Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 149: Thanh danh lan xa




Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: truyenfull.vn Trước mắt là một cửa hàng bán ngọc cổ, tên cũng rất trực tiếp-Cổ Ngọc Trai.Trong đồ cổ thì Lý Dương hứng thú nhất với ngọc cổ, sau đó là đồ sứ, tiếp theo mới tới những thứ khác, thứ hắn không hiểu nhât chính là tranh chữ, tranh chữ quá dễ làm giả, ý cảnh trên tranh lại không dễ dàng nhận biết được, ít nhất thì bây giờ Lý Dương không làm được. Chính vì vậy nên cửa hàng đầu tiên mà Lý Dương muốn đi vào chính là cửa hàng bán cổ ngọc.Không hổ là Cổ Ngọc Trai, bên trong đây toàn là cổ ngọc, phía sau quầy hàng còn có trưng bài những khối ngọc trạm khắc cổ và vật trang trí nữa.-Hai vị muốn mua gì?Trong tiệm có một già một trẻ hai người ra đón, người lớn tuổi thì khoảng sáu mươi, người trẻ thì khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đây quả là một đôi kỳ lạ.Chạy tới nói chuyện với Lý Dương là ông lão kia, xem ra người thiếu niên kia hẵn là một học trò của người này, hoặc là cháu cũng không chừng, nhửng tiệm kinh doanh như thế này thì thường là cha truyền con nối tới bây giờ.-Tùy tiện nhìn một chútLý Dương cười đáp, tuy đây là lần đầu tiên tới nơi này nhưng trước đó hắn đã nghe Ngô Hiểu Lỵ và Trịnh Khải Đạt nói về nơi này rồi, ít nhất thì quy củ của nơi này không phải là Lý Dương không biết, nếu không phải là xác định muốn mua thừ gì thì tốt nhất là nên mơ mơ hồ hồ một tí.-Tốt, hai vị cứ tùy tiện nhìnÔng lão nói giọng Bắc Kinh thuần khiết rồi quay trở lại bên trong quầy, ông lấy ra một khối ngọc cổ màu vàng rồi liên tục lau chùi.Lý Dương cũng không để ý tới thái độ của ông lão mà tiếp tục đi xung quanh xem, mới vừa xem tới quầy thứ nhất thì hắn đã sững sốt, trong này không ngờ có một khối ngọc hình tròn khắc Trư Long, việc này làm cho Lý Dương có chút nhịn không được dụi dụi mắt.Ngọc cổ Trư Long có thể nói là thứ đại biểu cho văn hóa Hồng Sơn, cũng là một trong những tiêu biểu của cổ ngọc Trung Quốc, Hồng Sơn Ngọc tính tới nay thì đã có lịch sử bốn nghìn năm, khi đó Trung Quốc cìn đang trong xã hội nguyên thủy. Trong những thứ mà Hà lão sưu tầm cũng có một khối ngọc Hồng Sơn, nhưng nó không phải là Trư Long, từ trước tới nay Hà lão luôn có khát vọng sưu tập một khối Trư Long nhưng tới giờ vẫn chưa có cơ hội. Vật quí hiếm như vậy không ngờ Lý Dương lại ngay lập tức thấy được, sắc mặt Lý Dương có chút cổ quái, nếu như nói thứ này là thật thì hắn lại có chút không tin.Yên lặng sử dụng năng lực đặc thù xem xét, quả nhiên không ngoài dự đoán, bên ngoài khối ngọc này chỉ có một tầng màu vàng mà thôi, đây chính là đồ mới được lại gần đây.Lý Dương cười khổ lắc đầu, khi nhìn thấy khối ngọc Trư Long này Lý Dương vẫn còn ôm một chút hi vọng, noi này dù sao cũng là xưởng Lưu Ly, đáng tiếc là hi vọng cuối cùng của hắn cũng đã vỡ tan.Khối ngọc Trư Long này làm cho Lý Dương thất vọng nên hứng thú tham quan nơi này của hắn cũng giảm đi rất nhiều, năng lực đặc thù torng nháy mắt bao phủ mọi nơi trong này.Ngoại trừ ông lão và người thiếu niên kia thì tất cả những cổ ngọc trong phòng Lý Dương đều đã xem một cách rõ ràng.Trong những cổ ngọc mà Lý Dương quan sát thì hàng thật có không đến ba phần, thứ còn lại đều là hàng nháy thời Thanh hoặc thời Minh, tuy có chút hàng thật nhưng triều đại của chúng lại khá gần hoặc là chúng quá bình thường nên giá trị không cao.Những cổ ngọc như vậy Lý Dương hiện nay không thèm để ý tới, tuy cổ ngọc trên tay Lý Dương rất ít nhưng yêu cầu của hắn lại rất cao.Lý Dương đi về phía trước vài bước, những thứ còn lại trong phòng cũng đã hiện ra trong đầu hắn, hắn có chút thất vọng, những thứ được gọi là Cổ Ngọc này thật là kém cỏi. Tuy nhiên có một khối quả thật là không tệ, đó chính là khối mà ông lão kia đang không ngừng lau chùi, đây là một khối ngọc màu vàng có khắc một hình tròn, ở giữa hình tròn có khắc hình đầu một con rồng, bên ngoài có khắc tám cái lỗ, torng những cái lỗ này còn có hình tuấn mã đang chạy.-Lão tiên sinh, khối ngọc trên tay ngài có thể cho tôi mượn xem một chút không?Lý Dương trầm ngâm một chút rồi chỉ tay vào khối ngọc trên tay ông lão.Khối ngọc này chế tác tinh xảo, cổ ngọc bảo tồn đầy đủ, tạo hình xinh đẹp, cái tốt chính là tạo hình của nó khá lớn, hiện tại rất khó có thể thấy được một khối như thế này nên giá cả của chúng sẽ cao hơn một ít.-Nó? Thực xin lỗi, nó đã có người đặt mua, hôm nay sẽ tới lấy hàngÔng lão ngẩn đầu lên liếc nhìn Lý Dương một cái rồi cười khẽ lắc đầu, ông ta cũng không có lừa gạt Lý Dương, khối ngọc này quả thật là đã có người định mua, tiền cũng đã giao luôn rồi, ông lão này chỉ muốn chà cho sạch một chút để giao cho đối phương mà thôi.-Không có gì, cám ơnLý Dương nhịn không được lắc đầu, chỉ có một khối ngọc nhìn vừa mắt không ngờ lại bị người khác chiếm trước, xem ra hắn đã vô duyên với cái cửa hàng này rồi-Ông chủ Mã, tôi đã đến, kinh doanh tốt chứLý Dương định rời đi thì đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, Lý Dương và Lưu Cương quay đầu lại, hai người kinh ngạc nhìn một người quen từ bên ngoài đi vào.-Ông chủ Trịnh, thứ của ngài đã chuẩn bị xong, đang đợi ngài tới lấy đâyÔng lão lập tức cười nói rồi tự mình đi ra đón tiếp.-Lý Dương?-Anh Trịnh?Lý Dương và Trịnh Khải Đạt đồng thời kêu một tiếng, hai người tràn đầy kinh ngạc, trong đôi mắt hai người còn mang theo một chút vui mừng.-Sao cậu lại ở đây?Trịnh Khải Đạt không để ý tới ông chủ cửa hàng mà vội đi tới trước mặt Lý Dương, chuyện Hà lão tìm Ký Dương hắn biết, hắn cũng biết là Lý Dương đã đến Bắc Kinh nhưng hắn không ngờ là có thể gặp được Lý Dương ở đây.-Hôm nay không có việc gì nên tới đây mua sắm một tíLý Dương cười nói, nghĩ tới việc Trịnh Khãi Đạt đến đây hắn liền hiểu ra một chút, hắn nói:-Anh Trịnh, khối ngọc kia là anh mua phải không?-Đúng vậy, lần trước tới Bắc Kinh thì đã nhìn trúng nó, lần này quyết định mua nó nên đã làm xong mọi thủ tục, hôm nay chính là đến lấy hàngTrịnh Khải Đạt lập tức gật gật đầu, khuôn mặt lộ ra một chút kỳ lạ:-Không phải cậu cũng thích khối ngọc này đó chứ? Hay là khối ngọc này có vấn đề gì?-Không phải, vừa rồi em hỏi khối ngọc này thì ông chủ nói nó có người đã mua, không ngờ người đó lại là anhLý Dương dùng sức lắc đầu, khối ngọc này quả thật là hắn để ý nhưng hắn sẽ không đi tranh cùng với Trịnh Khải Đạt-Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng cậu thấy không tốt nữa chứTrịnh Khải Đạt thở dài một hơi, câu hỏi vừa rồi của Trịnh Khải Đạt thật ra có hai ý.Thứ nhất là khối ngọc này Lý Dương coi trọng chứng minh nó không tệ, chỉ cần là thứ tốt thì Trịnh Khải Đạt có tặng cho Lý Dương cũng không sao.Thứ hai chính là thứ này có gì không tốt, Lý Dương nhìn ra vấn đề, cho nên mới hỏi hắn, nếu là điểm này thì có chút phiền phức vì Trịnh Khải Đạt đã trả tiền rồi.Hiện tại xem ra tình huống tệ nhất cũng không có xuất hiện, nhưng mà từ việc này xem ra trên phương diện Cổ Ngọc Trịnh Khải Đạt tuyệt đối tinh tưởng Lý Dương.-Thì ra là hai người biết nhau, ông chủ Trịnh, đây là vật ngài đã mua, mời ngài nhận lấy.Ông chủ tiệm cuối cùng cũng có cơ hội xen vào, ông ta rất kinh ngạc nhìn hai người, Trịnh Khải Đạt và Lý Dương nói gì ông đều nghe rất rõ, Trịnh Khải Đạt tựa hồ đang hỏi ý kiến Lý Dương, việc này thật sự lả không thể tin được.-Tốt, cám ơn ông, lão MãTrịnh Khải Đạt vui vẻ tiếp nhận khối ngọc ka, khối ngọc này có giá ba mươi vạn, đây là thứ mà hắn thích nhất, nhưng mà lần này mua nó là có tác dụng khác.Thu hồi khối ngọc rồi Trịnh Khải Đạt kéo tay Lý Dương, nói:-Lão Mã, đây là người hợp tác với tôi, cũng là anh em của tôi-Lý Dương, ông đừng thấy hắn còn trẻ mà khinh thường, trên phương diện cổ ngọc hắn không thể nào kém ông đâu, việc chiếc vòng giả Cương Ngọc ở Nam Dương chính là do anh bạn này của tôi nhận ra đóÔng chủ tiệm vừa nghe Trịnh khải Đạt giới thiệu xong thì đứng ngây ra, tên của Lý Dương hắn cũng đã nghe qua, có thể nhận ra chiếc vòng giả Cương Ngọc mà ngay cả nhiều chuyên gia cũng không nhận ra, hơn nữa còn liên tục đổ ra Thủy Tinh Chủng và Lam Tinh Linh, việc này đã sớm từ miệng những người đam mê ngọc truyền ra, nhưng mà hắn không ngờ là người tuổi trẻ không chút thu hút trước mặt này lại là Lý Dương.-Thì ra là Lý tiên sinh, thất kính, thất kínhÔng chủ tiệm lập tức ôm quyền nói. Ông ta còn tò mò đánh giá Lý Dương, ngay cả người thiếu niên kia sau khi nghe Trịnh Khải Đạt giới thiệu xong liền tò mò chạy ra ngoài rồi không ngừng đánh giá Lý Dương.-Lão tiên sinh quá khách khíLý Dương vội vàng ôm quyền đáp lễ, loại tư thế này quả thật là hắn không quen, không thể nào tự nhiên bằng việc bắt tay cả.-Lý tiên sinh hiện đang là kỳ tài của giới đồ cổ, vừa rồi không biết là ngài nên đã đắc tội, có gì thì xin bỏ qua choCách nói của ông chủ tiệm làm cho Lý Dương nhất thời có chút không thích ứng kịp, nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện ra thanh danh của mình đã vang dội, mặc kệ thế nào thì hắn cũng đã trở thành người nổi tiếng rồi.Nói chuyện với ông chủ tiệm vài câu rồi Lý Dương và Trịnh Khải Đạt rời khỏi.Ra bên ngoài Lý Dương mới biết Trịnh Khải Đạt tới đây lần này có mua không ít thứ, giá trị ít nhất cũng ba trăm vạn, mấy thứ này đều là thứ mà Trịnh Khải Đạt chuẩn bị cho lần bán đấu giá đầu tiên. Thời gian không còn nhiều lắm, Trịnh Khải Đạt sợ đến lúc đó vật phẩm bán đấu giá không đủ nên chuẩn bị trước, nếu như thứ này bán không hết thì hắn tự mình cất giữ cũng được.Điểm này làm cho Lý Dương rất cảm động, Trịnh Khải Đạt hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa công ty để tới mua đồ, nhưng hắn không có dùng mà lại dùng giá cao để mua nhửng thứ này, nhửng thứ này nếu như bán đấu giá không cẩn thận còn có thể bị thua lỗ, việc làm ăn như vậy không ngờ Trịnh Khải Đạt lại tự mình gánh vác.Cũng có thể nói, Trịnh Khải Đạt thật tình muốn kinh doanh công ty bán đấu giá, vì công ty nên hắn đã trả giá rất nhiều.Quang Vinh Bảo Trai chính là nơi mà Trịnh Khải Đạt mua nhiều đồ nhất, ở trong này hắn mua ba món bảo bối, mỗi món đều có giá trị cao hơn khối ngọc này nhiều.Từ Cổ Ngọc Trai đi hơn mười phút, Lý Dương liền thấy được một tòa kiến trúc bằng gỗ, nơi này không phải nơi nào khác mà chính là Quang Vinh Bảo Trai nổi tiếng nhất trong khu vực, đồng thời nơi này cũng là cửa hàng có trăm năm lịch sử.stevenqb1890Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.