Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 42: Thành đồ cổ Trịnh Châu




Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: truyenfull.vn Trương Ưng bàn giao mọi thứ cho Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ, hai người cùng nhau đi ra, vừa mới ra khỏi của thì Ngô Hiểu Lỵ đã kéo Lý Dương lên xe, việc này làm cho những tên bảo an lại một lần nữa sững sờ.Ngô Hiểu Lỵ lái xe trực tiếp đi tới đường cao tốc, Lý Dương quay đầu nhìn về phía thành phố Minh Dương đang xa dần, hắn cười khổ một tiếng:-Cô cần gì phải gấp như vậy chứ, ít nhất thì chúng ta cũng phải quay về tắm rửa thay quần áo đã chứ, làn này đi ra ngoài đâu phải là một hai ngày đâu!-Cái gì mà tắm rửa với thay quần áo chứ, cần thay đồ thì có thể mua ở Trịnh Châu mà, nhân tiện mua cho tôi vài bộ, tôi đã cùng anh vấ vã mấy ngày ở Lật Thành, đây coi như là bù đắp cho tôi đi!Ngô Hiểu Lỵ không thèm để ý quơ quơ tay rồi nói, Lý Dương á khẩu, mấy ngày đó quả thật là cô ở Lật Thành, nhưng mà cô ở đó là vì những món đồ cổ mà, có liên quan gì tới hắn đâu, mỗi ngày cô cũng chỉ tới chỗ hắn có mấy chục phút thôi mà.Những lời này Lú Dương sẽ không nói với Ngô Hiểu Lỵ, trên thực tế Lý Dương vẫn rất cảm kích cô vì cô đã giúp hắn trong những ngày qua nên cho dù là cô không nhắc thì hắn cũng định mua cái gì đó cho cô để cam ơn vì cô đã giúp.Xe chạy nhanh như bay, không biết lần trước chạy quá nhanh có ảnh hưởng hay không nhưng bây giờ mỗi lần chạy trên đường cao tốc thì cô đều chạy trên 120 km/giờ, trong xe, Lý Dương thấy bộ dáng hưng phấn của cô mà thầm lo lắng, hắn suy nghĩ khi cô nhận một đống giấy phạt vì chạy xe vượt quá tốc độ thì sẽ như thế nào.Không đến mười hai giờ, hai người đã đến nội ô Trịnh Châu, từ Minh Dương tới nơi này chỉ hơn hai trăm km, với tốc độ chạy xe của Ngô Hiểu lỵ thì chỉ cần hơn hai giờ là tới nơi.- Đi ăn đi, tôi mời cô!Lý Dương hạ cửa kính xuống hít thở không khí rồi quay đầu lại nhìn Ngô Hiểu Lỵ nói.-Anh không mời tôi cũng phải nhắc anh, tôi nói cho anh biết, tôi rất kén ăn, coi chừng bị tôi ăn nghèo luôn đó!Ngô Hiểu Lỵ trả lời, Lý Dương không khỏi lắc lắc đầu, cho dù là Ngô Hiểu Lỵ muốn ăn sơn hào hải vị thì muốn ăn tới mức hắn nghèo cũng khó, Ngô Hiểu Lỵ vẫn chưa biết là Lý Dương đã buôn bán lời thêm một nghìn vạn.Ngô Hiểu Lỵ nói rất dữ dội nhưng khi ăn thì chẵng tốn quá nhiều, cô toàn chọn lựa những món rẽ tiền, khi ăn cô còn nói đã lâu chưa ăn những món này nên muốn tìm lại chút mùi vị.-Buổi chiều đi đăng ký, sau đó hai người chúng ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai tôi đi họp, cô thì đi chọn nguyên liệu, cô xem như vậy có được không!Cơm nước xong, Lý Dương nói ra cách nghĩ của mình, tuy rằng hắn là lãnh đạo nhưng ở trước mặt Ngô Hiểu Lỵ, cái danh lãnh đạo cũa hắn không đáng một đồng nên hắn chỉ còn cách hỏi ý kiến của cô.-Đừng vội, đăng ký xong thì chúng ta quay lại đây, đã lâu tôi không tới đây rồi, một hồi anh đi theo xách đồ giúp tôi!Ngô Hiểu Lỵ vuốt thắt lưng một cái làm, động tác nhỏ này của cô hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của thanh niên trong khách sạn, một ít người còn hung hăn trừng mắt nhìn Lý Dương, bọn họ thầm mắng người ngồi kế người đẹp sao không phải là mình mà là hắn, đúng là đóa hoa lài cắm bãi cức trâu.-Mua sắm? Trương quản lí không phải nói là bên trong có bán rất nhiều nguyên liệu hay sao?Lý Dương nghi hoặc nhìn thoáng qua Ngô Hiểu Lỵ, Ngô Hiểu Lỵ liếc mắt xem thường hắn một cái, cô không để ý tới phản ứng của Lý Dương mà kéo hắn ra khỏi khách sạn.Ngô Hiểu Lỵ không giải thích gì với Lý Dương mà chỉ láy xe chạy về hướng đại học Trịnh Châu, láy xe không đến hai mươi phút, cô ngừng xe lại trước một tòa nhà phòng theo kiến trúc cổ.-Đến nơi này làm gì thế?Lý Dương nghi hoặc nhìn tòa nhà phỏng theo kiểu cố trước mặt này.-Tới nơi này đương là để mua hàng, chỉ cần đi theo tôi là được, không cần phải hỏi!Ngô Hiểu Lỵ rất hưng phấn nhìn tòa kiến trúc trước mặt, trên tòa kiến trúc này có một tấm biển, trên tấm biển có năm chữ lớn:Thành đồ cổ Trịnh Châu.-Tôi đã nói với anh là đã lâu rồi tôi chưa tới nơi này mua hàng, thừa dịp này phải đi nhìn một cái, vừa lúc có thể mua cho ông ngoại tôi một món quà mừng thọ, anh đừng có hỏi nữa, tôi nói tới nơi này là tới nơi này, không được có ý kiến!Ngô Hiểu Lỵ lôi kéo Lý Dương đi vào bên trong, cô vừa đi vừa cảnh cáo Lý Dương, Lý Dương cười khổ lắc đầu, hắn bắt dĩ đành phải đi theo cô nàng đang nổi con điên này.Do bây giờ là giờ ăn trưa nên ở đây không có nhiều người, bên trong có rất nhiều người bán hàng đang ngồi đọc báo hoặc là đang ăn cơm, tất cả mọi người đều có bộ dáng lười biếng.-Nhiều như vậy, toàn là đồ cổ?Lý Dương ngơ ngác nhìn xung quanh, trong lầu một có khoảng mấy chục món đồ sứ được trưng bài, xung quanh các bức tường đều là những món đồ sứ, sau đó là đồ đồng, tiền cổ vá sách vở chất thành một đống lớn làm Lý Dương xem tới mức hoa cả mắt.-Đồ cổ? Nếu tất cả những thứ này là đồ cổ thì đây sẽ là thị trường đồ cổ lớn nhất nước đó, đây chỉ là thị trường đồ mỹ nghệ thôi, tôi đến đây là để mua một vài món hàng mỹ nghệ!Ngô Hiểu Lỵ xem thường không thèm liếc nhìn Lý Dương làm hắn đang đi đường suýt chút nữa là té ngả, đồ cổ lại bị Ngô Hiểu Lỵ biến thành thị trường hàng mỹ nghệ, cách nói như vậy quả thật là lần đầu tiên Lý Dương.Ngô Hiểu Lỵ không để ý tới Lý Dương nữa mà tiếp tục đi, tuy nơi này có nhiều đồ vật nhưng không có cái nào cô vừa ý, những thứ này đều không đáng tiền, muốn từ trong những thứ này tìm ra một món có giá trị thì rất khó khăn, việc này yêu cần nhãn lực rất cao.Về phần Lý Dương, hắn hoàn toàn xem không hiểu cái gì cả, hắn thấy món nào cũng rất củ xưa nhưng không biết cái nào là thật cái nào là giả.Đi hơn mười phút, Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên dừng lại trước một quầy bán đồ điêu khắc.-Cô bé, nhãn lực không tệ, tôi nói cho em biết, đây chính là Phỉ Thúy Tiên Trúc, đây là một torng những thứ mà Từ Hi thái hậu yêu thích đó!Người chủ quầy hàng này lập tức giới thiệu cho Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương cũng vừa lúc nhìn tới, hắn tò mò nghiêng đầu nhìn món đồ mà Ngô Hiểu Lỵ đang xem.-Ông chủ nói đây là đồ mà Từ Hi thái hậu từng dùng, có chứng cớ gì không?Vật này quả thật là làm bằng Phỉ Thúy, nhìn nó Lý Dương nhịn không được hỏi một câu.Đồ vật này tuy nhìn qua rất có thần vận của phong cách cổ xưa nhưng chưa chắc là đồ cổ, hơn nữa món đồ này có chất liệu kém xa lọ thuốc hít mà hắn tìm thấy, vì vậy hắn không tin đây là đồ mà Từ Hi thái hậu thích.-Đương nhiên là có chứng cớ, cậu xem chỗ này, ở đây có khắc tên của Từ Hi thái hậu đó, thấy không, nếu đây không phải là đồ của Từ Hi thái hậu thì ai lại rãnh rỗi đi khắc tên Từ Hi thái hậu lên đó!Lý Dương vừa hỏi thì chủ quán lập tức chỉ về một góc của cây trúc, Lý Dương nhìn xuống, ở chỗ đó quà thật là khắc vài chữ phồn thể, nhưng mà Lý Dương không biết trên đó khắc chữ gì.-Được rồi, đừng có biên chuyện xưa nữa, đây không phải là Châm Phỉ Thúy mà là Nam Dương Thúy, nói đi, bao nhiêu tiền?Ngô Hiểu Lỵ ngẩng đầu lên trừng mắt liếc nhìn chủ quán, chủ quán sửng sốt sau đó ngượng ngùng cười nói:-Thì ra là người trong nghề, nếu là người trong nghề thì được rồi, cô muốn giá bao nhiêu?-Nam Dương Thúy, không phải đâu, Nam Dương Thúy đâu phải là cái dạng này?Lý Dương vội vàng cầm lấy cẩn thận xem xét, Nam Dương Thúy tuy nhìn giống Phỉ Thúy nhưng giá trị của nó còn kém xa.stevenqb1890Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.