười nghiêng ngã.Tuy kém tình bạn của Bá Nha và Chung Tử Kỳ nhưng nếu so với những đôi bạn trẻ thì đây là những giờ phút đáng giá nhất. Khi hát đến đoạn cao trào, hai người liếc nhìn nhau cực kỳ ăn ý, cảm giác này thật sự rất khó có được.Trần Húc nói:-Lần sau có ca hát thì mình nhất định sẽ mời bạn đi. Lần đầu tiên ca hát vui như thế này!Quản Dịch cười hì hì gật đầu:-Kêu nước uống đi, hát nửa ngày khô cả cổ luôn rồi.Trần Húc nhấn chuông gọi phục vụ, không đầy 1 phút là cửa phòng được mở ra, một nhân viên phục vụ bước vào nói:-Xin chào, xin hỏi các vị cần gì? Ặc!-Cho chúng tôi bình trà... Ặc!Trần Húc và Quản Dịch nhìn nhân viên này sửng sốt, tên kia cũng ngây ngốc nhìn hai người.-Lão Đổng? Mày làm ở đây hả?...